Giang Vận nghĩ thầm, chỉ cần cô lựa chọn bỏ qua tình tiết nữ phụ độc ác
trong kịch bản, như vậy theo lý thuyết mà nói sẽ không có diễn biến tiếp theo, trừ phi...... giống cô suy đoán trước đó, kịch bản sẽ cố tình sửa đổi cốt truyện, bổ sung tình tiết mới.
Giang Vận liếc mắt âm thầm quan sát Lê Nguyệt đi phía sau bọn họ, nắm tay Chiến Nhiêu, "Theo sát tôi."
Chiến Nhiêu cúi đầu nhìn tay mình đang bị nắm, khóe môi cong lên, đôi mắt
cười đến chỉ còn một đường kẻ, vội vàng gật đầu: "Được, yên tâm, tôi sẽ
theo sát cậu a."
Phía sau, Tân Khả Khả nhìn chằm chằm vào hai
nàng, nhịn không được cảm khái với Lê Nguyệt: "Quan hệ của hai người họ
có vẻ rất tốt."
Mới vừa rồi khi Giang Vận giải mã cơ quan, suy
nghĩ rõ ràng, còn rất cẩn thận, táo bạo, logic mạnh mẽ. Trong nhóm các
nàng không thiếu người có thành tích tốt, nhưng trước Giang Vận, có ai
nghĩ ra được giải pháp? Chỉ có Giang Vận.
Người như vậy, thật không giống loại ép buộc người khác chép phao thay mình.
Cô ấy bắt đầu nghĩ lại, "Giang Vận...... có vẻ như không phải người vô lý, có phải trước đó tôi đã hiểu lầm cậu ấy không? Có lẽ...... chỉ là điểm
số của cậu ấy không tốt một chút thôi? Lê Nguyệt, có phải cậu cũng có gì đó hiểu lầm cậu ấy không? Người ưu tú như Chiến Nhiêu cũng thích cậu
ấy, có phải thuyết minh Giang Vận cũng không phải là người kém cỏi hay
không a......"
Lê Nguyệt nghe vậy, quay đầu trừng mắt nhìn Tân
Khả Khả: "Chỉ vì một lần hỗ trợ giải đố, mà cậu liền nói cậu ấy tốt?
Trước đó không phải cậu không thích cậu ấy sao?"
Lê Nguyệt nói không lớn, nhưng là thực bén nhọn.
Mấy người đi phía trước nghe được cũng đều không thể tưởng tượng quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Đồng Tuyết cười nhạt một tiếng, lôi kéo Thái Mân Hào đang mở to mắt kinh
ngạc: "Nhìn cái gì, mau đi tìm manh mối mới là chuyện cần làm."
Thái Mân Hào sờ sờ đầu, tặc lưỡi: "Thì ra bạn học Lê Nguyệt cũng có thể lớn tiếng như vậy a."
Đồng Tuyết đầy mặt châm biếm: "Giả tạo."
Thái Mân Hào:......
Lê Nguyệt không điếc, đương nhiên cũng nghe được lời châm chọc của Đồng
Tuyết, sắc mặt tím xanh. Cô ấy xoay đầu nhìn Tân Khả Khả, đối phương
hiển nhiên đang bị sốc vì cô ấy lên giọng.
"Sao vậy, có phải cậu
cũng là cảm thấy tôi giả bộ nhu nhược, giả bộ đáng thương, những gì tôi
nói về Giang Vận, đều là tôi vu oan hãm hại cậu ấy??"
Tân Khả Khả hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Không có...... tôi không có suy nghĩ như
vậy." Tuy rằng, một giây đồng hồ trước, cô ấy quả thật đã có chút nghi
ngờ, nhưng cô ấy cùng Lê Nguyệt quen biết cũng lâu rồi, nếu đối phương
thật sự giả vờ, chẳng lẽ thời thời khắc khắc đều giả vờ...... cũng không cần làm quá như vậy đi......
Không, Lê Nguyệt nhất định không phải người như vậy.
"Lê Nguyệt, cậu đừng lên giọng như vậy, rất đáng sợ......"
Lê Nguyệt mím môi, nhìn người đi phía trước, bỗng nhiên dừng bước, kéo Tân Khả Khả sang một bên, để đảm bảo rằng không ai có thể nghe thấy các
nàng nói chuyện.
"Lê Nguyệt, cậu đây là đang làm cái gì a?! Chúng ta đi cách xa mọi người như vậy nếu gặp cơ quan thì phải làm sao?!"
"Sẽ không gặp đâu!" Lê Nguyệt giữ lấy Tân Khả Khả đang muốn chạy đi, mắt
đối mắt với Tân Khả Khả, cho cô ấy nhìn dấu tay trên mặt mình: "Đây là
chuyện tốt của Giang Vận không đến nỗi hư và Chiến Nhiêu lương thiện ưu
tú mà cậu nói đó!"
Dấu năm ngón tay thật sự rõ ràng, rất rõ ràng. Trước đó do Lê Nguyệt dùng tay che lại nên không nhìn rõ được, hiện tại buông tay xuống, chỉ cần liếc mắt một cái là biết cô ấy bị người ta
đánh.
"Bọn họ đánh cậu!" Tân Khả Khả lập tức điên lên. "Chuyện khi nào a!"
Cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh Lê Nguyệt, sao có thể không nhìn thấy Lê Nguyệt bị đánh?!
Cô ấy hối hận muốn chết, sớm biết như vậy thì một tấc cũng không rời Nguyệt Nguyệt.
Lê Nguyệt rươm rướm nước mắt, đôi mắt vô tội giờ phút này ngoại trừ nước
mắt thì chỉ còn uất hận: "Không phải khi nảy cậu sợ hãi đã tránh đi một
lúc sao? Giang Vận thừa dịp mọi người chia ra đi tìm manh mối đã gọi tôi ra một góc, gạn hỏi tôi có phải thích Diêm Khoát hay không. Thấy tôi
không phản ứng cậu ấy càng làm tới, tôi muốn bỏ chạy, thì bị Chiến Nhiêu giữ lại đánh."
Có ấy nói trong làn nước mắt rơi lã chã.
"Lê Nguyệt tôi tuy chỉ là một đứa con gái trong gia đình bình thường, nhưng tôi không đáng bị bắt nạt như vậy, bị bạn cùng tuổi tát thẳng mặt! Chỉ
vì nhà tôi nghèo sao? Giang Vận cùng Chiến Nhiêu vì như vậy mà có quyền
ức hiếp tôi sao?"
Lê Nguyệt khóc đến thở hổn hển, Tân Khả Khả siết chặt nắm tay.
"Bọn họ thật sự làm vậy với cậu?"
Lê Nguyệt tức giận trừng cô ấy: "Cậu cho rằng tôi đang lừa cậu sao? Tôi là người lỗ mãng như vậy hả?! Mặc dù gia cảnh tôi không tốt, mặc đầm nhái
bị bạn bè nhạo báng, nhưng tôi chưa bao giờ thất thố trước mặt người
khác, càng chưa từng lớn tiếng với ai, nếu hôm nay không phải bị bọn họ
khi dễ quá đáng, thì tôi sao có thể biến thành như vậy?"
"Rõ ràng chính là Giang Vận thích Diêm Khoát, nên mới cảm thấy tất cả mọi người
muốn tranh giành Diêm Khoát với cậu ấy! Cậu không cảm thấy như vậy là
quá chèn ép người khác sao? Giang Vận làm vậy mà cậu còn nói tốt cho cậu ấy! Tân Khả Khả, cậu có còn là bạn tốt của tôi không?!"
Lê Nguyệt tạo nét vô cùng đau đớn vì bị bạn thân phản bội.
Tân Khả Khả nghe thấy lập tức trào dâng cảm giác áy náy.
"Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, tôi thật sự không biết chuyện là như vậy. Cậu đừng
khóc cậu đừng khóc, là tôi hiểu lầm cậu, tôi không ngờ tiện nhân Giang
Vận kia xấu xa như vậy, còn có Chiến Nhiêu giả vờ thiện lương! Cậu yên
tâm, tôi sẽ trả thù cho cậu!" Tân Khả Khả nghiến răng nói.
Lê Nguyệt lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Cậu muốn trả thù bằng cách nào ~ chúng ta không làm gì được đâu."