[Xuyên Nhanh] Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình
Trong phòng hoà giải của đồn cảnh sát.
Thiếu niên trên đầu bị
khâu vài mũi quấn băng gạc trắng tức giận vỗ bàn nói: "Chú cảnh sát,
cháu bị người tên Vi Nhất này đánh thành như thế này. Mọi người phải lấy lại công bằng cho cháu!"
Thiếu niên tên là Vi Nhất ngay lập tức
mắng trở về, "Đánh rắm! Tao lúc đấy bị đám bạn của mày vây đánh, tao còn có thể phân thân để đi đánh mày sao?"
Thiếu niên đầu bị thương
liếc mắt nhìn đám anh em, thấy đám người kia gật đầu thì lại nhìn đến
thiếu niên không có cảm giác tồn tại bên cạnh, "Vậy thì là cậu ta đánh
cháu!"
"Mày đừng có ngậm máu phun người!" Vi Nhất tức giận phản
bác, "Tống Tuyên nhát gan, ngày thường một mình cũng không dám ra khỏi
cửa, ngay cả một con cá cậu ấy cũng không dám giết, thì làm sao dám đánh người?"
Mọi người nhìn về phía Tống Tuyên.
Hắn lần này
không đội mũ, một đầu tóc đen ngắn nhìn rất mềm mại, bởi vì hắn đang cúi đầu nên vài sợi tóc rũ xuống che khuất tầm mắt, lông mi dài tạo thành
một cái bóng dưới mắt. Lúc này hắn đang lẳng lặng ngồi một chỗ nghịch
khối Rubik trong tay, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người khác, nhìn vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.
Cực kỳ giống một đứa trẻ tự kỷ.
Tóm lại, mọi người đều cảm thấy Tống Tuyên không giống người bình thường.
Cảnh sát ngồi ở giữa không khỏi hỏi thiếu niên bị thương, "Cậu có chắc là nhìn thấy cậu ta đánh mình không?"
Thiếu niên đột nhiên ngập ngừng, "Cậu ta đánh từ phía sau....."
Vi Nhất liền nhằm vào cơ hội này, nhảy vào phản bác: "Vậy làm sao mày có
thể chắc chắn nói bạn tao đánh mày? Nhỡ đâu là đám bạn của mày lúc vây
đánh tao lại đánh nhầm, trúng mày thì sao?"
Thiếu niên bị thương nghi ngờ nhìn đám bạn của mình.
Nhóm hồ bằng cẩu hữu kia lập tức nói: "Nhưng mà bọn tao không có đùng đồ để đánh người!"
Vi Nhất cười "ha ha" hai tiếng rồi nói, "Lúc đấy đèn tối như vậy, ai mà
biết được? Còn nữa, nói không chừng có người thấy chuyện bất bình, cho
nên xông tới bổ một đao, chuyện này cũng không phải là không thể."
Thiếu niên bị thương không cam lòng, "Chuyện này nhất định phải xem camera giám sát!"
Vi Nhất dang hai tay ra, nhún nhún vai nói: "Vậy thì xem đi, dù sao thì không có khả năng là bạn tao đánh người."
Cảnh sát khẽ ho hai tiếng, "Giám đốc quán bar nói camera giám sát đang bị hỏng, cho nên không có video."
Thiếu niên bị ăn đánh bất mãn: "Vì sao lại không có? Bên trong khẳng định là có vấn đề!"
Cảnh sát lại nói tiếp: "Vậy tôi nói thẳng luôn, bất kể là bây giờ có video
giám sát hay không, thì trước đây các cậu đã có tiền sử trộm cắp, bây
giờ lại còn đánh người. Hai tội gộp lại hậu quả rất nghiêm trọng."
"Hoá ra bọn họ trước còn trộm cắp nữa!" Vi Nhất kinh ngạc, như nghĩ tới gì
mà sợ nói: "Chú cảnh sát, bọn cháu vẫn còn là học sinh, sau này bọn họ
sẽ trả thù chúng cháu đó!"
Mang học sinh đại học ra so với đám
người hỗn loạn mỗi ngày một nơi, thì chỉ cần không ngốc sẽ đều biết dư
luận bảo vệ bên nào, cho nên kết quả cuối cùng cũng không có gì ngạc
nhiên.
Hơn nữa nguyên nhân bọn họ xảy ra xung đột là bởi vì đám
người kia đi đường đụng vào ai đó, mà hai thiếu niên đơn thuần này lại
đem người nọ đỡ dậy. Kết quả làm đám người kia bất mãn, không hợp liền
đánh luôn.
Thiếu niên bị đánh vốn còn muốn nói tiếp nhưng lại bị một người kéo lại, bọn họ không muốn phải ngồi xổm trong đồn cảnh sát nữa!
Đám người kia cũng phải xin lỗi Vi Nhất cùng Tống Tuyên. Cảnh sát thấy thấy trời cũng đã muộn liền để cho hai người đi về trước. Còn đám thanh niên lêu lổng kia thì bị giữ lại răn đe một lúc lâu.