Con Gái Quốc Dân Ba Tuổi Rưỡi
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn, trên lông mi thật dài còn đọng hai giọt nước
mắt, chớp mắt một cái liền lạch cạch rớt xuống mua bàn tay Lục Trì.
Phó Oánh Ngọc bước tới, nhìn cô bé so với hình ảnh mà cô đã tưởng tượng ra
trong đầu, giống nhau như đúc, là một cô nhóc mít ướt với đôi mắt to
ngập nước nhìn tựa như con thỏ, làm người trìu mến.
"Hứt, chị
xinh đẹp..." Giọng của Cố Tuế Tuế vẫn có chút nghẹn ngào, kỳ thực lúc
này cô cũng không muốn khóc, nhưng lại không kiềm chế được nước mắt của
mình.
Đến khi ——
Cô nhìn thấy một viên kẹo.
Nước
mắt của cô rất nhanh liền ngừng lại, Lục Trì thấy biện pháp này hữu
dụng, mặt lộ vẻ vui mừng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: " Tuế Tuế à, em
cuối cùng cũng chịu nín khóc rồi."
Tiểu gia hỏa này nếu còn tiếp tục khóc nữa, anh làm người lớn cũng muốn khóc theo bé luôn.
Thử hỏi, dưới mắt anh có một bé con bánh bao mềm mại đáng yêu đang khóc như mưa, ai mà chịu cho được!!
Lục Trì: "Cảm ơn viên kẹo vừa rồi của cô..."
"Không cần cảm ơn, dù sao cũng chỉ là tiện tay." Phó Oánh Ngọc cũng tự hỏi tại sao mình phải xen vào việc của người khác, nhưng làm thì cũng đã làm
rồi, cô không cần thiết phải giải thích với người khác.
Thái độ của Phó Oánh Ngọc rất lạnh nhạt, đưa kẹo xong liền xoay người rời đi, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với ai.
Nhìn cô ấy cứ như vậy rời đi, Lục Trì nhíu mày hỏi: "Tiểu Tuế Tuế, em có biết chị vừa rồi không?"
Cố Tuế Tuế gật nhẹ đầu: "Biết ạ, chị gái xinh đẹp ấy là một người tốt." Là một yêu tinh có thể cảm nhận được cảm xúc của những người xung quanh,
cô có thể cảm nhận được chị ấy đối với cô có thiện ý.
Lục Trì
vuốt ve từng sợi tóc mềm mại của cô bé, nghĩ đến những chuyện người đại
diện đã nói với anh trước khi gia nhập đoàn phim, đôi mắt đen của anh
hơi chìm xuống.
Người tốt sao? Cũng không nhất định đi.
Có câu tục ngữ nói rất đúng, không có lửa làm sao có khói, ngay cả người
đại diện của anh còn đặc biệt nhắc anh phải cẩn thận, e rằng người phụ
nữ này không đơn giản như vậy.
==
Người đại diện của Phó Oánh Ngọc là Hách Bằng, đã đi theo cô ba năm.
Sau khi cả hai quay trở lại phòng hoá trang, anh nghĩ đến chuyện xảy ra
trên phim trường vừa rồi, ngập ngừng thăm dò: "Oánh Ngọc, em có quen cô
bé đó không?"
Phó Oánh Ngọc cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không quen biết."
Cô ngay cả tên cô bé gọi là gì còn không biết, nói chi là có quen biết hay không.
- Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại wattpad @mamluoi -
Không quen thì tại sao lại cho kẹo để dỗ người ta... Cô từ trước tới giờ cũng không phải kiểu người sẽ làm chuyện nhiệt tình giúp người này.
Trong lòng Hách Bằng có chút nghi ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ hờ hững của cô,
cuối cùng anh vẫn tin lời cô nói, chỉ là lầm bầm một câu: "Tôi thấy có
vẻ cô bé đó có quan hệ rất tốt với Lục Trì."
Lục Trì có ông nội
là một đạo diễn lớn tên Lục Kiến Huy, thân thích trong nhà cũng có mở
một công ty truyền hình điện ảnh, người này có hậu trường rất cứng.
"Chắc là vậy." Phó Oánh Ngọc tựa hồ cũng không quan tâm những thứ đó, cô đổi đề tài, "Tôi nghe nói đạo diễn Hạ Tri Lương đang liên hệ với công ty về kế hoạch bấm máy phim mới, anh giúp tôi đi hỏi thăm một chút tình hình
cụ thể thế nào đi, tôi muốn vai nữ chính bộ phim đó."
Hách Bằng
vừa lúc biết được một số thông tin nội bộ về bộ phim này, mặt lộ vẻ khó
xử: "Nhưng nghe nói bộ phim này công ty đã có ý cho Kỷ Mẫn vai nữ chính
rồi, e rằng sẽ không dễ..."
Nghe đến tên này, mặt mày Phó Oánh
Ngọc càng lạnh hơn mấy phần: "Chính là vì Kỷ Mẫn muốn bộ phim này nên
tôi mới càng phải đoạt tới tay. Anh cũng nói chỉ là có ý thôi, chỉ cần
còn chưa quan tuyên thì tôi còn cơ hội." Bất luận phải trả giá bao
nhiêu, cô cũng phải đem vai đó đoạt khỏi tay cô ta.
Hách Bằng
giật giật khóe miệng, muốn khuyên cô ngàn vạn lần không nên xúc động,
nhưng nghĩ tới dĩ vãng mỗi lần mình khuyên giải đều không có bất kỳ tác
dụng gì, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Anh không hiểu tại sao Phó
Oánh Ngọc lại luôn làm khó dễ Kỷ Mẫn chứ? Phải biết, vai nữ chính bộ
điện ảnh IP lớn《 Ẩn Nấp 》này vốn ban đầu đã quyết định là của Kỷ Mẫn.
Trước kia đoạt một hai lần cũng được đi, việc cướp vai này ở trong vòng rất
thường gặp, có nhiều kịch bản và nhân vật tốt như vậy, nếu không đoạt
thì sao mà tới tay được! Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, trong công
ty hiện giờ không ai là không biết Kỷ Mẫn đã thông đồng với con trai nhỏ của Tổng giám đốc, gây khó dễ với cô ta thì không phải là ảnh hưởng đến tiền đồ của mình sao?!
Hơn nữa, lúc trước không phải hai người
bọn họ cùng một nhóm sao? Tại sao bây giờ phải dùng thủ đoạn đả thương
địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm chứ?!
Đương nhiên, Hách Bằng không dám hỏi những lời này trước mặt nghệ sĩ nhà mình, nhưng trong
lòng anh vẫn là không cầm được lo lắng cho cô.
Anh không muốn cô ăn thiệt thòi trong tay người khác.
Thật ra thì mấy năm gần đây Oánh Ngọc phát triển càng ngày càng tốt, công ty sớm đã nghĩ đến việc đổi cho cô ấy một người đại diện mới. Hách Bằng
cũng tự mình hiểu lấy mình, năng lực giao thiệp của anh ở trong vòng
tròn này cũng không mạnh, nhưng cô thuỷ chung cũng không có ý tứ sẽ đổi
mình, điều đó Hách Bằng không phải là không biết.
- Editor: Mầm -
Nhưng cũng là bởi vì biết cô đối xử với anh không tệ, khăng khăng một mực
không hề từ bỏ người đại diện này, Hách Bằng mới càng không nghĩ sẽ trơ
mắt nhìn cô ngày càng lún sâu vào vũng bùn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cô ấy sẽ tự hủy hoại chính mình mất.
...
Sau ngày tỉnh ngộ hôm đó, Phùng Dao Cầm cũng ý thức được rằng cô không thể
để cho một mình con gái kiếm tiền nuôi gia đình, vì vậy đã đi tìm một
công việc tạm thời.
Tiền lương của cửa hàng tiện lợi không cao
nhưng được cái công việc nhàn hạ, thời gian tự do, cô vừa có thể kiếm
thêm tiền để sắm thêm đồ gia dụng trong nhà lại còn có thời gian mỗi
ngày đến đoàn phim đón Tuế Tuế về nhà khi quay xong.
Phùng Dao
Cầm về sau cũng không có ý định lại để cho con gái tiếp tục làm người
mẫu, công việc bên đó cô đã nói với người ta là sẽ không nhận nữa, nhưng còn việc quay phim bên này...
Bản thân Phùng Dao Cầm chỉ có
trình độ học vấn cao trung, dù đã tìm được công việc ổn định nhưng với
đồng lương ít ỏi đó cũng rất khó để đồng thời nuôi nổi cô và con gái,
hơn nữa sau này Tuế Tuế còn phải đi học tiểu học, trung học rồi đại học
nữa... Chỗ cần tiêu tiền sau này sẽ còn có rất nhiều.
Nghề diễn
viên kiếm tiền nhanh, chỉ có để cho con gái tiếp tục đóng phim thì hai
mẹ con cô mới có thể trôi qua một cuộc sống ổn định hơn.
Tướng
mạo của Tuế Tuế giống ba, nếu không phải vì tướng mạo của cô quá phổ
thông, Phùng Dao Cầm cũng muốn tự thân vận động đi đóng phim, chứ đâu có nỡ cho con gái tuổi còn nhỏ đã phải đi kiếm tiền nuôi gia đình.
Lần này, Phùng Dao Cầm quyết định tôn trọng ý nguyện của con gái.
"Tuế Tuế, con nghiêm túc nói cho mẹ nghe, con thích quay phim không?"
Cố Tuế Tuế không chút nghĩ ngợi: "Thích ạ."
Hôm nay cô đã lén đi nhìn tấm ảnh định trang mà bác đạo diễn nói, rốt cuộc hiểu rõ tại sao chị Đào yêu lại thích làm diễn viên.
Nhìn từ trên xuống dưới tấm ảnh mấy lần trông cô thật là đẹp, cô rất là thích (/≧▽≦/)~
Cô cũng muốn trở thành một diễn viên giống chị Đào yêu.
Phùng Dao Cầm: "Bộ phim của Trần đạo không sai biệt lắm chắc sẽ đóng máy vào
tuần sau, mẹ muốn cho con đi thử vai một bộ phim khác, con có muốn
không?" Tin tức này là cô nghe được từ chỗ Lý ca, nghe nói là một bộ có
chế tác lớn, thù lao không thấp.
Cố Tuế Tuế biết điều kiện kinh
tế trong nhà, nếu muốn có váy đẹp thì cô phải dựa vào chính mình cố gắng kiếm tiền mới có thể mua được, cho nên nghe được vấn đề này, cô một
chút cũng không do dự nói thẳng: "Con muốn ạ."
Chờ sau này kiếm
được tiền rồi, cô không chỉ muốn mua cho mình thật nhiều quần áo đẹp, mà còn muốn mua thật nhiều thật nhiều cho mẹ nữa.