Triều Thiên Khuyết
Hồng Đề đỡ nàng lên xe, rèm vừa buông xuống, Triệu Trường Niệm liền gục đầu, cuộn người run rẩy ôm lấy cánh tay.
"Đi tìm một chỗ không người rồi dừng xe, trước mắt đừng hồi cung." Răng môi run cầm cập, hốc mắt nàng cũng đỏ hoe.
Hồng Đề đau lòng nhìn nàng: "Điện hạ, trong cung tốt xấu cũng có lò sưởi, ngài đang mặc ít lớp áo như vậy sẽ sinh bệnh."
"Không sao." Trường Niệm lắc đầu, "Ta muốn được yên tĩnh."
Lý Thích Khánh rõ ràng ở nhà, lại một mực không chịu lộ diện, bị bức đến
đường cùng mới từ cửa sau vòng ra cửa trước, làm bộ dáng vừa hồi phủ đến lừa nàng.
Nàng kỳ thật rất rõ ràng tình cảnh hiện tại của bản
thân. Người ta dù sao cuối cùng cũng chịu lộ diện, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu.
Nàng làm một hoàng tử không có tiền đồ, ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt. Đã như vậy, mẫu phi vì sao nhất định muốn để nàng làm hoàng tử? Làm công chúa không tốt sao? Ít nhất còn được
chân chính mà sống, không thẹn với trời đất, với lòng.
Cổ họng nàng nhói đau, Trường Niệm thu mình vào một góc xe ngựa, mặc cho Hồng Đề gọi, nàng cũng không thèm để ý tới.
Xe ngựa chậm rãi chạy đến bờ sông, nước sông đã đóng băng một nửa, gió
thổi hơi lạnh càng thêm phần thấu xương, Hồng Đề dùng sức giữ lấy màn
xe, liên tục cầu xin: "Tiểu tổ tông ơi, xin người hồi cung a!"
Tiếng nói càng lúc càng lớn, bị gió mang đi lọt vào trong cỗ xe ngựa phía sau.
Diệp Tương Bạch khoan thai uống chén trà nóng, xe ngựa của hắn là do thánh
ân ngự ban, bên dưới có một tầng để than nên cho dù ngoài trời giá lạnh, trong này cũng vẫn ấm áp như mùa xuân.
Nghe thấy tiếng Hồng Đề,
Diệp Tương Bạch cười lạnh nghĩ thầm Thất Hoàng Tử này cũng thật là yếu
ớt, ngồi canh trước đại môn nhà người ta một chút đã vậy, quả nhiên là
khó làm ra chuyện lớn.
Nhưng mà vừa xong một chén trà, hắn liếc mắt nhìn ra ngoài hỏi: "Vẫn chưa có động tĩng gì?"
Hứa Trí chắp tay đáp: "Vẫn chưa có."
Hừm một tiếng, Diệp Tương Bạch nói: "Mang người qua đây."
"... Sao ạ?"
"Ta nói, mang người qua đây." Diệp Tương Bạch chỉ tay ra ngoài, nhìn hắn rồi nói, " người bên kia kìa."
Bên ngoài cũng còn ai khác ngoài Thất Hoàng Tử, Hứa Trí cúi đầu nghĩ rồi
gật gù, vừa hay Thất Hoàng Tử vừa bị người khác lạnh nhạt, lúc này đối
tốt với hắn một chút, liền có thể thu phục được nhân tâm rồi.
Thế là, Hứa Trí liền cung kính đi mời người.
Chưa đầy một nén hương, Triệu Trường Niệm mang theo một thân hàn khí cùng
hai hàng nước mũi đông cứng trèo vào xe Diệp Tương Bạch
"Quốc Công."
Diệp Tương Bạch vốn muốn trấn an nàng vài ba câu, sau đó dỗ dành nàng hồi
cung. Nhưng vừa ngước lên liền trông thấy bộ mặt rét đến tím tái của
Thất Hoàng tử, hắn không tự chủ muốn châm chọc người này.
Trong lòng vừa nghĩ tới, ngoài miệng vừa thốt lên: "Điện hạ, tuyết rơi có đẹp không?"
Trường Niệm gục đầu, ngồi trên thảm trong xe ngựa, uể oải đáp: "Không đẹp."
"Vậy sao ngài còn lưu luyến chưa muốn về?"
Ngữ khí đùa cợt cùng khinh thường làm người nghe rất không thoải mái.
Trường Niệm ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn hắn: "Quốc Công đi theo ở đằng sau,
sao lại không biết cảnh tuyết rơi có đẹp hay không?"
Còn biết hắn bám theo ở phía sau à? Diệp Tương Bạch cười khẽ, chống trán ngạo nghễ
nhìn người trước mặt: "Điện hạ đây là đang trách tại hạ?"
"Không dám." Trường Niệm lắc đầu, "Là do ta không có bản lĩnh."
Gương mặt lộ vẻ đáng thương, bờ môi bị nàng cắn đến trắng bệch, làm người
khác nhìn vào liền đau lòng. Diệp Tương Bạch còn muốn trào phúng nàng
vài câu nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, giọng điệu hòa hoãn nói:
"Mời điện hạ ngồi."
Chỗ hắn ngồi đương nhiên là nơi ấm nhất, phía dưới còn lót tấm da hổ, đủ để sưởi ấm thân thể lạnh như băng của Trường Niệm..
Nhưng Triệu Trường Niệm không thèm nhúc nhích, nàng nhìn hắn nghiêng người
nhường chỗ bèn nói khẽ: "Ngài không cần đối xử với ta khách khí như
vậy."
Một Thượng Thư Lệnh cỏn con còn dám khinh thường nàng,
huống chi là Phụ Quốc Công dưới một người trên vạn người. Nếu như hắn để nàng quỳ mãi ở chỗ này cũng sẽ không ai dám nói gì cả.
Hứa Trí
ngồi xe bên cạnh nghe thấy lời này, trong lòng thầm nghĩ Thất Hoàng Tử
này cũng thật là to gan, chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng dám ở trước mặt
Quốc Công buồn bực. Đến Thái tử cũng không dám nặng lời với Quốc Công,
còn người này tính là cái thá gì? Chút nữa nếu bị Quốc Công đuổi ra
ngoài thì đến cả mặt mũi cũng không còn.
Nhưng mà, chờ hồi lâu cũng không thấy Quốc Công nổi giận.
Diệp Tương Bạch cũng cảm thấy kỳ quái, nếu đổi lại là người khác ở trước mặt hắn giận hờn như vậy hắn sớm đã phủi tay áo rời đi. Nhưng Triệu Trường
Niệm nháo một phen như vậy, hắn không cảm thấy tức giận, thậm chí còn
thấy rất bình thường.
Có lẽ hắn đã hoàn toàn tiếp nhận người này vô cùng ngốc nghếch. Càng nháo, hắn càng cảm thấy thú vị.
Khẽ thở dài, Diệp Tương Bạch nắm lấy cánh tay Trường Niệm, miệng hô một tiếng "Đắc tội", rồi kéo người sang ngồi cạnh mình.
"Sao lại lạnh như vậy? "
Y phục chạm vào đều lạnh buốt, cầm lâu một chút liền cảm nhận được hơi lạnh truyền sang lòng bàn tay.
Diệp Tương Bạch nhíu mày: "Điện hạ, thân thể này do cha mẹ sinh thành, nên biết trân trọng."
"Đa tạ Quốc Công quan tâm." Trường Niệm vùng chật vật thu tay về, miễn cưỡng nhìn hắn cười, "Ta cũng không yếu như vậy."
Còn không yếu sao? Nam nhi bình thường bị đánh mấy gậy, chỉ cần mười ngày
liền khôi phục. Còn người này, dưỡng bệnh một tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn
vẫn chưa hồng hào lại, nếu ở đây nhiễm một trận phong hàn nữa, sợ sẽ
không giữ được mạng luôn.
Nghĩ lại vừa nãy đụng vào liền thấy bàn tay Thất hoàng tử rất lạnh nhưng Diệp Tương Bạch vừa vươn tay muốn chạm vào, Trường Niệm liền rụt người lại thật nhanh, đưa tay thu vào trong
áo như thể sợ bị hắn chạm vào vậy.
Diệp Tương Bạch nhíu mắt lại, có chút không vui.
"Điện hạ chán ghét tại hạ rồi sao?"
"Không có không có." Trường Niệm lắc đầu, "Ta... Cái kia, cùng ngài đụng chạm quá nhiều cũng không tốt."
Có cái gì không tốt? Đều là nam nhân, huống chi người này còn đoạn tụ, không phải càng thích cùng nam nhân đụng chạm sao?
Chẳng lẽ Thất Hoàng Tử còn cảm thấy, hắn không xứng lọt vào mắt của điện hạ?
Xe ngựa chạy qua một đoạn đường đá nhấp nhô, hơi xóc nảy, Trường Niệm bám
lấy đệm ngồi để giữ cân bằng, tận lực giảm bớt va chạm với hắn, việc này cũng xem là hợp lễ nghĩa.
Nhưng không biết vì sao, toàn thân Phụ Quốc Công lại toả ra khí tức âm trầm.
"Điện hạ quen biết Bắc Đường tướng quân à?" Đi được nửa đường, hắn đột nhiên hỏi vấn đề này.
Trường Niệm giật mình, đáy mắt xoẹt qua một tia sáng
"Ngài đang nói về Bắc Đường Mâu?" Nàng ngẩng đầu, khóe môi không giấu hết ý cười, "Đương nhiên là biết."
Nhìn phản ứng này, chắc chắn hai người này không chỉ quen biết đơn giản như vậy.
Diệp Tương Bạch khịt mũi, quay đầu nhìn về hoa văn trên xe ngựa: "Hai người rất thân sao?"
"Bắc Đường tướng quân là người tốt." Vừa vân vê tay áo mình, Trường Niệm vừa nói, " Hắn từng cứu mạng ta, là ân nhân của ta."
Kẻ không thích xen vào chuyện của người khác Bắc Đường Mâu, mà từng cứu
mạng Thất Hoàng Tử sao? Diệp Tương Bạch nhíu mày: "Chuyện từ khi nào?"
"Rất lâu về trước rồi, không chừng cả bản thân tướng quân cũng không nhớ rõ, nhưng ta nhớ." Trường Niệm nói, " Chờ sau này có cơ hội, ta nhất định
phải báo đáp hắn."
Mới vừa rồi tinh thần còn uể oải, bực bội, vừa nhắc đến người nào đó cả người Thất hoàng tử liền bừng bừng hứng chí,
sắc mặt ửng đỏ.