Dưới sự chỉ huy và giám sát của cậu Ba Hưởng, cái ao sen trong nhà rất
nhanh đã được rút cạn nước, bắt đầu tiến vào giai đoạn lấp bằng lại.
Bên này tất bật làm việc, còn Trúc thì tắm rửa sạch sẽ xong, tay cầm khăn
lông chà lau mái tóc còn nhỏ nước. Nghe được bên ngoài thỉnh thoảng
truyền tới tiếng động ồn ào, cô bèn tò mò hỏi con Đẹt: "Cậu Ba đi đâu
rồi? Trong nhà có chuyện gì mà ầm ĩ thế kia?"
Từ nãy tới giờ, con Đẹt đều ở trong này hầu mợ, nó cũng không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nghe mợ hỏi, nó đáp: "Con không biết nữa. Hay để con ra ngoài xem
thử nha mợ."
Trúc gật đầu, không quên dặn dò thêm: "Ừ, đi nhanh
về nhanh. Sẵn tiện có gặp cậu Ba, thì bảo cậu về đây gặp mợ, mợ có việc
muốn bàn với cậu. Nhớ chưa?"
"Dạ mợ. Con nhớ rõ rồi mà."
Nhìn con nhỏ lon ton chạy ra ngoài rồi, Trúc mới lén thở ra một hơi. Nói
thật, chuyện hôm nay đối với cô cũng là một cú sốc rất lớn, bị người ta
xem như mầm tai hoạ mà đối xử, thử hỏi có ai vui vẻ được chứ.
Ngặt nỗi, cô thật sự không phải "mợ ba Trúc"! Cô chỉ là một linh hồn sống nhờ thân xác người ta.
Trúc càng nghĩ càng thấy không ổn. Nếu chuyện này bị vạch trần, có khi cô sẽ bị coi là yêu ma quỷ quái, có khi còn bị bắt trói thiêu sống cũng nên.
Vì để cứu lấy bản thân, cô phải tìm hiểu thêm những chuyện ma quái ở thế
giới này, cũng như mức độ tin tưởng của người dân ở đây về thần - ma.
Phải nắm rõ mọi thứ thì mới có thể thuyết phục người khác tin tưởng
mình.
Nghĩ vậy, Trúc ném khăn bông lên bàn, cất bước rẽ sang căn
phòng nhỏ cách vách - vốn là nơi cậu Ba Hưởng ngủ lại lúc còn chia
phòng, nhưng kể từ khi chung phòng với cô, căn phòng nhỏ này đã biến
thành nơi làm việc của Ba Hưởng.
Đặc biệt ở đây có rất nhiều sách, có đủ thể loại khác nhau.
Ngón tay thon dài lướt qua những cuốn sách đã ngả màu sẫm, tiện tay rút một
quyển "Chuyện lạ nhân gian", cô thư thả ngồi vào bàn làm việc từ từ đọc.
Thứ này không khác mấy so với những câu chuyện cổ tích ở thế giới hiện đại. Đọc chừng nửa cuốn, Trúc bắt đầu cảm thấy buồn chán, hai tay chống cằm, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
Có lẽ vì quá rảnh rỗi, cô tuỳ ý lục lội hết mọi thứ trên bàn, đến khi chạm tới ngăn kéo của bàn làm việc mới thoáng khựng lại.
Ngăn bàn bị khoá!
Không chỉ vậy, trùng hợp thay trên bàn cũng có một xâu chìa khoá bạc. Hẳn là Ba Hưởng đi quá vội vã nên vô tình để quên ở đây.
Không nhìn không biết thì còn có thể cho qua, những đã thấy đã chạm thì há có thể nén được tò mò trong lòng?
Trúc cầm chìa khoá trên bàn lên, nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn trái ngó
phải một vòng, không thấy bất kì ai lảng vãng gần đây nên đành dứt khoát mở khoá tủ.
Bên trong chỉ có một sấp giấy dày cộm, bên trên là một chồng ảnh chụp đè lên.
Trúc lấy tất cả ra ngoài. Ánh mắt dừng trên tấm ảnh chụp, cả người tức thì hoá đá.
Số bức ảnh này đều là hình chụp của cô! Dựa theo bối cảnh, thời gian, động tác... nói đúng hơn đây là ảnh chụp lén "mợ Ba Trúc".
Trúc run rẩy để số ảnh trắng đen đó lên bàn, tay lật mở đống giấy tờ bên
dưới. Ánh mắt lướt theo từng con chữ nhỏ chằng chịt trên đó, càng đọc
càng bủn rủn tay chân.
Hoá ra... hoá ra là như thế!
Hoá ra cậu đã nghi ngờ cô ngay từ đầu!
Hoá ra cậu cái gì cũng biết!
Hoá ra... hoá ra cô mới là kẻ ngây thơ!
Tưởng rằng bản thân che giấu không một kẻ hở. Nhưng đâu biết được, cậu đã sớm nhìn ra được chỗ khác thường.
Trúc nhìn mớ giấy tờ dày cộm trên tay, tất cả đều là thông tin chi tiết về
cô từ thuở mới lọt lòng cho đến khi được gả vào nhà phú ông, tính tình
ra sao, sở thích thế nào, kể cả thói quen và những điều nhỏ nhặt nhất.
Ánh mắt cô dừng lại trên dòng chữ được gạch chân: Lúc cô Trúc tám tuổi
suýt chết đuối, từ đó mắc chứng sợ nước, không biết bơi.
Ba chữ
“không biết bơi” được khoanh tròn vô cùng bắt mắt. Trong đầu cô bắt đầu
xuất hiện lại hình ảnh ngày cô bị cô Duyên đẩy xuống ao, Ba Hưởng từng
nói với cô câu này: “Có điều... tôi lại không biết rằng mình biết bơi
đấy đa.”
Lúc đó cô lấp liếm cho qua chuyện, Ba Hưởng cũng không hỏi tới cùng, cho nên chuyện này rất nhanh đã bị cô ném ra khỏi đầu.
Bây giờ Trúc mới nhớ lại vẻ mặt khi đó của cậu, cùng với ánh mắt sâu xa tìm tòi nghiên cứu, sự thật chứng minh, cô chỉ là một nai vàng ngơ ngác đã
lọt vào tầm ngắm của kẻ săn mồi.
Trúc thẩn thờ ngồi trên ghế, cảm xúc trong lòng ngổn ngang. Ngay khi cô không biết mình phải làm gì tiếp theo, thì cửa phòng đột nhiên bật mở.
Dáng người cao lớn xuất
hiện trước mắt cô. Đối phương đứng dưới ánh đèn sáng rực, chói loá đến
mức Trúc không nhìn rõ trên được gương mặt quen thuộc kia đang có biểu
cảm gì.
Cô giống như một đứa trẻ lén lút làm chuyện xấu bị bắt
tận tay, day tận mặt. Tay chân lúng túng không biết đặt đâu. Bờ môi khô
khốc không thốt ra được câu nào, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó nhìn người nọ nhấc chân đi về phía mình.1