Hôm nay Tần Tước rất có tâm trạng, rất muốn thắng Trần Hoài Kiêu một
trận để trút giận ngày ấy ở câu lạc bộ bị anh ức hiếp tệ hại.
Đồng thời anh ta cũng biết, mình ra điều kiện thì không ai có thể từ chối.
Nói chuyện điện thoại xong trở về, Tần Tước đắc ý nhìn Trần Hoài Kiêu, ung dung mà ngồi ngâm nga, chờ kết quả sau cùng.
Trần Hoài Kiêu vẫn im hơi lặng tiếng, bình thản ung dung, như vô số lần anh
vững chãi lão luyện trên bàn đàm phán, như một ông vua nắm đại cuộc
trong tay.
Tần Tước vô cùng không quen nhìn bộ dạng tự tin chắc
chắn này của anh, rõ ràng không hơn kém mấy tuổi, Tần Tước là con nhà
giàu đời thứ hai, còn Trần Hoài Kiêu lại là doanh nhân.
Tần Tước thật sự không cam lòng.
Rất nhanh, trận đầu có kết quả, máy bay không người lái truyền về hình ảnh trên đỉnh núi.
Tần Tước nhìn màn hình di động, tràn đầy tự tin chờ đợi ngọn cờ màu đen của anh ta tung bay trên đỉnh núi.
Nhưng, hình ảnh phấp phới trong gió... lại là lá cờ đỏ lá phong của Trần Hoài Kiêu.
Cô gái ngồi khoanh đôi chân trần ở vách núi. Mặt trời dần dần ngoi lên.
Ánh sáng chói lóa chiếu soi vẻ đẹp tươi tắn xinh đẹp của cô. Sông núi
hùng vĩ thu vào trong đôi mắt cô đen láy lộng lẫy, càng toát ra vài phần kiêu ngạo và hoang dã.
Tất cả mọi người bị rung động bởi hình ảnh đó. Cô gái thoạt nhìn dịu dàng mềm mại, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Đây vốn dĩ là kết quả mà Trần Hoài Kiêu đoán từ trước, nhưng ánh mắt vẫn bị hấp dẫn bởi hình ảnh trên màn hình, không khỏi nhìn lâu thêm một lát.
...
Bạch Nhân và Kitty xuống núi, Tần Tước đi lên phía trước, chỉ vào Bạch Nhân, phẫn nộ đến độ run rẩy cả cơ thể: "Đúng là ả ti tiện, khuỷu tay hướng
ra bên ngoài!"
Bạch Nhân thấy tình hình không đúng lắm, trốn ngay ra sau lưng Trần Hoài Kiêu: "Em sợ quá!"
Sắc mặt Trần Hoài Kiêu lạnh lùng, không khách sáo mà chặn tay Tần Tước lại.
Tần Tước hiển nhiên không dám đối đầu với Trần Hoài Kiêu, lòng ngập tràn
uất nghẹn, gương mặt sưng sỉa như quả bóng hơi: "Được lắm, tôi xem anh
ta có thể che chở cho cô đến chừng nào. Chúng ta... còn nhiều thời gian
lắm."
Bạch Nhân biết, hôm nay cô đã đắc tội rõ ràng người chồng chưa cưới họ Tần này.
Cô nũng nịu ăn vạ với Trần Hoài Kiêu: "Anh Kiêu, hôm nay vì để anh thắng,
em đã hy sinh nhiều đến thế, về sau anh phải che chở cho em một chút
đấy."
Trần Hoài Kiêu kéo cô lên xe, lấy chiếc khăn tay ra cho cô
lau cái chân lấm bẩn, mất tự nhiên nói: "Em chẳng qua là giữa đắc tội
với anh ta và đắc tội với tôi thì lựa chọn người đầu thôi, đây chính là
suy tính của em."
Chính xác, tuy điều kiện Tần Tước đặt ra vô cùng hấp dẫn, nhưng Bạch Nhân
cũng không ngốc đến độ vì chút lợi ích đó mà đi đắc tội ông trùm giới
giải trí.
Nếu không, tương lai cô làm sao có thể sống yên, có mạng kiếm tiền cũng không còn mạng mà tiêu.
“Dù sao thì em cũng là vì anh nên mới đắc tội với Tần Tước." Bạch Nhân xấu
xa níu ống tay áo anh, nói: "Anh không thể thấy chết mà không cứu được."
"Như thế nào, thật sự muốn cầu hôn tôi?"
"Đêm mùa hè đó, em nói với anh một yêu cầu, nếu như ngày nào đó em vào tù,
anh phải cứu em một phen." Ánh mắt Bạch Nhân nhìn anh kiên định: "Anh
trai à, chính là lúc này."
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu lại lóe lên
một nụ cười lạnh lùng, chậm rãi ngăn cản móng vuốt lấm bấm của cô, cất
giọng lạnh lùng_______
"Sao em biết tôi sẽ không nuốt lời?"
...
Nửa tháng sau, đám cưới của Bạch Nhân và Tần Tước được tổ chức ở khách sạn Island Garden.
Trong căn phòng khách sạn xa hoa, cô dâu mặc áo cưới trắng tinh, ngồi trước
tấm gương trang điểm. Vòng eo thon thả, bờ vai trắng như tuyết, mềm mại
ngát hương.
Cô gái phụ trách trang điểm trầm trồ nhan sắc cô, cảm thán rằng đã gặp qua nhiều cô dâu, nhưng chưa từng thấy được dáng vẻ
thanh nhã như thế này.
Sợ rằng chú rể vừa nhìn thấy cô chỉ nghĩ muốn dẹp hết mấy thủ tục rườm rà của đám cưới, thẳng luôn đến động phòng.
Bạn thân thiết Tôn Lê ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng tổng thống,
nhìn dáng vẻ Bạch Nhân, hỏi: "Cục cưng à, tay nghề trang điểm của cậu
tốt vậy, sao không tự trang điểm cho mình?"
"Lười động tay." Bạch Nhân thật sự mệt mỏi chuyện hôn lễ này, đánh ngáp một cái.
"Nhân bé bỏng à, trận đấu lần trước cậu đã hoàn toàn đắc tội với Tần Tước
rồi. Kết hôn xong, nếu anh ta có ý định trả thù thì sao? Ngẫm lại cũng
đáng sợ đó, Tần Tước không phải người hiền lành gì."
"Mình biết."
Bạch Nhân cúi đầu, mắt nhìn màn hình điện thoại, cô gửi định vị địa chỉ khách sạn tổ chức hôn lễ cho Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu vẫn không trả lời cô.
Trần Hoài Kiêu đánh cược với Tần Tước, cũng đồng nghĩa với việc hôm đó Bạch
Nhân cũng hạ tiền cược. Điều cô muốn là làm cho Tần Tước hận cô thấu
xương.
Cô phải làm cho Trần Hoài Kiêu động vài phần trắc ẩn với cô.
Chỉ cần Trần Hoài Kiêu muốn bảo vệ cô, kết quả tồi tệ của việc liên hôn sẽ được giải quyết dễ dàng nhanh chóng.
Trần Hoài Kiêu không thích người khác tính kế mình, nhưng sau khi chính mắt
nhìn thấy cách thức hành xử của Tần Tước, dù thế nào đi nữa, Bạch Nhân
cũng không thể biết rõ là hố lửa vẫn đâm đầu vào.
"Thật sự không được, cậu đi xuống nước với Tần Tước ngay đi." Tôn Lệ Lệ lo lắng khuyên lơn: "Dù sao cũng là chuyện cả đời."
Đáy mắt Bạch Nhân nổi lên một tia lạnh, cô cười nhạt nói: "Chịu thua thì có ích gì. Từ lúc trên đỉnh núi, mình đã thể hiện sự lựa chọn."
Thân cô như lục bình, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể giữ cho bản thân an
ổn... không bị con sóng lớn nuốt chửng không còn manh giáp.
Nếu đều là giao dịch, cô muốn chọn thì cũng phải lựa chọn chỗ dựa vững chắc nhất.
Vài phút sau, Tô An Ninh đẩy cửa ra, đi đến trước bàn của Bạch Nhân.
Nhìn thấy gương mặt lộng lẫy thoát tục kia, lòng Tô Anh Ninh vô cùng khó chịu.
Sự ganh ghét tựa rắn độc xâm chiếm cõi lòng cô ta.
Nhưng nghĩ lại, sau hôm nay, Bạch Nhân sẽ vào cửa nhà giàu sâu như biển, vĩnh viễn không thể nào lộ diện nữa.
Trong lòng cô ta lại thêm vài phần suиɠ sướиɠ.
Mặc cho lúc trước trên chương trình biểu diễn điệu múa đẹp đẽ đến kinh ngạc từng nào, tuổi này đã gả cho người ta, lại còn là nhà giàu có, cơ bản
xem như nói lời tạm biệt với giới giải trí.
Lúc trước hai nhà Tần - Tô bàn chuyện liên hôn, Tô An Ninh khóc lóc mấy đêm, nhất quyết không chịu, mới khiến cho ba mình đem đứa em ở tận trấn nhỏ miền nam trở về.
Cậu ấm Tần Tước vốn sống an nhàn suиɠ sướиɠ, cả giới xã giao đều biết anh
ta là một tên oắt hư hỏng, không chuyện xấu nào không làm, tính tình
nóng nảy, hơn nữa, đời tư vô cùng phóng túng.
Nếu Bạch Nhân gả cho anh ta, không bị anh ta đối xử tàn nhẫn mới là lạ.
Nghĩ đến đây, Tô An Ninh nhịn không nổi phải cười ra tiếng.
"Bạch Nhân, cô đó, đến nhà họ Tần, nhất định phải an phận thủ thường. Nghe
nói gia quy nhà họ Tần nghiêm khắc lắm. Mẹ chồng lại càng khó tính. Cô
cũng không nên không biết trái phải đó."
"Cảm ơn nhắc nhở. Tôi sẽ chú ý."
Tâm tình Tô An Ninh lúc này hoàn toàn là của người chiến thắng, được lợi
còn muốn khoe mẽ, nói: "Thật sự hâm mộ cô. Cậu ấm nhà họ Tần kia, nghe
nói nhân duyên với phụ nữ tốt lắm, lại còn siêu đẹp trai."
Bạch Nhân trào phúng: "Nếu cô hâm mộ như vậy, giờ tôi cởϊ áσ cưới cho cô mặc, còn thời gian, chưa muộn đâu."
"Không cần, vận tốt này cô từ từ hưởng thụ đi."
"Tôi sẽ. Nhất định không để cô thất vọng."
Tô Anh Ninh hừ khẽ một tiếng, rời khỏi phòng.
Xem cô còn đắc ý được đến chừng nào.
...
Không bao lâu sau, Bạch Nhân lại nhân được cuộc gọi video của ông cụ Trần.
Gần đây ông cụ Trần mới học được cách gọi video, một ngón tay giác ngộ (*), ông cụ hướng camera về góc chết mà trò chuyện với Bạch Nhân, giọng cũng rất lớn: "Ui, ui, ui, nhóc con có nghe được không? Ông nội ngồi ngay
chỗ gần sân khấu nhất, chờ con ra."
(*) Đốt nhất chỉ thiền: điển tích về một vị bồ tát dùng một ngón tay giác ngộ đạo phật.
Bạch Nhân nhìn khung cảnh trên màn hình, thật sự là tại nơi cử hành hôn lễ.
Cô lắp bắp kinh hãi: "Ông, sao mà đến đây? Đường xa như vậy. Ông đến một mình hay có ai đi cùng không ạ? Ông đến Bắc Thành có liên lạc với Trần
Hoài Kiêu không?"
"Không cần lo." Ông cụ Trần khoát tay: "Ông từng này tuổi, cái gì mà chưa thấy qua, con còn sợ ông đi lạc à?"
"Ông nội, ông cũng không cần phải tới. Hôn lễ này... chưa biết có cử hành
được không đâu." Bạch Nhân thở dài: "Ông đi tàu xe mệt nhọc, thân thể
cũng không chịu nổi."
"Ông nhìn con lớn lên, cũng như một nửa ông nội của con rồi. Thời điểm cháu gái đi lấy chồng hạnh phúc như vậy sao
có thể không đến tham dự."
Bạch Nhân thấy cảm động, cười nói: "Ông chính là ông nội ruột của con!"
"Chờ lát nữa ông chụp ảnh cho con, máy ảnh ông chuẩn bị sẵn cả rồi."
Từ sau khi bà ngoại vì đau lòng quá độ mà mắt bị mù, hoàn cảnh trong nhà
dần lụn bại. Mấy ông cậu không nên thân đừng nói đến chuyện phụng dưỡng
bà, bản thân họ ngốn sạch tiền vào bài bạc, không về nhà ăn bám bà cụ đã xem là có lương tâm.
Từ nhỏ Bạch Nhân đã theo bà cụ học thêu,
dựa vào việc bán sản phẩm thêu thùa mà sống. Nếu không có ông cụ Trần
nhà bên tiếp tế, chỉ sợ Bạch Nhân cũng không lớn nổi như bây giờ.
Bạch Nhân thật sự biết ơn ông cụ Trần.
Sau khi ông cụ Trần cúp cuộc gọi video lại gọi cho Trần Hoài Kiêu. giọng
nói dịu dàng đôn hậu biến mất sạch sành sanh: "Thằng ba, bây giờ bận gì
không?"
"Ông nội, con đang họp."
"Hôm nay nhóc con nhà bên kết hôn. Tốt xấu gì người ta cũng gọi con là anh trai mấy năm, không đến một lúc?"
"Tần - Tô liên hôn, không ít người trong giới đến dự. Bọn họ không biết con
và Đuôi sam nhỏ quen nhau, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."
Ông cụ Trần hừ lạnh: "Một chút lợi lộc cũng không cho con bé hưởng, có người anh nào như vậy?"
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu toát ra vài phần ý cười lạnh nhạt: "Ông nội, mấy
năm nay ông bồi dưỡng cô ấy như vậy, cô ấy còn hiếm lạ gì chút lợi lộc
từ chỗ con?"
Sắc mặt ông cụ dần dần lạnh xuống: "Chuyện hôn sự
hôm nay mà thành, nguồn lợi hai nhà nhập một, con thấy ngày sau của con
còn tốt đẹp lắm hả?"
"Không sao cả, thứ gì con muốn, không ai có thể lấy đi."
Trần Hoài Kiêu chưa từng sợ hãi bất kỳ ai phối hợp tung hoành. Dù có liên
hôn, chỉ cần có lòng riêng, có lợi lộc, thì có thể tiêu diệt ngay từng
mối từng mối.
Ông cụ Trần lạnh nhạt nói: "Bạch Nhân là một tay
ông nuôi dưỡng, như vun xới một gốc lan. Nuôi dưỡng nhiều năm như vậy,
cũng tiếc để người ta tùy ý giẫm đạp mà hỏng."
"Cũng không có cách
nào. Ông cũng không phải ông nội ruột cô ấy." Trần Hoài Kiêu mang theo
giọng điệu bất cần, nhẹ nhàng nói: "Ba mẹ ruột người ta đều có sắp xếp."
Cô muốn dùng hôn nhân như tiền đặt cược, thắng ván bài này, dù kết quả có
như thế nào... đều là tự làm tự chịu, cũng không trách được người khác.
"Ông nội, con sẽ không đến." Trần Hoài Kiêu ra khỏi văn phòng, bình tĩnh
nói: "Nhóc con kia trong đầu ngập tràn mưu tính, ván hôm nay cô ấy cũng
đã tính đâu vào đó từ sớm, còn muốn đánh cuộc với con. Con không thể đã
biết rõ còn rơi vào bẫy."
Ông cụ Trần dĩ nhiên là bảo vệ Bạch
Nhân: "Vậy con cũng không thể để cho con nhóc như vậy! Con nhóc gọi con
là anh nhiều năm như vậy, cũng không phải là không có đến nửa phần thật
lòng."
"Thật lòng? Cô ấy chỉ có lòng lang dạ sói mà thôi." Trần Hoài Kiêu thu lại ý cười, thản nhiên nói: "Ông nội, con sẽ không đến."
...
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hoài Kiêu bước đi thong thả, đến cửa sổ sát đất, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
Hôm nay, là ngày lành tháng tốt, thích hợp kết hôn.
Trần Hoài Kiêu cúi đầu châm điếu thuốc.
Trợ lý Thẩm Bân đã đến, nói với Trần Hoài Kiêu: "Trần tổng, cuộc họp phải bắt đầu rồi, quản lý khu vực đều chờ để báo cáo."
Trần Hoài Kiêu xoay người đi đến phòng họp. Lúc này, bỗng dưng Thẩm Bân lại
nói thêm: "A, đúng rồi, lần trước ngài bảo tôi để ý Tần Tước, có tình
huống gì phát sinh thì báo với ngài. Tôi có chuyện này muốn cho ngài
hay..."
Trần Hoài Kiêu dừng bước: "Nói."
"Gần đây Tần Tước mua không ít mấy thứ đồ ấy ấy, như roi, băng vải linh tinh này nọ, còn
có một mớ thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Nghe nói Tần Tước là một tên SM, biếи ŧɦái
thật sự. Mua mấy cái này thì cũng bình thường, nhưng mà..."
Anh ta đánh giá sắc mặt Trần Hoài Kiêu, do dự nói: "Nghe nói anh ta kết hôn. Mấy thứ này không phải là dùng để đối phó..."