Tỏa Đế Linh
Có lẽ cái bạt tai đêm đó ta đánh xuống quá tàn nhẫn, sau đó Tiêu Độc
thật sự không còn đến Ưu Tư Đình nữa, làm ta không khỏi có chút hối hận. Lang còn chưa thuần hóa thành khuyển đã đánh đến mức không thèm nhận
chủ, thật là công dã tràng se cát.
Nhưng may mắn là từ sau lễ sắc phong đại điển của Tiêu Lan cũng bận tối mắt tối mũi. Nếu sắc phong
hoàng hậu thì phải sắc phong thái tử. Tiêu Lan năm nay ba mươi tuổi, đã
có bốn đứa con. Theo lý hẳn là sắc phong trưởng tử làm trữ quân, nhưng
trưởng tử Tiêu Dục của hắn là con của thị thiếp phụ vương ban cho, tính
tình không ra sao, táo bạo ngang ngược, nhị hoàng tử Tiêu Cảnh cùng tam
hoàng tử Tiêu Mặc là một cặp song sinh, do Vương phi được cưới gả đàng
hoàng sinh khi hắn còn là Phiên vương. Một đứa âm độc hay ganh tị, một
đứa thì trầm mặc khép kín, chỉ có đứa thứ hai là còn ổn, Tiêu Viện đứng
thứ tư là con gái, nhỏ nhất chính là sói con Tiêu Độc mang trong mình
một nửa dòng máu man tộc kia. Mỗi người đều không phải đèn cạn dầu,
huống chi còn Hoàng hậu vừa mới được sắc phong cũng chưa có con nối dõi, đương nhiên sẽ không vui nếu lúc này lập Thái tử. Nhưng Tiêu Lan cũng
sẽ không lập đứa con mà công chúa hòa thân sinh ra làm hoàng trữ Miện
Quốc, gieo xuống một mầm họa. Đây chính là chuyện đau đầu, nhóm quần
thần còn đang sôi nổi bàn luận không thôi thì Tiêu Lan cũng chẳng cách
nào tới tìm ta.
Tranh thủ trong đoạn thời gian này, ta vô thanh
vô tức lệnh cho ám vệ trà trộn vào lục cung, một lần nữa sắp xếp nhân
mạch của mình chuẩn bị cho sau này lật ngược thế cục. Tiêu Lan đang nhìn chằm chằm vào các đại thần trong triều, ta không muốn rút dây động
rừng, liền gửi mật thư cho cậu ruột Tây Bắc Hầu Bạch Duyên Chi ở xa xôi
ngàn dặm. Bạch thị gia lớn nghiệp lớn, trú tại Ký Châu, đóng giữ phía
bắc biên quan, trong tay có ba vạn tinh binh. Sau khi ta bị ép thoái vị
vẫn luôn bị giam lỏng trong cung, không có cách nào báo cho Bạch Duyên
Chi hoàn cảnh thật sự của mình nên hắn cũng không hành động hấp tấp
thiếu suy nghĩ. Lấy cớ nơi biên quan man tộc quấy nhiễu, không thể thoát thân, đến đại điển đăng cơ của Tiêu Lan cũng không tham gia. Mà Tiêu
Lan biết Bạch Duyên Chi ngoài tầm với, tạm thời không có biện pháp nào
thu lão thần tam triều này vào tay. Bạch Duyên Chi cùng thân mẫu ta tỷ
đệ tình thâm, hai cậu cháu ta cũng từng cùng vào sinh ra tử chinh chiến
nơi sa trường, ngoài mối quan hệ quân thần thì còn tình thân thủ túc, ta tin rằng hiện giờ ta lưu lạc đến bước đường này, hắn sẽ không khoanh
tay đứng nhìn. Quả nhiên, ba tháng sau ta nhận được hồi âm của Bạch
Duyên Chi.
Hắn sai em trai mình là Khanh đại phu Bạch Thần tới
hoàng đô Miện Quốc dâng cống phẩm, nhưng do đường xá xa xôi, đến được
Miện Kinh không phải chuyện trong một sớm một chiều, nhanh cũng phải mất mấy tháng.
Ta không gấp không vội, một bên mở rộng mạng lưới
trong cung, một bên chờ đợi. Thời gian như thoi đưa, chẳng mấy chốc đã
đến đầu năm mới, chuyện sắc phong Thái tử vẫn chậm chạp mãi chưa quyết,
trong cung lại cử hành đại điển cưỡi ngựa bắn tên, một là hiến tế Hậu
Nghệ, đón năm mới, hai là mượn cơ hội này để các hoàng tử thể hiện khí
phách, con em quý tộc cũng có thể tham gia hoặc đến chiêm ngưỡng.
Đến cả Thái Thượng Hoàng như ta cũng phá lệ được mời.
Kì thật ta không muốn đi, ngại trời giá rét mà thân thể ta lại yếu ớt, không chịu nổi gió thổi.
Khi cỗ kiểu nghiêng ngả đặt xuống đất, tay ta còn ôm lò sưởi, cả người bọc
kín trong áo choàng lông cáo, nằm trên đệm mềm đầu không nghĩ tay không
động đã nghe tiếng động vang trời từ xa vọng lại, không khỏi khiến ta
nhớ tới chuyện xưa khi ta còn chinh chiến sa trường, sau đó mới nâng mí
mắt mệt mỏi lên, xốc rèm kiệu nhìn ra ngoài.
Ha, trên khán đài
bãi săn Bắc môn đã chật kín người, so với năm xưa ta tham gia đại điển
cưỡi ngựa bắn cung còn náo nhiệt hơn. Trên chỗ cao nhất của khán đài,
Tiêu Lan cùng Hoàng hậu phi tần của hắn đã hoàn toàn ngồi xuống, ô che
nắng sơn son chỉ vàng đâm vào hai mắt ta bỏng rát, đành phải thu lại ánh nhìn, để hoạn thị dìu lên bậc thang.
"Thái Thượng Hoàng giá lâm
——", một cung nhân cao giọng thông tri ta đã tới, thanh âm chói tai.
Tiêu Lan ngồi đó, chúng nữ nhân đứng lên khom người, các nàng không chút để ta vào mắt, ta cũng lười giả vờ giả vịt, gật gật đầu rồi ngồi xuống
vị trí đặc biệt dành riêng cho ta trên khán đài, che tay áo ho khan vài
tiếng.
Tiêu Lan nghiêng đầu nhìn, ánh mắt quét trên người ta một
lượt, như thể muốn lột hết mớ y phục dày cộm trên người ta xuống, ta
lạnh mặt mà tránh đi tầm mắt, dõi mắt nhìn xuống phía bãi săn, chợt nghe giọng hắn theo gió bay đến tai ta:" Màu sắc áo lông chồn của Hoàng hậu
quả là rất đẹp, dưới ánh mặt trời càng làm da thịt trắng như tuyết, như
băng khắc ngọc chạm thành vậy".
Lời này tuy không phải nói với ta nhưng lại khiến lưng ta như kim chích, chỉ muốn đem tấm áo lông cáo này đốt quách đi.
"Nếu Hoàng thượng thích, ngày mai thần thiếp liền lệnh cho cung nhân làm một cái khác"
"Rất tốt, cứ làm theo kiểu dáng chiếc áo choàng lông cáo của Thái Thượng Hoàng kia mà làm"
Ta nâng chén trà, uống một ngụm trà đặc súc súc miệng, phun hết cảm giác
ghê tởm trong họng vào chén trà, đập xuống đất nổi giận quát:" Trà gì mà buồn nôn vậy, đổ chén trà này đi cho cô!"
Ta biết Tiêu Lan hắn đã nhìn thấy, mỉa mai nhấc nhấc khóe môi.
Hoạn quan vâng dạ cuống quýt làm theo. Đến khi chén trà được đặt xuống, bàn
hơi rung lên, ta giương mắt liền nhìn thấy chín con chim ưng mang theo
một quả cầu vàng bay thẳng lên trời, rồi lại nghe một hồi trống dồn dập
đinh tai nhức óc, đại môn ầm ầm mở ra, mấy người cưỡi ngựa lao tới, kéo
căng cung tên, vài mũi tên xé gió bắn về phía phi ưng.
Ta nhìn
đến say mê, trước mắt hiện ra cảnh tượng đại điển bắn cung cưỡi ngựa đầu tiên ta tham gia, trong lòng xẹt qua một tia buồn bã. Khi đó ta và các
huynh đệ đều còn chưa trải qua một trận tranh đấu đến gió tanh mưa máu,
chỉ là một đám thiếu niên bướng bỉnh, đâu biết rằng mấy năm sau huynh đệ tương tàn, dùng đao nói chuyện. Ngoại trừ Tiêu Lan, còn lại đều trở
thành đá kê chân cho ta bước lên ngôi vị hoàng đế, giờ đã biến thành một nắm xương khô, nằm sâu dưới một tấc đất vàng.
Dù cho bây giờ ta vẫn có thể cưỡi ngựa bắn tên đi chăng nữa, cũng chẳng còn huynh đệ nào so bồi với ta.
Không biết kẻ tiếp theo bị chôn vùi sẽ là ai, Tiêu Lan hay là ta đây?
Ta cứ miên man suy nghĩ, ánh mắt mông lung dõi theo chư quân tướng tá biểu diễn thuật cưỡi ngựa phía dưới, chỉ thấy một người mang theo cung tên
Hậu Nghệ dùng để bắn mặt trời một mình một ngựa lao ra, vài thiếu niên
theo sát phía sau, tóc buộc gọi sau đầu, chỉ các hoàng tử mới được đeo
đai trán, mắt che vải, mặc kỵ trang màu sắc, lân giáp trên người lấp
lánh sáng lên.
Một bóng người mang kỵ trang giáp bạc xông lên
phía trước, ta nghe thấy cung nữ bên cạnh nhỏ giọng kêu lên "Đại hoàng
tử!", liền thấy thiếu niên kia đứng trên lưng ngựa, đạp mạnh một cái,
nhảy khỏi một bên lưng ngựa, tư thế lưu loát đẹp mắt không gì cản nổi,
hắn gỡ trường cung trên lưng xuống, lắp cung tên, mũi tên lông trắng
nhanh như chớp phóng tới, bắn lên trời cao nơi có chim ưng đang bay
quanh kim ô tú cầu. Không ngờ một mũi tên lông đen từ đâu phóng đến, vậy mà xuyên qua mũi tên lông trắng một phát bắn trúng đầu chim ưng.
Phi ưng đang trên đà bay lên đã rơi xuống, kèm theo một tiếng quát chói tai vang lên, ta cúi đầu nhìn theo, chỉ thấy Miện kì bị gió thổi tung bay,
một bóng người trong bộ giáp đen lao ra từ đằng sau lá cờ, một cước dẫm
mạnh, nửa quỳ trên yên ngựa, sắc bén xoay người kéo căng dây cung hết
mức, ngón tay vừa thu lại cũng là lúc mười lăm mũi tên lông đen xé mây
phá trời phóng tới, bắn rơi tất cả chín con chim ưng, động tác liền mạch dứt khoát như thể chỉ là hung hăng bừa bãi vẩy mực, vậy nhưng lại kiến
lòng người kinh động không thôi.
Đến khi chim ưng tới tấp rơi
xuống đất, hắn mới thu cung ghìm ngựa, phớt lờ các hoàng tử khác thúc
ngựa chạy quanh bãi săn một vòng rồi một người một ngựa tiến tới trung
tâm bãi săn, một tay rút Miện kì ra trong ánh nhìn của hàng trăm con
người trên khán đài.
Tư thái cưỡi ngựa ngạo nghễ như vậy quả thật giống như một Tu La sát thần, từ từ lộ ra khí thế siêu việt độ tuổi này khó có được.
—— Tiêu Độc năm nay mới mười lăm tuổi. Im lặng thì
thôi, nhưng vừa hiện thân đã khiến người ta kinh hoàng, đoạt hết hào
quang trên người Đại hoàng tử.
Ta âm thầm giật mình, trong lòng có chút run rẩy.
Trong đại điển cưỡi ngựa bắn cung mà vừa ra tay đã giành hạng nhất, có thế
nói cực kỳ bất ngờ, cũng thật mạo hiểm. Nếu đổi lại là ta thì tuyệt đối
sẽ không phô trương khiến người ganh tỵ như vậy. Chỉ sợ là Tiêu Lan cùng các quan thần không thể coi thường vị ngũ hoàng tử này được nữa rồi.
Cho nên cũng không thể không nói đây là chuyện tốt.
Đây chính là thời điểm thích hợp cải thiện quan hệ thúc chất của ta và sói con, miễn cho hắn ghi hận cái bạt tai kia của ta.
Ta cúi đầu nhấp một ngụm trà, trong lòng suy tính nên làm thế nào. Dỗ dành bằng lời nói chỉ sợ là không đủ, nhóc con ở độ tuổi này lòng tự trọng
lớn nhất, phải tặng chút lễ vật mới được. Ta suy nghĩ một hồi, lấy xuống miếng huyết ngọc bên người. Trước kia khi vẫn còn là hoàng đế trên
người luôn rất nhiều bảo bối, vậy mà hiện giờ trên tay chỉ còn lại miếng ngọc này.
Đêm xuống, đại điển cưỡi ngựa bắn cung long trọng hạ màn, gia yến hoàng tộc ở Phức Hoa Đình mới bắt đầu.
Ta không muốn gặp Tiêu Lan cùng những thần tử trước đây của ta, vốn định
cáo ốm không đi, nhưng rồi muốn cùng sói con Tiêu Độc nói vài lời nên
vẫn ngồi lên cỗ kiệu đi về Phức Đình Hoa. Đường từ Bắc môn tới Phức
Đình Hoa khá xa, ta mơ màng buồn ngủ, đến khi sắp ngủ gật đến nơi mới
tới nơi. Ta chính là người đến muộn nhất, đám hoàng thân quốc thích đã
sớm ngồi vào vị trí.
Hoạn quan đỡ ta xuống kiệu, đón ta vào trong điện. Tiêu Lan ngồi ở chỗ cao nhất, hai bên hắn là hoàng hậu và phi
tần, hoàng tử và cận thần lần lượt ngồi ở vị trí hai bên phía dưới.
Sau khi ta ngồi xuống, liền nhìn thấy Tiêu Độc giữa đám hoàng tử, lập tức
phát hiện chỉ mới hơn nửa năm, vóc dáng y đã thay đổi đến không thể
không nhận ra.
Tuy đang ngồi nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc dáng y
giờ cứng cáp hơn nhiều, khoác trên mình bộ huyền y hoa văn mãng xà quý
trông càng khí phách, khiến đại hoàng tử Tiêu Dục được xưng ngọc thụ lâm phong ngồi cạnh càng lép vế hơn, đường nét đặc trưng của người dị tộc
trên khuôn mặt y càng rõ ràng, có đường cong sắc bén của nam nhân cực kì anh tuấn. Xương lông mày nhô cao, hốc mắt sâu cùng đôi mắt ngọc bích
hẹp dài âm trầm khiến người ta không nhìn ra cảm xúc bên trong.
Ta cứ nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, nhưng sói con lại rũ mí mắt, môi mỏng khẽ mím, giống như không muốn để ý tới ta.
Ha, hay là vẫn chưa hết giận? Thằng nhóc này cũng cứng đầu ghê.
Cũng chỉ là một cái bạt tai, ta thân là hoàng thúc của y, còn không được phép đánh y chắc?
Ta mỉa mai cười một tiếng, hoạn quan tiến lên rót rượu. Mọi người cùng
nhau nâng chén kính rượu Tiêu Lan, khen ngợi các hoàng tử trong đại điển cưỡi ngựa bắn cung uy phong dũng mãnh thế nào, Tiêu thị vương triều có
người kế tục xuất sắc ra sao, chỉ có ta trong lòng âm thầm nguyền rủa
Tiêu Lan đoạn tử tuyệt tôn nghìn lần.
Đương nhiên ta không dám
uống rượu, tuy rằng khả năng Tiêu Lan đầu độc giết chết ta ngay trong
gia yến là không lớn, nhưng mấy tháng trước ta khiến hắn mất hết thể
diện trước mặt đám nhi tử của hắn, khó nói trước liệu đây có phải Hồng
Môn Yến hay không, ta không thể không đề phòng. Ta chỉ nhấp nhấp môi rồi đổ cả ly rượu vào trong tay áo, lại lệnh cho hoạn quan rót thêm một ly. Rượu quá ba tuần, thực quá ngũ vị, chúng thần liền bắt đầu trò chuyện,
công khai nghị luận chính sự, lại quanh co lòng vòng nhắc tới chuyện sắc phong Thái tử, nhóm hậu phi cũng không chịu yếu thế, mỗi người một kiểu khen con của mình. Một bữa gia yến có thể nói sóng ngầm đáy sông, mỗi
người đều mang ý đồ riêng, chỉ có Tiêu Độc một thân một mình, không bị
cuốn vào sóng gió bên đó. Tuy rằng y được đưa tới chỗ mẫu thân đại hoàng tử là Lệ phi nuôi dưỡng, nhưng dưỡng mẫu cũng không phải mẹ đẻ, nào có
lo lắng cho tiểu tạp chủng ngoại lai như y, trong mắt nàng chỉ có con
ruột của mình mà thôi.
Nhìn Tiêu Dục không coi ai ra gì, tướng mạo cay độc y như mẹ của hắn, ta không cầm lòng được có chút thương cảm với Tiêu Độc.
Bỏ qua chuyện lần trước y nói năng không biết lựa lời thì sói con này đúng là khiến người ta thương cảm.
Chuyện sắc phong Thái tử này, một phế đế như ta cũng không tiện xen mồm, chỉ
là trong lòng tính toán nước cờ âm thầm trợ giúp Tiêu Độc thượng vị nhất định phải đi. Tiêu Độc à, ngươi gặp được cô chính là vận may của ngươi
hay là bất hạnh của ngươi, cứ rửa mắt chờ xem. Có lẽ cảm giác được ra
đang nhìn hắn, Tiêu Độc liếc mắt nhìn về phía ta mắt đối mắt rồi lập tức quay đi, nâng ly rượu lên, ngửa cổ một hơi uống cạn, như thể rất khát
mà uống liền mấy ly, mang tai cũng ửng đỏ một mảng, y nắm tay che miệng
ho khan hai tiếng.
Ta lắc đầu thầm cười nhạo, tửu lượng không tốt còn uống rượu bừa bãi, sao điểm này lại chẳng giống người man tộc chút nào vậy?
"Thái Thượng Hoàng vì sao không dùng bữa tối? Trẫm cố ý sai người chuẩn bị
món ăn trân quý mỹ vị, Thái Thượng Hoàng đều không động đũa sao?"
Đúng lúc này, giọng nói của Tiêu Lan cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ta lười biếng dùng tay chống cằm, hời hợt mà đáp:" Cũng không phải, cô mệt thật sự, đau đầu, không đói bụng chút nào, chi bằng Hoàng Thượng để cô
sớm trở về nghỉ ngơi, thế nào?"
Mấy đại thần đã từng thần phục ta giờ lại uốn gối khom lưng dưới chân Tiêu Lan không đành lòng nhìn ta,
chắc là nhớ lại thiếu niên khí phách năm đó giờ lưu lạc đến bước đường
này nên không khỏi tiếc hận. Ta cười lạnh trong lòng, đợi đến một ngày
ta trọng đăng đế vị, việc đầu tiên sẽ là chém đầu hết lũ chó liếm này,
không, chém đầu vẫn chưa đủ, phải xử tử lăng trì mới được.
Tiêu
Lan vô cùng hứng thú nhìn ta, vỗ vỗ tay, lần lượt một đám cung nữ nối
đuôi nhau tiến vào, hai người đứng đầu nâng trên tay bộ diễn phục hoa lệ đỏ thắm, bên trên có hoa văn ngọn lửa tượng trưng cho Hi Hòa, chính là
bộ đồ trước đây ta từng mặc.
Ta đột nhiên có dự cảm chẳng lành,
quả nhiên các cung nữ dâng diễn phục tới trước mặt ta, Tiêu Lan cười
nói:" Trẫm nghe nói Thái Thượng Hoàng ban đêm luôn thích hát tuồng, sắm
vai Hi Hòa cầu nguyện đại Miện Quốc mưa thuận gió hoà, trong cung ai
ai cũng truyền tai Thái Thượng Hoàng hát xướng tuyệt đỉnh, không biết
Thái Thượng Hoàng có thể hạ mình vì trẫm cùng các vị ái khanh trước mặt
biểu diễn một khúc được không?"
Ta trầm mặt, lạnh lùng nhìn hắn. Tiêu Lan buông chén rượu: "Thái Thượng Hoàng không thể tự mình thay quần áo sao?"
Hắn vừa dứt lời, mấy cung nữ liền bước tới nắm lấy ta, nhanh nhẹn cởi bỏ áo khoác lông cáo, ngoại bào, trung y của ta ra, trước mặt bao nhiêu con
người lột xuống từng lớp y phục của ta rồi mặc bộ diễn phục kia lên. Cả
người ta không còn chút sức lực, ngay cả mấy ả đàn bà cũng không kháng
cự được, giãy giụa đến mức cả người đầy mồ hôi, gần như muốn ngất, lại
bị bôi phấn một cách thô bạo, đeo lên người đôi hoa tai của nữ nhân. Bị
kéo đến giữa sảnh ta nằm liệt trên mặt đất hư thoát không ngừng ho khan.
Nhất thời đại sảnh yến tiệc lặng im, không ai dự đoán được Tiêu Lan sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Bốp, bốp, bốp", có người vỗ tay đánh vỡ sự trầm mặc của cả đại sảnh, chính
là đại hoàng tử Tiêu Dục. "Nghe danh hoàng thúc mỹ mạo tuyệt luân, không ngờ mặc lên bộ đồ đào kép lại mê người đến vậy, thật là trăm nghe không bằng một thấy"
Ta ngước lên, đỏ mắt lườm về phía hắn, Tiêu Dục
bị ánh nhìn chết chóc của ta dọa cho nhảy dựng, thu lại ý cười. Ánh mắt
ta lơ đãng đảo qua Tiêu Độc, hắn vẫn không nhìn ta, một tay nắm chặt ly
rượu khớp xương trắng bệch, mặt đỏ tai hồng.
Ta nhắm mắt, chống
mặt đất, miễn cưỡng đứng dậy, cắn răng cười cười, vung tay áo, ngâm
xướng ê a hát: "Ngô lệnh hi cùng nhị tiết hề, vọng yêm tư mà chớ
bách......"
Thái Thượng Hoàng mang danh là Thái Thượng Hoàng, địa vị lại không cao hơn hoàng đế, Tiêu Lan bắt ta xướng, ta không thể
không xướng.
Tiêu Lan, ngươi hôm nay sỉ nhục cô thế nào, ngày sau cô sẽ đáp trả lại gấp trăm lần.
Xướng xong một khúc, cả yến sảnh vỗ tay như sấm dậy, mà vào tai ta lại như trống tang.
Ta hổn hển thở đứt quãng, ho ra một búng máu, đến lúc này Tiêu Lan mới
buông tha cho ta. Ta bị các cung nữ kéo lên kiệu, trước khi đi còn bị ép uống hết một bình rượu. Rượu kia được pha với lộc huyết, tính hỏa đốt
người, ta bên trong kiệu mê mang một hồi liền cảm giác cả người nóng
lên, máu huyết sôi trào, toàn thân run rẩy.
Từ sau khi ta thoái
vị vẫn luôn một thân một mình chốn thâm cư, đương nhiên cũng cấm dục đã
lâu, không chịu nổi mà duỗi tay vào trong tiết khố, chậm rãi vỗ về chơi
đùa nhục căn của mình. Nhưng rượu phát tác quá mạnh, thân thể ta lại ốm
yếu, ngay cả khí lực tự an ủi cũng không còn, ngón tay ta run rẩy bóp
lấy vật giữa chân nhưng không cảm nhận được cái gì tiết ra, ngược lại
thân thể càng khô nóng hơn.
Ta cắn tay áo, trong lòng vừa ê chề
vừa tức giận, chỉ muốn tìm một cung nữ tới để dập lửa, bèn vươn tay vén
mành kiệu xem xem còn cách Ưu Tư Đình xa lắm không, nhưng liếc mắt một
cái lại thấy lại thấy ngõ hẻm tối tăm, đây đâu phải đường về Ưu Tư Đình?
Lòng ta chấn động, quát lớn với đám cung nhân khiêng kiệu:" Nhầm đường rồi, các ngươi muốn đi đâu?"
"Hồi Thái Thượng Hoàng, là tới tẩm cung của Hoàng Thượng"
"Các ngươi dám...... Đưa cô trở về!" Ta túm lấy mành kiệu, cả người chao đảo một cái, từ trên đệm mềm của kiệu ngã nhào xuống nền đá xanh đã kết
sương bên ngoài, đầu váng mắt hoa, thần trí cũng trở nên mơ hồ. Chợt
nghe tiếng vó ngựa từ xa tiến tới, ta miễn cưỡng nâng mí mắt, chỉ thấy
một người ghìm cương xuống ngựa, đế giày nện xuống nền đá xanh, duỗi ta
ôm ta lên.
"Ngũ...... Ngũ điện hạ!"
"Ta xem các ngươi ai dám dẫn hắn đi."
Nghe thấy giọng nói trầm trầm của thiếu niên đang thời kì vỡ giọng này, thân thể ta lập tức buông lỏng, rơi vào hôn mê.