Người Bạn Cùng Phòng Tốt Bụng Của Tôi

Chương 10


trướctiếp

Mấy ngày tiếp theo Lục Tự Hồi đều không xuất hiện nữa, một tuần hắn không về ký túc xá, cũng không đến lớp học, tối thứ tư Văn Hoài đến nơi luyện tập của câu lạc bộ trượt ván tìm cũng không thấy hắn ở đấy.

Tựa như đêm đầu tiên hắn bất ngờ xuất hiện cứu giúp cậu, hiện tại cũng thình lình biến mất, kéo dòng thời gian của Văn Hoài trở về đêm đầu tiên cậu đặt chân vào thành phố này.

Cậu lại trở thành một người cô đơn như trước.

Thời tiết ngày càng lạnh, Văn Hoài vẫn ngủ trên giường Lục Tự Hồi, nhưng buổi tối một mình lăn lộn thế nào cũng không chợp mắt được, cậu luôn cuốn chăn biến mình thành con sâu, trằn trọc cho tới hơn nửa đêm mới ngủ được.

Đi học không có tinh thần, nhưng cũng không dám ngủ gục trên lớp, cậu càng bị thiếu ngủ dẫn tới càng nhiều đề cậu đọc đáp án mà cũng chẳng hiểu nổi.

Cậu không muốn đến ở căn tin ăn nữa. Ở đấy luôn đông đúc, thế mà có một mình cậu lẻ loi, một người đi xếp hàng và một người ngồi ăn trong góc. Cô đơn như vậy cậu vốn đã sớm quen thuộc, trước kia cậu am hiểu nhất chính là một mình làm mọi chuyện. Nhưng bây giờ cậu thậm chí đã mất kỹ năng duy nhất mà cậu từng giỏi. Sau giờ học, cậu đến cửa hàng tiện lợi tính mua cơm nắm hoặc mì ăn liền. Nếu cảm thấy không đói, có thể cậu sẽ không ăn.

Cậu vừa gặm bánh mì, vừa nghĩ nếu để Lục Tự Hồi biết mấy ngày nay cậu ăn uống thế nào nhất định sẽ bị hắn mắng. Nhưng ánh sáng trong mắt lại nhanh chóng tắt đi, không, bây giờ hắn không ở đây, nên sẽ không quan tâm cậu ăn uống thế nào nữa.

Thỉnh thoảng cậu cũng nghe thấy tên Lục Tự Hồi từ những lời bàn tán của những người xung quanh, như thể đây là điểm giao nhau duy nhất giữa bọn họ hiện giờ. Họ dường như đã cách nhau rất xa.

Văn Hoài vẫn cho rằng cuộc sống đại học của mình sẽ khác biệt với đoạn thời gian trước kia, hiện tại xem ra chỉ là có thêm một ảo ảnh mang tên Lục Tự Hồi. Lục Tự Hồi vừa rời đi, sự thật liền lộ ra. Cậu vẫn không thể đứng được trong đám đông, cậu không thể tự nhiên giao tiếp với người lạ, càng không thể chủ động kết bạn với họ. Cậu từng cho rằng mình đã thấy đổi, nhưng giờ mới xem ra đó là do có Lục Tự Hồi luôn là người chủ động, chủ động tới gần cậu, ôm cậu, kéo cậu từ góc nhỏ tâm tối ra ngoài ngắm nhìn bầu trời xanh mát.

Văn Hoài rất nhớ hắn.

Nhất là khi đêm xuống, khi một mình nằm trên giường không ngủ được, cậu một lần lại một lần nghĩ tới Lục Tự Hồi. Những ký ức vui vẻ như chú bướm nhẹ nhàng đập cánh trước mắt cậu, chỉ là cậu chẳng thể nào bắt được nó. Nỗi nhớ hắn tựa ly rượu lẳng lẳng lên men ở góc khuất trong tim cậu.

Văn Hoài cố ý phớt lờ những lời lăng mạ mà cậu nghe được trước sân tập bóng. Cũng cố gắng quên đi những câu nói tàn nhẫn của Lục Tự Hồi lúc hai người cãi vã. Cậu không giỏi chỉ trích, cũng không giỏi oán giận. Cậu càng không thể nào dễ dàng phất tay bỏ qua tất cả sự ấm áp mà hắn mang đến trước đó mà bảo không cần.

Cậu cũng không muốn nghĩ đến việc mình có thích nam hay nữ, Lục Tự Hồi có thật sự thích nam không. Những vấn đề này dường như ít quan trọng đi. Bởi vì không có Lục Tự Hồi ở đây, những lo lắng này đều vô nghĩa. Nhớ nhung đã chiếm toàn bộ suy nghĩ, phần còn lại cậu không rảnh bận tâm đến.

Nhưng nhớ nhung là điều rất khó chịu. Giống như rơi mình xuống vực sâu không đáy, không nơi bám víu, cứ liên tục rơi xuống.

Lòng Văn Hoài càng lúc càng hoảng, cầu mong ai đó sẽ vươn tay ra nắm lấy cậu.

Cậu bắt đầu mơ thấy Lục Tự Hồi. Mơ thấy hai người cùng ăn tối, lúc ngủ hắn sẽ ôm lấy cậu, hoặc làm họ sẽ làm việc gì đó khiến mặt đỏ tim đập nhanh. Trong mộng, bọn họ triền miên hôn môi, nhưng mùi rỉ sắt trên đầu lưỡi càng lúc càng đậm, cậu ngẩng đầu, nửa bên má của Lục Tự Hồi đã dính đầy máu.

Văn Hoài thường xuyên tưởng tượng ra bộ dáng Lục Tự Hồi mặc bộ đồng phục trung học đọc thư tình trước mặt mọi người. So với đối tượng được viết thư tình, cậu càng hâm mộ Lục Tự Hồi khi đó. Chắc hẳn rất khác với chính cậu chỉ biết co rúm lại một góc trong lớp, Lục Tự Hồi khẳng định là nam sinh mạnh mẽ, dáng người thiếu niên cao ngất, quật cường, kiêu ngạo tự tin thể hiện sự khác biệt của mình với mọi người. Ánh mắt của hắn kiên định, ngăn cản hết thảy ác ý từ cái nhìn của người khác. Hắn sẽ không che giấu, không trốn tránh, càng không nhút nhát.

Hắn sẽ luôn đứng dưới ánh mặt trời.

Là ánh mặt trời mà Văn Hoài vẫn luôn muốn chạm tới.

- ---

Chủ nhật đầu tiên sau khi Lục Tự Hồi rời đi, là lần đầu cậu một mình tham gia hoạt động lớp, bữa tiệc đã được đặt chỗ ở một biệt thự cách xa trung tâm thành phố.

Buổi sáng Văn Hoài thức dậy rất sớm. Cậu vừa hồi hộp lại vừa chờ mong, lần trước cãi nhau với Lục Tự Hồi, cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng, hôm nay có thể gặp hắn, không biết cậu nên nói gì với hắn. Nhưng càng lo lắng hơn là, Lục Tự Hồi sẽ không đến.

Lúc cậu đến địa điểm tập hợp, mọi người đã lần lượt lên xe. Cậu đứng trong đám người nhìn trái ngó phải tìm kiếm, không có thấy Lục Tự Hồi. Văn Hoài cảm thấy có chút lạc lõng, cũng có chút sợ hãi, nhiều người như vậy, cậu không biết phải làm thế nào để vượt qua được ngày hôm nay.


trướctiếp