Tuy Hoàng Tử Hiên đã nói anh đánh được nhưng Trương Tuấn Nhân và đám
công tử lại không để tâm mấy, không thì bọn họ đã chẳng thêm tiền cược,
khăng khăng chắc chắn rằng Hoàng Tử Hiên sẽ thua. Bọn họ bắt đầu mong
chờ được nhìn thấy dáng vẻ thua tiền của Hoàng Tử Hiên, là một kẻ mà
toàn bộ tài sản chỉ có ba ngàn năm trăm hai mươi ba tệ lẻ ba xu thì sao
có thể chung được một trăm mười ngàn, đến lúc đó, Hoàng Tử Hiên chỉ có
thể cam chịu bị bọn họ làm nhục.
Dưới cái nhìn soi mói của hơn
mười cặp mắt, Hoàng Tử Hiên lại cầm lấy gậy bida rồi cúi người nhắm vào
bi cái màu trắng. Lúc này, mọi người đều nhận ra tư thế cầm gậy bida lần này của Hoàng Tử Hiên có hơi đặc biệt, trước mặt cúi rất thấp, phía sau lại ngẩng hơi cao, đây là một tư thế cầm gây không thường gặp.
Bọn họ không biết Hoàng Tử Hiên đang giở trò gì, đồng thời cũng chẳng quan
tâm anh cầm gậy thế nào, bọn họ chỉ để ý xem bi cái có đánh trúng vào lỗ được chọn hay không. Bởi vì bọn họ rất muốn biết Hoàng Tử Hiên lấy đâu
ra tự tin mà lại cho rằng mình có thể đánh vào bi số 8 đã bị bi số 9
chặn giữa đường.
Ầm!
Trong lúc tất cả đều đang tập trung
nhìn chằm chằm vào bi cái, cây gậy của Hoàng Tử Hiên khẽ động rồi bỗng
nhiên đẩy về phía trước.
Vèo!
Bi cái lên tiếng đáp lại,
một cảnh tượng thần kỳ xảy ra vào đúng lúc ấy. Chỉ thấy quả bi cái bị
gậy bida của Hoàng Tử Hiên đánh trúng không hề lăn dọc theo mặt bàn mà
lại nhảy cẫng lên như một bóng bàn.
“Bi nhảy!”
Vừa nhìn thấy bi cái nhảy lên, Trương Tuấn Nhân lập tức kinh hô một tiến.
Tiếng thét kinh hãi ấy lập tức được đám công tử kia đáp lại, cả đám cũng cùng kêu lên một tiếng.
Bi nhảy, đây là thủ thuật khá cao đối với một người chơi bida. Cho dù có
là tuyển thủ thi đấu cho quốc gia thì cũng không dám tùy tiện đánh bi
nhảy. Thứ nhất là vì rất khó có thể đánh được như vậy. Thứ hai là vì dù
có đánh ra được thì cũng không thể kiểm soát được độ cao bi nảy lên hoặc liệu khi rơi xuống đất có đánh trúng được mục tiêu hay không. Nếu đã
đánh không trúng mục tiêu mà bi còn rơi ra khỏi mặt bàn thì sẽ mất mặt
lắm.
Vậy nhưng vào giờ phút này, người chỉ có kỹ thuật từ việc
chơi ở những chỗ ven đường sau giờ làm như Hoàng Tử Hiên lại có thể đánh ra một bi nhảy đúng tiêu chuẩn quốc tế. Dù có là Trương Tuấn Nhân thì
cũng chưa có ai nhìn thấy anh ta đánh bi nhảy bao giờ. Đúng là khiến
người ta kinh hãi!
Bịch!
Vào lúc tất cả mọi người đều đang khiếp sợ, bi cái đã nhảy qua bi số 9 rồi rơi xuống bi số 8 màu đen. Hơn nữa trong lúc quả bi số 8 lăn đi, quả bi cái vẫn tiếp tục lăn ra ngoài
vì bị bi số 8 dội ngược.
Bịch! Bịch! Bịch!
Bởi vì quả bi
cái lăn quá nhanh mà trước khi bi số 8 lăn đến đó, nó đã liên tiếp đụng
vào ba quả ba màu đang nằm chắn trên đường vào lỗ của bi số 8, cuối
cùng, bản thân quả bi cái cũng bị bắn ngược đến một nơi không có gì đáng ngại.
Cùng lúc đó, bi số 8 cũng lăn thẳng một đường đến lỗ đã được Hoàng Tử Hiên chỉ định.
Đinh!
Nửa giây sau, chỉ nghe thấy tiếng bi số 8 rơi bịch xuống lỗ.
Giờ phút này, toàn trường đều rơi vào yên tĩnh, quanh quẩn bên tai mỗi
người đều là tiếng vang bịch bịch của quả bi số 8 khi rơi vào lỗ. Đôi
mắt mọi người trợn trừng, miệng mồm há hốc còn lớn hơn cả lỗ trên bàn
bida. Bọn họ thật sự không thể tin được cú bi nhảy lúc nãy của Hoàng Tử
Hiên đã thành công. Dù có là những cuộc thi đấu quốc tế thì cũng chẳng
có lối đánh nào quỷ dị như thế.
“Trời ạ, Hoàng Tử Hiên, tôi không bị hoa mắt đấy chứ. Anh đánh vào thật rồi kìa, anh thắng một trăm mười
ngàn rồi!” Giữa bầu không khí yên tĩnh, Trương Tiểu Lệ bỗng cất tiếng
hoan hô.
Hoàng Tử Hiên toét miệng cười, vẻ mặt bình thản nói: “Chứ sao, xin hỏi có 6 hay không nào?”
“666, cực kỳ đẹp trai luôn, moah moah.” Trương Tiểu Lệ tỏ vẻ si mê hùa theo Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên chỉ vào gò má: “Nào, moah moah ở đây này.”
Trương Tiểu Lệ lập tức nhìn anh bằng ánh mắt đừng có mà quá phận.
Hoàng Tử Hiên ngượng ngùng cười một tiếng, anh đặt gây bida xuống bàn, nói
với Trương Tuấn Nhân: “Ván này xem như là tôi thắng rồi đúng không.”
“Tiểu Lệ, lấy tiền về nhà.” Hoàng Tử Hiên vừa cười vừa ngoắc tay với Trương Tiểu Lệ.
“Được.” Trương Tiểu Lệ tung tăng chạy tới như một con thỏ, định sẽ bỏ toàn bộ
một trăm mười ngàn mà đám công tử vừa đánh cược lúc nãy vào trong túi
xách.
“Vừa mới thắng tiền mà đã muốn đi rồi sao?” Tất nhiên là
Trương Tuấn Nhân sẽ không cho Hoàng Tử Hiên rời đi một cách dễ dàng như
vậy, nếu anh bỏ đi ngay bây giờ thì sao kế hoạch của họ có thể tiếp tục
thực hiện cho được? Để Hoàng Tử Hiên lấy một trăm mười ngàn tiền thắng
đi thì chẳng khác nào đang tự vả mặt mình cả.
Trương Tiểu Lệ dừng tay, liếc nhìn Trương Tuấn Nhân: “Làm sao? Lại muốn đổi ý nữa à?”
“Không hẳn là đổi ý.” Trương Tuấn Nhân lắc đầu rồi nói: “Chỉ là nếu cứ thắng
tiền rồi đi thì không khỏi khiến người ta khinh thường đấy. Làm như vậy
cũng chẳng thích hợp với thân phận cậu ba Hoàng đâu nhỉ?”
Trương
Tuấn Nhân đã nhận ra Hoàng Tử Hiên là một kẻ thích giả bộ, mình càng
khinh thường anh thì sẽ càng dễ dàng mắc vào móc câu của anh.
Đúng như dự đoán, Hoàng Tử Hiên rất hưởng thụ tiếng cậu ba Hoàng này, anh gật đầu nói: “Vậy anh muốn chơi tiếp à?”
“Cậu ba Hoàng không dám sao?” Trương Tuấn Nhân gật đầu hỏi ngược lại.
“Haha, không phải là tôi không dám, tôi chỉ sợ mình sẽ thắng của anh quá nhiều tiền mà thôi.” Hoàng Tử Hiên toét miệng cười rồi nói: “Lỡ như các anh
khóc bù lu bù loa lên khi thua thì chẳng phải sẽ biến thành tôi bắt nạt
các anh sao.”
“Nhảm nhí, anh tưởng rằng chúng tôi cũng giống như
anh sao, đừng nói anh chỉ thắng một trăm mười ngàn, dù anh có thắng một
triệu thì chúng tôi cũng chung được.” Cậu Trần tức giận nói.
Hoàng Tử Hiên ‘ồ’ một tiếng rồi nói: “Vậy được thôi. Nếu các anh đã không
thiếu tiền thì tôi cũng không bận tâm đến việc mình cứ thắng mãi nữa.”
“Chờ đến khi anh thắng rồi hãy nói tiếp.” Ôn Kiếm Hoa cũng tức giận không
ít, chẳng qua chỉ là may mắn hơn một chút thôi, thế mà cũng tỏ vẻ ngạo
mạn.
Hoàng Tử Hiên nhún vai rồi nhìn về phía Trương Tuấn Nhân: “Thế ván này cho anh đánh trước đấy.”
“Cái gì mà cho chứ, vốn phải cho cậu Trương mở bi mới đúng. Ván trước là do
cậu Trương nhường cho anh, ván này đến lượt cậu Trương mở bi, anh cứ chờ được khóc đi, anh sẽ không có cơ hội được đụng vào gậy bida đâu.” Một
tên công tử thở hổn hển nói.
“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa.” Trương Tuấn Nhân khoát tay cản lại rồi nói: “Ván này tôi muốn đặt thêm tiền, dù sao thì bây giờ anh cũng đã có chút vốn liến, có dám chơi lớn chút không? Một trăm ngàn một ván thì sao hả?”
Hoàng Tử Hiên sảng khoái gật đầu: “Được.”
“Được, tôi rất thích những người có can đảm như anh.” Trương Tuấn Nhân nở một nụ cười âm trầm.
“Chẳng phải can đảm gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy dù gì thì tiền này cũng là của các anh, dù cho ván này tôi có thua thì tôi cũng không lỗ. Vậy nên chơi với anh một chút cũng chẳng sao cả.” Hoàng Tử Hiên khoát tay chặn lại
rồi lạnh nhạt nói.
Đám công tử lập tức nổi giận điên người, mẹ, lời này đúng là khiến người tức điên.
Trương Tuấn Nhân lười lãng phí nước bọt với Hoàng Tử Hiên, anh ta chỉ bảo người dọn dẹp bàn bi da để chuẩn bị mở một ván mới.
Nhân viên đứng một bên lập tức đi qua dọn dẹp, chỉ chốc lát sau, mười lăm quả bi bida đã lại được đặt gọn gàng trong khung.
“Cậu Trương, để nó xem xem cái gì mới gọi là thực lực đi.” Thấy Trương Tuấn Nhân chuẩn bị bắt đầu, cậu Trần vội vàng nói.
“Đúng vậy, để nó mở mang đầu óc, biết được khi đứng trước thực lực, vận may chỉ là cái lông đi.” Ôn Kiếm Hoa cũng cổ vũ theo.
Mặc dù những tên công tử khác không nói gì nhưng tất cả đều nhìn Trương
Tuấn Nhân bằng ánh mắt đầy vẻ khích lệ, bọn họ rất tin tưởng vào trình
độ của Trương Tuấn Nhân.
Trương Tiểu Lệ phản bác: “Hoàng Tử Hiên
vốn không cần dựa vào thực lực mà chỉ cần dựa vào vận may là đã đủ để
đánh bại anh ta. Đúng không Hoàng Tử Hiên.”
“Đúng!” Hoàng Tử Hiên gật đầu, một tay ôm eo Trương Tiểu Lệ, tay còn lại đút trong túi, trông vô cùng tiêu sái.
Mọi người tức giận không thôi, trong đầu chỉ nghĩ rằng mày cứ ở đó mà kiêu
ngạo đi, đợi đến khi Trương Tuấn Nhân mở bi, mày sẽ không còn cười được
nữa đâu.
Trương Tuấn Nhân cũng chẳng có tâm trạng đâu đẻ mà nổi
giận, đứng trước bàn bida, anh ta hít sâu một hơi rồi cầm lấy gậy bida
một cách ưu nhã, sau đó lại bày ra một động tác vô cùng sang trọng. Cúi
người, áp gậy, nhắm, đánh, một loạt động tác diễn ra như nước chảy mây
trôi thể hiện khí chất quý tộc như thể anh ta chính là vua bida vậy.
Bịch!
Bi cái đánh trúng vào một quả bida trong số đó khiến những quả bi bida vốn được xếp gọn gàng lập tức lăn khắp xung quanh.
Trong ánh mắt của mọi người đều mang theo vẻ vui mừng đúng như trong dự đoán, sau năm tiếng đinh đinh, năm quả bi đã rơi vào trong lỗ.
Chỉ một gậy mở bi mà đã đánh được tận năm quả bi, đây tuyệt đối là thực lực cấp bậc cao thủ.
Trương Tiểu Lệ cũng không nhịn được mà cảm thán một tiếng ghê thật, ở ván
trước Hoàng Tử Hiên cũng chỉ đánh vào được có ba quả bi mà thôi.
“Tốt lắm.” Thấy Trương Tuấn Nhân phát huy tốt hơn bình thường, cậu Trần không nhịn được ủng hộ.
Những tên công tử khác cũng vội vàng vỗ tay, đồng thời cũng nhìn về phía
Hoàng Tử Hiên với vẻ mặt khiêu khích. Giờ phút này, trong mắt bọn họ, ai cũng đều cho rằng Hoàng Tử Hiên chắc chắn sẽ thua.
Trương Tuấn
Nhân cũng liếc nhìn Hoàng Tử Hiên, trong đầu thì nghĩ rằng tiền của ông
đây mà lại dễ ăn như vậy sao, dù mày có thắng được bao nhiêu thì tao
cũng phải bắt mày nhổ ra cho bằng hết.
“Haha, anh đánh tiếp đi.”
Hoàng Tử Hiên cũng chẳng thèm để ý đến vẻ ra oai của Trương Tuấn Nhân mà chỉ nhún vai tỏ ý anh ta đánh tiếp.
Trương Tuấn Nhân hừ một
tiếng, anh ta nghĩ rằng trong lòng Hoàng Tử Hiên chắc chắn đã bị màn mở
bi của mình dọa sợ, chẳng qua là chỉ đang giả vờ như bình tĩnh thế thôi. Vì vậy, anh ta lại càng có lòng tin mà đi xung quanh bàn bida một vòng, cuối cùng chọn một quả bi màu làm bi đánh của mình. Dù sao thì trừ năm
quả bi màu đã rơi vào lỗ ra, vẫn còn ba quả bi màu ở trên bàn nữa.