Việc mua thêm đồ dùng trong nhà tân hôn Hạ Nhan giao hết cho Từ Nghiễn Thanh.
Phòng tân hôn cũng là phòng cưới của hai người, vì để nhanh chóng trang trí
tổ ấm nhỏ thuộc về hai người, Từ Nghiễn Thanh cơ hồ dùng hết thời gian
rảnh của mình để tập trung trang trí, từ những chiếc tủ đặt làm riêng ở
khắp mọi nơi cho đến đồ dùng nhà bếp, muỗng, đũa, Từ Nghiễn Thanh làm
từng tờ từng tờ bảng kê khai, mỗi ngày chạy đi chạy lại giữa bệnh viện,
phòng mới, cửa hàng nội thất, 1601, cả người đã gầy đi mấy cân nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Bận rộn liên tục đến
cuối tháng tư thì phòng tân hôn đã sắp xếp ổn thỏa, sau khi ăn cơm tối
xong, Từ Nghiễn Thanh dẫn Hạ Nhan đến nhà mới.
Trên bức tường cạnh cửa, Từ Nghiễn Thanh treo một cái móc, trên móc treo một giỏ hoa nhỏ bên trong có một bó hoa khô.
“Hoa sẽ khiến cho lòng người vui vẻ, đợi khi chúng ta chuyển đến đây, mỗi
tuần sẽ đổi một bó.” Từ Nghiễn Thanh nắm tay cô nhỏ giọng giới thiệu
sáng kiến của mình.
Hạ Nhan rất thích giỏ hoa này, nhón chân lên ngửi mùi hoa khô, cô khịt mũi: “Em sợ anh chỉ có hứng thú với sáng kiến này trong ba phút.”
Mới mẻ nhất thời thì rất đơn giản nhưng quanh năm suốt tháng duy trì thói
quen thay hoa thì Hạ Nhan nghi ngờ Từ Nghiễn Thanh không thể kiên trì
nổi.
Từ Nghiễn Thanh cười nói: “Hoa thật anh còn có thể nuôi thì thay hoa khô định kỳ có gì khó.”
Anh mở khóa vân tay dẫn cô vào.
Phòng vẫn là căn phòng kia chỉ là trang trí bên trong đã hoàn toàn thay đổi,
vừa bước vào cửa, Hạ Nhan như một lữ nhân đã bôn ba bên ngoài quanh năm
suốt tháng cuối cùng cũng trở về nhà mình.
Màn cửa, ghế sô pha, bàn trà, bàn ăn, tủ, đèn đóm, mỗi một thứ Hạ Nhan đều thích.
Tất nhiên chỗ nên bày hoa cỏ cũng đã được Từ Nghiễn Thanh bố trí ổn thỏa.
Hạ Nhan tham quan từng căn phòng, sau khi đi một vòng cô chỉ có một ý
nghĩ, quay đầu nói với Từ Nghiễn Thanh: “Ngày mai chúng ta liền chuyển
đến đây nha?”
Từ Nghiễn Thanh: “Anh cũng
muốn nhưng vì sức khỏe, chúng ta hãy để nó sang một mùa hè nữa đi, vừa
vặn hợp đồng thuê nhà bên kia sẽ hết vào tháng mười.”
Hạ Nhan hiểu rõ đạo lý này nhưng Từ Nghiễn Thanh khiến cho nơi đây trở nên xinh đẹp ấm áp như thế khiến cô không thể chờ được nữa.
Từ Nghiễn Thanh ôm lấy cô thương lượng bên tai: “Trước khi chuyển đến
chúng ta làm hôn lễ nhé? Anh muốn đêm đầu tiên ở trong phòng tân hôn
cũng là đêm đầu tiên chúng ta chính thức bắt đầu cuộc sống vợ chồng.”
Hạ Nhan gãi eo anh: “Không phải đã sớm đăng ký kết hôn rồi sao?”
Từ Nghiễn Thanh cười: “Hôn nhân cũng nên có nghi thức cảm giác, anh muốn giữ đêm tân hôn của chúng ta ở đây.”
Hạ Ngưng cố ý ngáng đường anh: “Vậy chúng ta dọn vào ở, em ngủ phòng ngủ
chính còn anh ngủ phòng ngủ phụ, như vậy là có thể giữ được đêm tân hôn
rồi.”
Từ Nghiễn Thanh không thể làm gì được cô liền lấy nụ hôn phong bế môi cô lại.
Đùa vậy thôi nhưng Hạ Nhan đồng ý đề nghị của Từ Nghiễn Thanh, bọn họ cũng
không giống vợ chồng Từ Mặc Trầm nhờ người lớn xem thời gian thích hợp,
sau khi thỏa luận đơn giản thì lấy ngày kỷ niệm lần đầu gặp nhau của họ
làm ngày cưới.
Trước tiên thông báo thời
gian cho người thân, trước quốc khánh mới chính thức gửi thiệp mời điện
tử đến tất cả bạn bè thông qua công ty cưới hỏi.
Trong số đó Hạ Nhan mời em trai Tần Dương, cũng mời cả người ba cặn bã Tần Thịnh.
Trước khi quyết định, Hạ Nhan gọi video cho mẹ.
“Mẹ, con muốn mời Tần Dương đến uống rượu mừng, nhưng nếu không mời Tần
Thịnh thì những vị khách khác sẽ hỏi Tần Dương, giải thích con sợ Tần
Dương sẽ lúng túng, nếu có Tần Thịnh ở đó, ông ấy xã giao tốt như vậy có thể giúp Tần Dương cản trở những chuyện đó.”
Đây chính là lý do của Hạ Nhan, nếu không cô cũng sẽ không mời người cha tệ bạc đã phản bội mẹ con cô.
Hạ Cẩn cũng không để ý, cho dù con gái không đề cập tới bà cũng sẽ đề nghị con gái mời Tần Thịnh, lý do như sau: “Cá nhân mẹ đã sớm không trách
ông ấy trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, ông ấy trong mắt mẹ giờ chỉ là
một người bạn cũ không cần lui tới nhưng mẹ để bụng chuyện ông ấy không
làm tròn bổn phận một người cha với con, cho nên mẹ hi vọng con mời ông
ấy để ông ấy nhìn xem, cho dù không có cha thì Nhan Nhan nhà chúng ta
cũng có thể trưởng thành ưu tú như thế, mẹ muốn cho ông ấy hiểu được năm đó ông ấy đã bỏ qua một người con gái quý giá cỡ nào.”
Mẹ vừa nói xong Hạ Nhan liền chuyển camera đi.
Cô không muốn để mẹ thấy cô khóc.
——
Ngày cưới.
Ngoại trừ những người thân ruột thịt của hai bên nam nữ phải làm vài quá
trình riêng lẻ thì hầu hết các khách mời lần lượt đến địa điểm tổ chức
tiệc cưới theo đúng thời gian trên giấy mời.
Hạ Nhan cùng Từ Nghiễn Thanh đứng ở lối vào đón khách.
Tần Thịnh và Tần Dương là lượt khách đầu tiên.
Bởi vì quan hệ của Tần Thịnh nên hai cha con chỉ được mời đến tiệc cưới,
không được làm người nhà của nhà gái đến nhà bà ngoại Hạ Nhan.
Lúc Hạ Nhan gọi điện cho Tần Dương còn muốn giải thích, kết quả cô vừa mở đầu Tần Dương đã tỏ vẻ cậu đều hiểu.
Cho nên nói duyên phận giữa người với người cũng không hoàn toàn do huyết
thống thân cận quyết định, trong lòng Hạ Nhan thì địa vì của Tần Thịnh
còn kém xa tít tắp với Tần Dương.
Tần
Thịnh mặc đồ Tây, phẫu thuật cũng đã qua hai năm, ông ấy hồi phục không
tệ, vẫn là một ông chú nhiều tiền có thể mê đảo một phần các cô gái nhỏ
ngây thơ.
Ông ấy kích động nhìn Hạ Nhan.
Hạ Nhan chỉ nói chuyện với Tần Dương.
Từ Nghiễn Thanh ho khan một cái, cười với Tần Thịnh gọi mọi tiếng chú,
theo thủ tục nhận lì xì của Tần Thịnh rồi mời Tần Thịnh vào trong.
Tần Thịnh: . . .
Ông cảm thấy mình có chút hơi thừa.
Có lẽ, ông vốn chính là dư thừa.
Trong lòng có chút chua xót, Tần Thịnh mặt mỉm cười biểu hiện như ba của cô dâu bình thường.
Khách khứa rất nhiều, có người thân bạn bè của hai nhà Hạ, Từ, vòng xã giao
của Hạ Nhan và Từ Nghiễn Thanh chỉ có thể coi là bình thường, dù sao họ
vẫn còn trẻ, nhưng đồng nghiệp và bạn bè của giáo sư Từ và cô Mạnh có
mấy vị có tiếng trong ngành giáo dục, còn những người bạn bè trong ngành mà Hạ Cẩn mời rất nhiều người đều có phú hào.
Hạ Nhan và Từ Nghiễn Thanh nhận bao lì xì đến mỏi tay, mỗi một bao đều rất dày.
Vợ chồng Tào Cường, Lâm Văn Nhạn tới tương đối trễ.
“Chúc mừng cậu Nhan Nhan, hôm nay cậu rất đẹp.” Lâm Văn Nhạn mặc lễ phục tao
nhã như người nổi tiếng, từ hoa tai đến nhẫn kim cương rồi đến bao tay,
tất cả đều là hàng hiệu. Tào Cường bị cô ta kéo thì khiêm tốn hơn nhiều, một thân âu phục tiêu chuẩn.
Phía sau còn khách mời, vợ chồng Lâm Văn Nhạn đưa bao lì xì rồi cười tiến vào hội trường.
Sắp đến giờ, Hạ Nhan được phụ dâu nhắc nhở đi thay lễ phục cô dâu mới, trang điểm lại.
Từ Nghiễn Thanh cũng đến vị trí của mình đợi.
Trong hội trường tiệc cưới, ghế ngồi đếm không hết, Tào Cường và Lâm Văn Nhạn được sắp xếp vị trí tương đối hẻo lánh.
Lâm Văn Nhạn rất không hài lòng với vị trí này, lúc cô ấy và Tào Cường kết
hôn, Hạ Nhan làm phụ dâu vị trí rất cao, Từ Nghiễn Thanh mặc dù chỉ là
khách bình thường nhưng cũng được Tào Cường xếp gần phía trước.
“Từ Nghiễn Thanh thật sự xem anh là bạn sao?” Lâm Văn Nhạn lặng lẽ thì
thầm với Tào Cường, “Em nghi ngờ nếu anh không gọi điện cho anh ta thì
anh ta cũng không nghĩ sẽ mời anh tới đâu.”
Tào Cường còn đang quan sát khách mời ở hàng đầu tiên, một tay bị Lâm Văn
Nhạn nắm còn một tay kích động nắm thành quyền đặt trên đầu gối, cho đến khi nhận ra Hạ Cẩn Tào Cường đột nhiên phản ứng kịp, thấp giọng nói với Lâm Văn Nhạn: “Sao em không nói với anh mẹ của Hạ Nhan là Hạ Cẩn?”
Hạ Cẩn là nữ cường nhân nổi danh trong nước, bất cứ ai chú ý đến mạng xã hội đều có thể từng đọc qua tin tức liên quan đến bà.
Nhưng Lâm Văn Nhạn xưa nay không biết Hạ Cẩn là mẹ của Hạ Nhan, Hạ Nhan cũng
không nói đến, Hạ Cẩn… Cô ta càng không có duyên quen biết.
Thuận theo ánh mắt Tào Cường nhìn qua, Lâm Văn Nhạn thấy được Hạ Cẩn.
“Mấy vị bên cạnh bà ấy tất cả đều là ông lớn trên thương trường.” Trong nhà
Tào Cường có chút sản nghiệp, anh bình thường rất để ý đến tin tức
thương nghiệp, các ông lớn kia anh coi như chưa từng tiếp xúc nhưng cũng đã thấy hình qua video.
Lâm Văn Nhạn choáng váng, Hạ Cẩn, Hạ Nhan, đủ loại dấu hiệu cho thấy hai người họ chính là mẹ con.
Nhưng nếu trong nhà Hạ Nhan có điều kiện như vậy thì Hạ Nhan vì sao còn muốn đi làm nhân viên bán xe?
Có thể Hạ Cẩn chỉ là thân thích của Hạ Nhan hay không?
Đúng lúc này, âm nhạc thay đổi, cô dâu sắp ra rồi, Lâm Văn Nhạn trơ mắt nhìn Hạ Cẩn đi tới gần cô dâu trên thảm đỏ, nụ cười kiêu ngạo nhìn chăm chú
cô dâu đang đi tới.
Hạ Nhan hôm nay so
với ấn tượng của Lâm Văn Nhạn càng xinh đẹp hơn, trên đầu cô mang một
dải lụa trắng, xuyên qua tầng lụa tráng kia Lâm Văn Nhạn cách xa như vậy cũng có thể thấy được ánh sáng trong mắt Hạ Nhan, ánh sáng kia như đang đáp lại… mẹ mình, người sắp đưa tay cô cho chú rể.
Phần lớn hôn lễ bố của cô dâu là người đóng vai trò này, lúc này Hạ Cẩn đứng ở nơi đó, mặc dù trái với lẽ thường nhưng lại không thể nghi ngờ đã
chứng mình cho thân phận mẹ con của hai người.
Khi cô dâu kiềm nén ôm lấy mẹ, các khách mời không hẹn mà cùng đứng lên vỗ tay.
Mặc dù Tần Thịnh không được Hạ Nhan chào đón nhưng lại được sắp xếp ngay hàng thứ nhất sát thảm đỏ.
Ông kinh ngạc nhìn vợ và con gái ông yêu nhất trên đời ôm nhau.
Sự bốc đồng, tự phụ và ngớ ngẩn của tuổi trẻ lần lượt hiện lên, Tần Thịnh
nở nụ cười, đưa tay lên vỗ tay cùng cách khách mời nhưng trong lòng lại
tràn ngập sự tiếc nuối và hoang vắng vô tận.
Nếu như có thể lựa chọn, ông thà chọn sống không quá năm mươi tuổi vì một
trận ung thư dạ dày cũng muốn quay ngược thời gian về lúc ông chưa phạm
sai lầm, trở lại bên cạnh vợ con.
Tần Dương nhìn ông rồi lại tiếp tục chăm chú nhìn lên cô dâu là chị cậu.
Tiếng vỗ tay dần dần lắng lại, Hạ Nhan khoát tay mẹ chậm rãi đi về phía chú
rể ở phía xa giữa không gian cử hành hôn lễ quen thuộc.
Từ Nghiễn Thanh một thân tây trang màu đen, nụ cười ôn hòa nhìn cô, cách rất gần, Hạ Nhan mới nhìn rõ thâm tình trong mắt anh.
Thật ra trước khi gặp được Từ Nghiễn Thanh, Hạ Nhan cho rằng mình sẽ là một
người bận rộn vì sự nghiệp cả đời, bên cạnh cô có rất nhiều người đàn
ông nổi bật trong mắt người ngoài theo đuổi, nhưng Hạ Ngưng lại không có cảm giác với họ, bởi vì phương pháp theo đuổi của họ quá sến súa, hoặc
là một số người bị sự lạnh lùng của Hạ Nhan hù chạy.
Sau đó, Từ Nghiễn Thanh xuất hiện như một chậu cây xanh tươi xâm nhập vào
thế giới của cô, nhìn thì có vẻ bình thường nhưng lại vô khổng bất
nhập*, chiếm hết lãnh địa thuộc về cô, dùng độc của anh là những cách
thức dịu dàng, dịu dàng đến mức mặc dù cô phát hiện ý đồ của anh nhưng
lại tự nguyện dung túng anh đến gần, cho đến khi anh bao quanh cô bằng
những lớp tán lá dày đặc, tỉ mỉ nhưng vẫn cho cô có không gian thoải mái để thở.
*Vô khổng bất nhập(无孔不入): người giỏi lợi dụng các cơ hội gặp được, thấy kẽ hở thì chui vào. Theo BaikeBaidu.
Trong lời thề của lễ cưới người dẫn chương trình đã nói rất nhiều nhưng Hạ
Nhan chỉ chân chính nghe rõ một câu: “Cô có đồng ý gả cho người đàn ông
này không? Bất kể anh ấy già hơn và xấu đi hay là trù nghệ thụt lùi đều
không rời không bỏ anh ấy, nguyện ý chung sống một đời với anh ấy.”
Khu khách khứa truyền đến tiếng cười.
Không cần nói cũng biết lời thề này là của Từ Nghiễn Thanh cung cấp.
Hạ Nhan nhìn về phía chú rể bên cạnh.
Hầu kết anh lên xuống rõ ràng, thấp giọng nói bổ sung: “Anh cam đoan sẽ
thường xuyên tập thể dục để kéo dài thời hạn sử dụng cho vẻ ngoài của
mình, đồng thời cũng hứa sẽ tiếp tục trau dồi kỹ năng nấu nướng của mình và tiếp tục cải thiện, luôn thay đổi món ăn để em không cảm thấy chán
ăn.”
Người dẫn chương trình sớm đã đưa micro đến trước mặt Từ Nghiễn Thanh.
Cho nên những gì anh bổ sung tất cả mọi người ở đây đều nghe được.