Sau hôm Vọng Thư tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Lăng Việt lập tức dẫn cô đến
cục dân chính lãnh chứng nhưng hai người còn chưa bàn kế hoạch đi hưởng
tuần trăng mật thì tất cả các bộ phận của công ty Lăng Việt đều bị náo
loạn hết cả lên.
Công ty anh đã phát
triển năm năm, đang trong giai đoạn mở rộng nhưng nguồn vốn công ty
không đủ, cần phải có thêm đầu tư mới có thể đưa ra thị trường. Đây có
thể là không gian để phát triển, hoặc cũng có thể bị nhiều người đầu tư
phát hiện hơn.
Hơn một năm trước, công ty đã chuẩn bị đưa ra thị trường để phát triển.
Nhưng trước đó không lâu, một nhà đầu tư quan trọng vướng vào vòng pháp luật, nếu vẫn để vậy thì công ty Lăng Việt sẽ bị giảm giá trị.
Hai tháng ngắn ngủi, tháng bảy, tháng tám, Lăng Việt không phải đi công tác thì chính là ở công ty. Thời gian ở bên Vọng Thư giảm xuống còn rất ít
nên anh rất áy náy.
Vọng Thư thật sự cảm thấy không có gì, cô chỉ quan tâm đến tình yêu chứ không hề quan tâm đến thời gian ở bên nhau.
Cô hiện đang làm cố vấn tâm lý cho một trường cao đẳng ở Bắc Kinh. Mỗi
ngày phải nói chuyện với học sinh hoặc tự sắp xếp thời gian lúc rảnh.
Cuộc sống bây giờ của cô, thật sự rất viên mãn.
Chẳng qua là đã lâu không gặp người mình yêu, không được ở bên người ấy nên cũng có chút nhớ anh.
Cuối tháng chính, Lăng Việt hiếm khi rảnh rỗi một ngày. Sau khi ăn cơm xong
thì liền đi dạo công viên với Vọng Thư. Cơn mưa mùa thu qua đi, hoa quế
cũng đã nở, hương thơm hoa quế tràn ngập trong không khí ẩm ướt sau cơn
mưa. Vọng Thư đứng dưới tán cây hoa quế một lúc lâu, ngửi mùi hương dễ
chịu ấy.
“Thơm quá đi! Em rất muốn đặt trên đầu giường một cây hoa quế đấy!”
Cô kéo tay Lăng Việt: “Chúng ta ngồi ở đây một lát, được không?”
Lăng Việt cúi người phủi những bông hoa rơi trên chiếc ghế đá.
Hai người cứ ngồi như vậy một lúc, cứ nói chuyện với nhau như vậy.