Hạm trưởng nói: “Hy vọng là người quen, kiểu từng bị tôi đuổi giết ấy.”
Chắc chắn sẽ có người đứng ra chất vấn hành động đổi quân của Lâm Kính Dã
bằng những lời lẽ như “hai đứa cháu do ông ta nuôi ra đều từng hãm hại
anh”. Nhưng như những gì anh từng nói với huấn luyện viên Lưu Hoàn: hành vi của chỉ huy có ảnh hưởng sâu sắc đến đội ngũ, vì vậy hạm đội do Lâm
Kính Dã huấn luyện cũng đã quen thuộc với phong cách hành động của anh.
Ngay cả Oscar tuy chỉ gia nhập một thời gian ngắn nhưng đã hiểu rõ tác
phong của trưởng quan như lòng bàn tay.
“Là em thì chịu thôi, không làm được.” Hắn ta thở dài.
Không phải ai cũng có thể công tư phân minh như anh.
Soái hạm của Quân đoàn thứ nhất được phép bay song song cùng Nhiễm Tinh, vật tư cũng được giao cho chiến hạm tiếp tế bên họ chuyên chở. Tính năng
của những chiếc tàu chuyên dụng nơi tiền tuyến này tất nhiên hơn xa con
tàu năm xưa của Lâm Kính Dã, nhưng hỏa lực thì lại làng nhàng. Kiểm tra
tình trạng của chúng xong, anh thản nhiên phân phó.
“Chỉ cần chiến hạm chủ lực luôn được vũ trang đầy đủ, các tàu tiếp tế có thể tự chủ trang bị vũ khí cho mình. Nếu muốn thay đổi những bộ phận quan
trọng thì trình thiết kế lên cho đội Kỹ thuật Thanh Kiếm Bầu Trời trước
là được.”
Đội vận chuyển bỗng chốc dại ra.
“Nhưng… nhưng chúng tôi chỉ là… đội tiếp tế…”
Mấy vị Hạm trưởng lắp bắp thốt ra được nửa câu thì đồng loạt ngậm miệng khi nhớ ra…
Người thanh niên vừa đưa ra cái mệnh lệnh “khủng bố” này… cũng từng nằm trong biên chế đội vận chuyển tiếp tế, lại còn là tuyến hai!
Ài, xem người ta nói ra mấy lời này nhẹ tựa lông hồng kìa… Mình so với
người ta chẳng khác gì miếng giẻ cùi bắp hết, thôi khiêng ra thiên táng
đi! Bọn họ rầu rĩ nghĩ.
Gần đây, thái độ của Thượng tướng Wimmer với Lâm Kính Dã càng ngày càng phức tạp.
Hai nhà Lâm-Wimmer có thể được xưng là có giao tình lâu năm. Wimmer đã quen biết với Lâm Lộ khi Lâm Tịnh Nhiên còn chưa ra đời, bản thân Lâm Lộ
cũng tương đối thân thiết với con cái của ông ta trước khi họ tử trận,
nếu không phải sự tình về sau trượt dốc nghiêm trọng đến vậy thì Lâm
Kính Dã cũng có thể xem như đứa cháu lớn lên dưới mắt Wimmer.
Giống như Lâm Lộ, Wimmer hoàn toàn mù tịt về các cháu của mình, cũng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm nuôi dạy chúng. Điểm khác biệt là trong khi
Lâm Lộ hoàn toàn không ngó ngàng gì đến Lâm Kính Dã, Wimmer lại bảo bọc
cháu mình quá mức, dù phương thức hoàn toàn sai lầm.
Về cơ bản, Lâm Kính Dã cho rằng Fritz chính là một cậu ấm được nuông chiều sinh hư. Bởi vì Wimmer chưa từng dạy cho nó biết một điều rằng, không
phải thứ gì trên đời này đều thuộc về nó, cũng không phải nó muốn thứ
thì sẽ có được. Tiếc rằng cậu ấm nhà người ta cùng lắm thì lăn đùng ra
đất khóc la om sòm, còn cậu ấm nhà Wimmer lại không chừa bất kỳ đường
lui nào cho bản thân.
“Hy vọng Thượng
tướng hiểu, tôi sẽ không nương tay với Fritz Wimmer, cho dù chỉ là một
chút.” Lâm Kính Dã cảnh báo với giọng nhàn nhạt: “Nếu ông thể hiện bất
kỳ thái độ bao che nào trong quá trình chiến đấu-”
Không đợi anh dứt lời, ông lão đã trầm giọng đáp: “Cậu có thể xử bắn ta tại chỗ.”
Vô số tiếng hít hà khe khẽ vang lên, ngay cả trong nội bộ Nhiễm Tinh. Lâm Kính Dã không chút biến sắc.
“Oscar Isaac.”
Người được gọi tên bước ra khỏi hàng, đứng nghiêm: “Có thưa Hạm trưởng!”
“Lập tức đến soái hạm Quân đoàn thứ nhất, đảm nhiệm chức chỉ huy phối hợp.”
“Rõ.” Oscar đáp. Thượng tướng Wimmer cũng không có bất kỳ dị nghị nào.
Phương pháp chỉ huy này thường được áp dụng khi có sự tham chiến cùng lúc của
hai đội ngũ. Trong đó chỉ huy quân chủ lực sẽ điều động phó quan đắc lực của mình đến tiếp quản đội ngũ còn lại, từ đó bảo đảm sự phối hợp nhịp
nhàng giữa hai bên. Nhưng nếu nhìn vào biên chế thì rõ ràng Quân đoàn
thứ nhất mới là chủ lực, còn Lâm Kính Dã với tàu Nhiễm Tinh và vài hạm
đội nhỏ của Thanh Kiếm Bầu Trời mới nên bị sát nhập vào. Có điều dưới
tình hình hiện tại, ngay cả những chiến sĩ trung thành nhất của Quân
đoàn cũng không có gì để ý kiến, bởi vì nếu đây là một chỉ huy nào khác
thì có lẽ toàn bộ Quân đoàn đã bị giải thể rồi.
Lâm Kính Dã: “Xuất phát.”
Biển sao vô ngần dường như có thể nuốt chửng hồn phách, để mọi phiền não
trôi vào hư vô. Đối với nhân loại, sao trời là một sự tồn tại vĩnh hằng, ngay cả người Kim Linh với tuổi thọ dài hơn một chút cũng không có được vinh hạnh chứng kiến quá trình sinh lão bệnh tử của một ngôi sao. Ở
trong thế giới như vậy, hiển nhiên sẽ có người đánh mất linh hồn của
mình.
Câu nói của Tiến sĩ Eryan – “Hết
thảy tư duy đều là Tiếng Vọng của chân lý” – có lẽ chỉ là chút thơ từ
lãng mạn từ đáy lòng của một người đầu ngành khoa học kỹ thuật. Thế
nhưng sau mấy trăm năm đằng đẵng trôi đi, linh hồn phần người đã bị vũ
trụ cô độc mà tĩnh mịch cắn nuốt, triệt để biến Tiếng Vọng thành những
âm thanh vụn vặt không còn nguồn cội.
Tiếng Vọng không phải một đội ngũ biết chiến đấu bài bản, chỉ biết dùng số
lượng để áp đảo đối thủ. Mà con người có máu có thịt lại không thể liều
mạng so bì tốc độ tiêu hao với máy móc được, vì vậy đội ngũ bay vào lòng vũ trụ, tiến thoái nhịp nhàng dưới sự chỉ huy của Lâm Kính Dã. Cứ mỗi
lần đội quân Tiếng Vọng ùa lên như bầy ong vỡ tổ, chờ đợi chúng là một
dấu chấm hỏi to tướng.
Ủa? Nhân loại đâu? Nguyên đám nhân loại đi đâu mất rồi?
Đợi đến khi chúng nó lòng vòng mãi mà không thấy bóng nhân loại nào, lại
tập trung trở về địa điểm xuất phát, Lâm Kính Dã đã cho hạm đội tản ra,
mai phục sẵn trên đường đi của Tiếng Vọng, đánh cho bọn chúng không còn
manh giáp. Ai bảo lũ sinh vật máy này đi đường nào thì cũng về đường
nấy, đến tọa độ cũng không lệch đi một số làm gì.
Sau vài lần như vậy, Tiếng Vọng dựa vào biển số liệu mà phân tích ra tư duy chiến thuật của Lâm Kính Dã, chính xác tìm được tung tích nhân loại.
Thế là chúng bắt đầu học cách phân tán lực lượng, lùng sục hạm đội ẩn
nấp ở bốn phía.
Đây chính là kết quả mà Lâm Kính Dã mong muốn.
Khi đám Tiếng Vọng rời rạc vừa vòng qua một cụm tiểu hành tinh, chúng sửng
sốt phát hiện mình được tiếp đón bởi một hạm đội hoàn chỉnh. Lần này,
Lâm Kính Dã không xé lẻ đội hình nữa mà cho tất cả dàn quân chỉnh tề,
không dùng đến bất kỳ mưu mô gì, hoàn toàn đè bẹp Tiếng Vọng bằng vũ lực thuần túy.
Cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, Tiếng Vọng vừa phát hiện thấy tung tích Lâm Kính Dã là lập tức vắt giò lên cổ mà chạy, không khác mấy với lũ tinh tặc vừa bỏ trốn vừa kêu
cha gọi mẹ trước kia.
Bọn chúng cũng từng chuyển hướng sang công nghệ kỹ thuật, nhưng tất cả mọi thủ đoạn đều bị
vô hiệu hóa trước sự chi viện từ Trái Đất. Với tường lửa do tập đoàn họ
Lâm sản xuất kết hợp với chương trình mã hóa của Trái Đất, Tiếng Vọng
không thể hack vào được chiến hạm Liên bang – trừ khi chúng có thể xâm
nhập vào nội bộ, dùng phương thức vật lý tiếp quản hệ thống. Ngược lại,
chúng còn có nguy cơ bị Trái Đất “hấp thụ”.
Bên chiếc bàn, một nhóm nhân viên kỹ thuật, dẫn đầu là Tiến sĩ Samantha,
đang tiến hành một cuộc giải phẫu vô “ý thức” đạo lên trung tâm Tiếng
Vọng vừa bị Lâm Kính Dã bắt về.
Số liệu ý thức Tiếng Vọng được bảo vệ bởi tầng tầng mã hóa, sẽ khởi động trình tự tự hủy khi bị ngoại lực tiến vào. Tiếc rằng chúng lại chỉ như trò trẻ
con trước Tiến sĩ Eryan, nhà khoa học đầu tiên truyền tải ý thức bản
thân lên đám mây. Nhưng nếu so sánh về kỹ thuật tải ý thức lên, thì đoàn đội của Tiến sĩ ở Trái Đất đã bị cho hít khói.
“Theo ghi chép trong cơ sở dữ liệu của Tiếng Vọng, chúng đã cập nhật những kỹ thuật tải lên mới.” Tiến sĩ Samantha trình bày về báo cáo phân tích của Trái Đất: “Chúng không có nhu cầu đưa ý thức về lại thân thể android
như chúng tôi đang nghiên cứu, mà vẫn một mực tìm cách cưỡng đoạt ý thức nhanh hơn, thậm chí không cần sự đồng thuận từ chính chủ.”
Lâm Kính Dã nghe xong thì cau mày: “Chúng thật sự có thể làm vậy?”
“Đúng thế.” Samantha đáp: “Trái Đất đã có suy đoán này từ trước. Nếu chúng
không thể ‘thống trị’ càng nhiều ý thức nhân loại thì làm sao lại dám
liên tục phát động tấn công với quy mô khổng lồ trong hàng thế kỷ qua?
Nếu chúng chỉ có thể cướp đoạt ý thức với sự cho phép của chính chủ, tôi tin rằng phần lớn nhân dân Liên bang thà chết cũng sẽ không đầu hàng.
Từ đó Tiếng Vọng chỉ có thể ra tay tàn sát, đi ngược lại hoàn toàn với
dã tâm thống trị nhân loại của chúng.”
“Bà nói phải.” Đôi mày Lâm Kính Dã tiếp tục hằn sâu: “Đây không phải tin tức tốt.”
Nhân loại luôn mang theo một nỗi sợ hãi bản năng đối với việc trở thành ý
thức. Khi không còn thân thể, khoan nói đến những vấn đề khác, ngay cả
món ngon cũng không thưởng thức được nữa, vì vậy số người có thể thật sự chấp nhận chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng nếu như xảy ra tình huống Tiếng Vọng cưỡng chế, bắt đi toàn bộ bạn bè và thân nhân của họ thì sao?
Khi ấy, Lâm Kính Dã không dám cam đoan tất cả mọi người đều có thể hy sinh
vì lợi ích lớn hơn. Bởi chỉ cần nói rằng ý thức của cha mẹ anh chị đang
nằm trong thiết bị lưu trữ Tiếng Vọng vừa bị Liên bang bắt về, sẽ có bao nhiêu người không bị chùn bước, sẵn sàng phá hủy nó mà không nương tay?
Lâm Kính Dã: “Nhờ Tiến sĩ gửi tin này về Thủ Đô tinh Liên bang.”
Cùng là đồng loại với nhau, các ý thức ở Trái Đất am hiểu cách bảo mật thông tin, đối phó với kỹ thuật hack của Tiếng Vọng hơn Liên bang.
“Được, anh hãy yên tâm.” Hình chiếu Samantha gật đầu, sau đó làm động tác ngăn cản khi thấy Lâm Kính Dã có ý muốn kết thúc cuộc gọi.
“Còn có chuyện gì sao?”
Samantha: “Là thế này. Trung tâm chúng tôi đang giữ có chứa khá nhiều tư liệu
mới, trong đó có một xưng hô xuất hiện với tần suất thường xuyên trong
mười năm gần đây. Chúng tôi có cơ sở cho rằng ý thức mà xưng hô này chỉ
đến có địa vị rất cao trong tổ chức Tiếng Vọng, hoặc là trung tâm Đầu
Não, hoặc rất gần với nó.”
Từ ngữ khí của Samantha, Lâm Kính Dã mơ hồ nghe được có gì đó bất thường.
Nữ Tiến sĩ tiếp tục: “Xin hỏi trong vòng mười năm trở lại đây, Liên bang
và tổ chức kháng chiến Hydra từng có nhân vật quan trọng nào thiệt mạng
nhưng không tìm được thi thể, hoặc không rõ tung tích không?”
Lâm Kính Dã khẽ giật mình, suy ngẫm một hồi rồi đáp: “Hẳn là có một ít, như thủ lĩnh tối cao tiền nhiệm của phản quân – chính là quân kháng chiến
Hydra – đã phải nhảy vào hố đen dưới sự truy đuổi của Nguyên soái Liên
bang chúng tôi.”
Samantha gật gù: “Tôi lo rằng trung tâm này từng là một người có tầm quan trọng lớn, bởi vì nó
chỉ mất mười năm để từ một thành phần vô danh trở thành thành viên chủ
chốt của Tiếng Vọng, đồng thời còn thể hiện khả năng lãnh đạo siêu quần. Nhưng khả năng trên cũng không cao, bởi Tiếng Vọng chỉ biết bắt ý thức, không quan tâm đến trình độ giáo dục, vì vậy trung tâm này chắc chắn đã có đầy đủ năng lực trước khi trở thành ý thức.”
Lâm Kính Dã: “Nói qua nói lại, rốt cuộc xưng hô của nó là gì?”
“Trung tâm Nhà Thám Hiểm.”
Trái tim Lâm Kính Dã khẽ run lên.
“Hạm trưởng Lâm nghĩ đến điều gì sao?”
“Số lượng người mất tích không tìm được thi thể ở ba thế lực nhân loại lớn – Liên bang, Dạ Vũ, Hydra – không phải là ít. Nếu người này đã có tài
quân sự và chính trị, lại còn sử dụng danh xưng Nhà Thám Hiểm, thì thủ
lĩnh Hydra tiền nhiệm miễn cưỡng có khả năng. Thủ lĩnh quá cố của Dạ Vũ
cũng phù hợp, nhưng ông ấy vừa qua đời năm ngoái. Trừ khi ông ta đã cấu
kết với Tiếng Vọng từ chục năm trước.”
“Không gì là không thể.”
Lâm Kính Dã lắc đầu: “Tướng quân Dạ Vũ chắc chắn sẽ nhìn ra. Ngoài ra, nhà
thám hiểm vũ trụ nổi tiếng nhất là người Kim Linh, nhưng Tiếng Vọng từng có tiền lệ cướp đoạt ý thức của chủng tộc phi nhân loại chưa?”
Samantha: “Không, theo như những gì Trái Đất biết. Bởi vì tộc Kim Linh tuy cũng
mang hình người nhưng trình tự DNA, cấu tạo não bộ và cấu trúc sinh học
của họ đều khác xa với nhân loại. Nếu muốn cướp lấy tư duy của họ thì
phải sử dụng một kỹ thuật khác.”
“Tôi
hiểu rồi. Số còn lại…” Lâm Kính Dã nói, chân mày vẽ thành một đường sắc
lẻm: “Hy vọng trung tâm này là một trong những tên thủ lĩnh tinh tặc mà
tôi quen.”
Lời tác giả:
Hạm trưởng: Nhớ lông trắng.
Nguyên soái: Aaaa lại một ngày không có mắt uyên ương lớn, chắc chớt!!!
======================
Thông tin chương này có thể hơi bị rối, các bạn chỉ cần nhớ là đã xuất hiện
một trung tâm Tiếng Vọng có tên gọi “Nhà Thám Hiểm”, trong khi trước đó
bọn nó chỉ được gọi chung chung là “trung tâm”. Hiện đang nghi ngờ “Nhà
Thám Hiểm” này là một nhân vật có tầm ảnh hưởng nào đó của nhân loại, đã bị Tiếng Vọng bắt và tách ý thức để phục vụ cho chúng.