Nghe cô phàn nàn, nhớ tới chuyện trong phòng VIP hôm nay, Giang Trì bảo: "Nói như vậy là hôm nay tôi đã giúp em hả."
"Đúng vậy đấy! Hôm nay ngài Giang đã giúp tôi lấy lại mặt mũi. Chúng ta đi ăn đồ Nhật đi, đột nhiên tôi muốn ăn cá hồi." Giang Trì nhìn lướt qua thái độ rất có thành ý của Cố Tương, vốn anh định về nhà nhưng lại đổi ý,
quyết định theo cô đi ăn đồ Nhật.
Trong nhà hàng, Cố Tương chỉ lo ăn chứ không để ý đến Giang Trì, Giang Trì ngồi nhìn cô, anh nói: "Viện trưởng Trương bảo em dỗ tôi, em dỗ như thế này đây à."
Cố Tương lườm anh, "Tôi mời anh ăn cơm đã là vinh hạnh của anh rồi, anh còn muốn tôi dỗ thể nào nữa?"
Giang Trì phản bác, "Tôi chưa từng thấy người nào dỗ người khác mà chỉ lo cắm mặt vào ăn cả."
Cố Tương nói: "Vậy phải dỗ như thế nào mới được? Cục cưng Giang à, anh đừng nóng giận nữa, mau ăn cơm đi nha? Như thế hả?"
Giang Trì: "..."
Đây là dỗ anh hay là làm anh buồn nôn vậy?
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Trì bỗng đổ chuông, là chồng của Tô Vãn
gọi tới. Giọng nói của Tổng Giám đốc Dương ở trong điện thoại rất thành
khẩn, "Xin lỗi bác sĩ Giang, là do vợ tôi không tốt, cô ấy không biết
cách nói chuyện thôi, xin cậu đừng để trong lòng."
Giang Trì đáp
lời: "Ngài Dương khách sáo rồi, tôi không hề tức giận. Chuyện này, ngài
cứ tìm Viện trưởng Trương đi." Lúc anh nói chuyện, giọng điệu rất khách
sáo, nhưng thái độ thật sự lạnh lùng.
Nói xong, Giang Trì cúp
điện thoại luôn. Mới ngắt cuộc gọi được năm phút, đến lượt điện thoại
của Cố Tương đổ chuông, cô nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến giọng nói của Tô Vãn, "Cố Tương à, tôi là Tô Vãn, tôi hỏi Bạch Vi số điện thoại
của cậu."
"Có chuyện gì không?" Cố Tương đặt đũa xuống, tựa lưng
vào thành ghế, vừa nghe đến giọng của Tô Vãn là cô có cảm giác người
mình nổi một lớp da gà.
Nhưng, cô cũng có thể đoán ra được lúc
này Tô Vãn gọi điện tới là để làm gì, cho nên, cô cố ý làm như không
muốn nhận điện thoại.
Tô Vãn bây giờ vô cùng luống cuống, cô ta
đắc tội với Giang Trì làm chồng cô ta hơi tức giận. Nhưng cho dù là ở
trước mặt Cố Tương người mà cô ta ghét nhất, cô ta cũng không thể hạ
thấp mặt mũi của mình được, "Hai người về nhà rồi à?"
"Đang ăn cơm đây."
"Vậy hai người ở chỗ nào, tôi qua đó tìm hai người."
"Thật ngại quá! Tôi và chồng tôi đều là người bình thường, không với cao nổi
tới bà Dương đầu ạ. Ngồi ăn cơm cùng chúng tôi chẳng phải là hạ thấp giá trị của bà Dương sao?" Hôm nay Cố Tương nhẫn nhịn cả ngày rồi, cô chưa
hề quên cái dáng vẻ khoe khoang, ra vẻ ta đây của Tô Vãn đầu.
"Cố Tương, là tôi không tốt... Cậu thay tôi nói xin lỗi với chồng cậu đi.
Hi vọng anh ấy có thể tiếp tục giúp bố tôi làm phẫu thuật. Đều là lỗi
của tôi, cậu trách tôi đi!" Chồng cô ta vì chuyện này mà tức giận, Tô
Vãn cũng rất sốt ruột.
Mặc dù Tổng Giám đốc Dương nhìn rất giàu
có đấy. Nhưng trên thực tế, tất cả vinh quang nhà họ Dương có được đều
do bố của họ ban cho.
Có rất nhiều người hợp tác cùng bọn họ là
vì nể mặt ông cụ Dương. Chỉ cần bố còn sống, có mặt mũi của bố thì làm
gì cũng thuận lợi hơn rất nhiều,
Hiện tại cô ta đã biết năng lực
của Giang Trì, và biết ngoại trừ Giang Trì ra, nhà cô ta sẽ không yên
tâm để cho người khác làm ca phẫu thuật này.
Cố Tương nói: "Cô khách sáo quá, chồng của tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ thôi. Không đáng để cô làm thế đâu!"
Tô Vãn ở bên kia sắp phát điên rồi, nhưng đối mặt với Cố Tương lại chỉ có
thể dùng lời nói nhẹ nhàng để tranh thủ sự tha thứ của cô, "Tôi thành
tâm thành ý muốn giải thích với cậu mà. Cậu yên tâm đi, chỉ cần chữa
khỏi cho cha tôi, tiền sẽ không thiếu cho hai người đâu."
Cố Tương nghe cô ta nói thế mà cũng cảm thấy cạn lời.
Có lẽ ở trong mắt của Tô Vãn, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được hết mọi thứ
Cô cũng không tắt cuộc gọi mà trực tiếp chuyển lời của Tô Vãn đến cho
Giang Trì: "Bà Dương nói, chỉ cần anh chữa khỏi bệnh cho bố cô ta, cô ta sẽ trả anh rất nhiều tiền, anh thấy thế nào?"