Lái xe đến tầng hầm của bệnh viện, Cố Tương gọi điện thoại cho Giang Trì.
"A lô?"
Cố Tương ngồi trên xe, cô hỏi Giang Trì: "Mẹ bảo tôi mang cơm trưa đến cho anh, anh xuống cầm lên hay để tôi mang lên cho anh?"
"..." Giang Trì nói: "Mang cơm trưa đến làm cái gì, tôi ăn rồi."
"Nhưng tôi đã tới bệnh viện rồi." Cố Tương nói: "Anh cũng biết là mẹ quan tâm đến anh mà."
Giang Trì đành phải bảo: "Tôi đang ở trên tầng năm, em lên đây đi!" Nói rồi Giang Trì ngắt cuộc gọi.
Anh vừa mới ra khỏi phòng bệnh của ông cụ Dương. Mặc dù ngày hôm qua bị Tô
Vãn làm cho tức phát điện, nhưng trên thực tế, Giang Trì cũng không hề
giận dỗi vì chuyện này.
Đã đến giờ ăn trưa, anh đang định đi ăn
cơm thì nghe thấy Cố Tương bảo đến, bèn đi ra chỗ thang máy đón cô. Cửa
thang máy bật mở, có một người từ bên trong đi ra. Một người phụ nữ dừng ở trước mặt anh, "Bác sĩ Giang."
"..." Nhìn thấy Tô Vãn đứng ở
trước mặt mình, Giang Trì cau mày. Tô Vãn vẫn luôn muốn gặp Giang Trì,
không ngờ lại trùng hợp như vậy, lúc này nhìn thấy anh, thái độ cô ta
tốt hắn lên, "Chuyện xảy ra ngày hôm qua là lỗi của tôi, anh bỏ qua cho
tôi nhé."
Phải vất vả lắm Giang Trì mới quên được chuyện ngày
hôm qua, giờ nhìn thấy Tô Vãn, cảm giác chán ghét lại dâng lên trong
lòng anh.
Thấy anh không nói lời nào, Tô Vãn tiếp tục: "Tôi và Cố Tương là bạn học quen biết nhau từ lâu. Bây giờ anh lại đang chuẩn bị
làm phẫu thuật cho bố chồng tôi, đúng là có duyên quá!" Giang Trì nhìn
đồng hồ, sao cái cô Cố Tương này chậm vậy chứ!
Tô Vãn vẫn thao
thao bất tuyệt: "Bác sĩ các anh ngày nào cũng vất vả và bận rộn lắm đúng không? Tôi có một người bạn học cấp ba cũng làm việc trong bệnh viện,
vừa cực khổ, vừa mệt mỏi, một tháng còn không được bao nhiêu tiền lương. Thật quá uổng phí! Như chồng tôi ấy à, một tháng nhẹ nhàng cũng có mấy
triệu tệ."
"..." Giang Trì nhìn lướt qua Tô Vãn, anh đột nhiên
bật cười, "Chồng của cô một tháng kiếm được nhiều tiền, tới lúc ốm đau
chẳng phải cũng đến bệnh viện gặp bác sĩ sao? Trên đời này, không phải
giá trị nào cũng đều có thể đo được bằng tiền, hy vọng cô hiểu được điều đó."
Giang Trì không thể chịu được những người cảm thấy mình có
mấy đồng tiền bẩn thì ngon lắm, suốt ngày chê bai làm bác sĩ lương thấp.
Tô Vãn thấy Giang Trì tức giận thì vội vàng nói: "Bác sĩ Giang à, ý tôi không phải như thế mà!"
Lúc Tô Vãn nói chuyện, cố ý làm cho giọng mình điệu chảy nước, "Chẳng phải
tôi thấy anh là chồng của Cố Tương, mà Cố Tương lại là bạn học của tôi,
cho nên mới quan tâm anh một chút sao. Dù sao tôi và Cố Tương cũng là
bạn học, anh lại là chồng của cậu ấy, nếu anh đồng ý, chúng ta có thể
hợp tác."
Tô Vãn tiếp tục: "Anh làm bác sĩ gia đình của tôi đi,
chỉ cần khi nào có thời gian rảnh, anh đến kiểm tra cho tôi là được. Mỗi tháng tôi có thể trả anh một trăm nghìn tệ, anh cảm thấy thế nào?"
Thu thập của nghề bác sĩ không cao, tuy Giang Trì rất lợi hại, nhưng trả
một tháng một trăm nghìn tệ chắc cũng sẽ làm anh cân nhắc chứ?
Vừa bước ra khỏi thang máy, Cố Tương đã nhìn thấy Tô Vãn đang đứng bên cạnh Giang Trì với vẻ mặt lấy lòng. Giang Trì không để ý tới cô ta, cô ta
lại nói tiếp: "Vậy thêm hai mươi nghìn tệ nữa nhé?"
"..." Cố
Tương đi tới, hỏi: "Cái gì thêm hai mươi nghìn tệ?" Tô Vãn không ngờ Cố
Tương lại xuất hiện vào lúc này. Cô ta nói: "Vừa rồi..."
"Hai người đang nói cái gì đấy?" Cố Tương tò mò nhìn chằm chằm vào Tô Vãn.
Giang Trì liếc nhìn cái hộp giữ ấm trong tay Cố Tương, anh cầm lấy: "Em chậm chạp thế!"
Nếu không phải vì ở chỗ này chờ cô, anh sẽ bị bà điên này quấy lấy lâu như
vậy sao? Giang Trì cầm hộp cơm rồi đi luôn. Cố Tương nhìn theo tấm lưng
của anh, sau đó chuyển tầm nhìn sang Tô Vãn.
Tô Vãn tươi cười,
nói: "Tôi định mời chồng của cậu làm bác sĩ gia đình của tôi, mỗi tháng
tôi trả một trăm hai mươi nghìn tệ, cậu cảm thấy thế nào?