Gió lạnh thổi qua Hoàng Phủ Thiên cùng thiếu nữ, khiến người khác cũng khẽ rùng mình.
Di chuyển vào sâu vào bên trong giống như một khe núi quanh co, may mắn có dạ minh châu chiếu sáng nên cũng không có gì khó khăn.
Càng vào sâu
bên trong cả hai phát hiện ra khu vực phía trướckhông còn dạ minh châu
phát sáng nữa, nên cả hai quyết định tạm thời dừng bước tại đây để xem
xét tình hình.
Hoàng Phủ Thiên nhặt một phiến đá lên ném về phía
bóng tối đề phòng có cơ quan hay điều gì không. Không hề có phản ứng gì, chắc an toàn.
Trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn chút đỉnh, hiện nay
chỉ có thể đi sâu vào bên trong mới có cơ hội thoát thân mà thôi. Nếu
không có ánh sáng thì lấy mấy viên dạ minh châu ở đây mang vào trong là
được. Hắn móc ra viên dạ minh châu mình lấy ở đầu vào sơn cốc ra tính di chuyển vào bên trong bóng tối thì trong bóng tối có bóng đen chậm rãi
đi tới.
- Cái gì thế?
Hoàng Phủ Thiên nghe được tiếng động liền dừng bước chân, Thiểm Lôi kiếm cũng sẵn sàng. Thiến nữ tay cũng cầm lấy nhuyễn kiếm.
Xuất hiện trước mặt hai người chính là một thứ màu đen, ngoại trừ đôi mắt to như hai hột nhãn, thân thể của nó hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Thời điểm nó tới gần vào phạm vi ánh sáng của dạ minh châu mới thấy rõ dáng
vẻ của nó. Thân hình cao hơn một mét và dưới thân là bốn cái chân lớn
chèo chống thân thể, đầu của nó lớn hơn ngoài tưởng tượng, hai mắt to,
còn có cái râu dài, sau lưng là cái đuôi bao bọc bở lớp vỏ giống như
giáp, không ngừng phát ra âm thanh “chi chi”
- Là yêu thú Hắc Giáp Nhĩ!
Thiếu nữ sắc mặt hơi tối lại nói ra lai lịch của yêu thú này.
- Hắc Giáp Nhĩ ưa thích ở trong trong các khu vực quanh năm tối tăm ẩm
thấp để dễ dàng ăn mồi. Là loài yêu thú quần cư, mà số lượng trong đàn
của bọn chúng vô cùng khổng lồ. Con Hắc Giáp Nhĩ này mà ở đây nghĩ là
trong bóng tối sợ rằng còn không ít con đâu.
Hoàng Phủ Thiên nghe xong sắc mặt cũng không tốt nốt. Hiện tại chỉ có một con ở chỗ này, xem bộ dáng là nó đi tìm con mồi.
- Thực lực tổng thể của Hắc Giáp Nhĩ này như thế nào.
- Hắc Giáp Nhĩ loài yêu thú này cả đời không thể đột phá mãi là Tiểu Cực
Vị sợ kì mà thôi. Bù lại tuổi thọ cùng số lượng rất đông.
Nửa câu đầu của thiếu nữ giải thích làm Hoàng Phủ Thiên an tâm phần nhiều, trái lại sau khi nghe nửa còn lại khiến hắn còn hoang mang hơn.
Thiếu nữ nói:
- Điều đe gọa lớn nhất của loại yêu thú này là đã sinh ra nữ hoàng hay
chưa. Vì nữ hoàng của Hắc Giáp Nhĩ sinh ra đã có linh trí cùng thực lực
Trung Cực Vị hậu kì, khả năng khiến đàn Hắc Giáp Nhĩ nghe lời. Một đàn
Hắc Giáp Nhĩ có nữ hoàng, thì Trung Cực Vị yêu thú cũng cần phải kiêng
dè.
Hắc Giáp Nhĩ không có phát động tấn công, nó không ngừng đong
đưa cặp râu dài rồi phát liên tiếng kêu “chi chi” chẳng biết làm gì.
Mà không bao lâu lại nghe được từng đợt "Chi chi..." quái dị. Đây rõ ràng
là âm thanh của Hắc Giáp Nhĩ phát ra, những âm thanh này rất liên tục,
xem ra có một đám Hắc Giáp Nhĩ cũng tiến gần lại đây.
Quả nhiên
trong bóng tối lại có thêm mười con đang bò tới, chắc chắn con Hắc Giác
Nhĩ kia gọi thêm đồng bọn tới rồi. Thật là đồ yếu thảo.
- Cứ tiếp
tục ở đây cũng không phải cách… À phải rồi cô có thể lấy đầu Thiên Ưng
Đại Cực Vị của cô đưa chúng ta vào trong được không.
Hoàng Phủ Thiên chợt nhớ ra đầu yêu thú của thiếu nữ liền nói.
- Khu vực này quá nhỏ, đừng nói sải cánh bay, để cho Thiên Ưng đứng được còn hết sức miễn cưỡng.
Thiếu nữ lắc đầu nói.
- Hoặc ta có thể dùng khí thế của đầu Thiên Ưng đó đe dọa khiến đám Hắc Giáp Nhĩ này sợ hãi rút lui cũng được.
- Cũng không thể, Hắc Giác Nhĩ không hề có cảm giác sợ hãi hay kiêng kị
gì, nó chỉ nghe lời nữ hoàng mà thôi. Nên dù có là yêu thú Cực Vị viên
mãn trước mặt chúng thì cũng lao lên công kích như thường, mặc cho bản
thân không phỉa đối thủ.
Tập tính của loài Hắc Giác Nhĩ thật là
quái dị, giống hệt con lửng kiếp trước ở trái đất. Là loài không biết
sợ, chỉ cần khiêu kích nó nó liền mặc kệ là hổ hay voi nó đều tấn công
cho tới khi một bên ngã xuống. Vì tập tính này mà nhiều khi các loài
khác gặp nó cũng đành nhường đường, kể cả chúa sơn lâm.
Hoàng Phủ Thiên cảm thấy thật tiếc khi có một con yêu thú cường đại ngang Địa Nguyên cảnh mà cũng không có tác dụng gì được.
- Chi bằng chúng ta trực tiếp xông qua đi, dù sao Hắc Giáp Nhĩ chỉ có
thực lực thấp nhất như vậy. Cho dù chúng có đông tới đâu, chúng ta mở
một đường thảm sát sau đó di chuyển cực nhanh là được.
Nếu không
thể nhận trợ giúp thì chỉ còn dùng chính sức của mình mà thôi. Hắn không tin với thực lực của bản thân cùng với Huyền Nguyên cảnh của thiếu nữ
lại bị một đám Tiểu Cực Vị sơ kì bé nhỏ gây khó dễ.
Thiếu nữ cũng
không phản đối, nàng tới gần một viên dạ minh châu thu vào trong tay,
nhuyễn kiếm hơi rung động. Cả hai lập tức hướng tới hơn chục con Hắc
Giáp Nhĩ này chém giết.
Phập phập.
Hoàng Phủ Thiên thiên triển Tức Long Lưu Ly kiếm pháp, kiếm quang lóe lên đem vài đầu Hắc Giáp Nhĩ trực tiếp chém làm đôi.
Nhuyễn kiếm của thiếu nữ cũng tản ra lam sắc ánh quang nhẹ nhàng nhưng sắc bén, từng đạo kiếm khí mà bổ tới những con còn lại.
Chi chi chi chi!
Kiếm khí chém qua, những con còn lại cũng thành vong thú.
Đem mấy chục con này dẹp sạch cả hai đem thân pháp vận chuyển tới cùng cực chạy một mạch dài không ngoái đầy lại.
Thân pháp của thiếu nữ nhanh hơn Hoàng Phủ Thiên không ít, đã vượt trên hắn triển khai thực lực chém giết.
Nơi bọn họ đi qua, ánh sáng của dạ minh châu chiếu vào khiết cản hai phải
hít một ngụm khí lạnh, vì toàn khu vưc này đều là sự tồn tại của Hắc
Giáp Nhĩ đang ẩn nấp. Ít nhất cũng phải tới vài trăm con.
Những
con Hắc Giáp Nhĩ này nhìn thấy hai nhân loại dám lọt vào địa bàn của bọn chúng nên cơ hồ tất cả đều kinh hoảng lên, sau đó nhao nhao tấn công
địch nhân vừa xuất hiện.
Hoàng Phủ Thiên không do dự tấn công
những con Hắc Giáp Nhĩ cản đường. Thiểm Lôi kiếm phát ra một đoàn hỏa
diễm hừng hực, hỏa khí như rồng đánh ra, hỏa diễm thiêu đốt thân thể của chúng.
Hiện trường trở nên bị ánh lửa bao phủ.
Nhìn đoàn lửa sáng kia, đám Hắc Giáp Nhĩ chợt hơi chững lại, sau đó lùi ra tránh xa kì quái.
Hoàng Phủ Thiên đương nhiên nhận ra sự tình này, ngẫm lại Hắc Giáp Nhĩ có lẽ
là loài của bóng tối nhạy cảm với các loại như lửa. Vì thế nên những con còn lại kiêng dè chưa xông lên. Hắn nhắc nhở thiếu nữ:
- Cô hãy bám sát phía sau lưng của ta. Hắc Giáp Nhĩ kiêng dè ánh lửa sẽ không lên tấn công vội đâu.
Thiếu nữ cũng không ý kiến, tốc độ lập tức hơi giảm xuống để Hoàng Phủ Thiên vượt lên trước, bản thân thì đi sát theo sau.
Vô số hỏa kiếm quang quét qua đám Hắc Giáp Nhĩ, bọn chúng bị chém giết,
trên thi thể còn bốc cháy hừng hực phát ra từng đợt tanh tưởi.
Cả hai người chạy dọc hành lang của sơn cốc, chém giết không ít Hắc Giáp Nhĩ,
vậy mà vẫn còn vô số con khác tràn tới hai người. Hỏa diễm lúc đầu có
chút tác dụng, nhưng số lượng quá nhiều chút đóa hỏa đó không đủ bù.
Lần này không chỉ có vài chục con Hắc Giáp Nhĩ tới, đông nghịt một mảnh, vây chặt phía trước.
- Bà mẹ nó, không cần phải đội hình lớn như vậy a?
Hoàng Phủ Thiên nhìn thấy đám Hắc Giáp nhĩ, trong lòng không khỏi một hồi tê dại.
Trong đám Hắc Giáp Nhĩ này này đại đa số đều có một mét, sau khi nhìn về sau có hai con thân thể đều cao hơn hai mét.
- Này, cô không phải bảo rằng Hắc Giáp Nhĩ chỉ có con nữ hoàng là đạt tới trình độ Tiểu Cực Vị hậu kì hay sao. Thế hai con yêu thú to hai mét khí tức Tiểu Cực Vị trung kì kia là thế nào.
Hoàng Phủ Thiên chỉ hai con Hắc Giáp Nhĩ to cao hỏi thiếu nữ.
Thiếu nữ nhìn hai con Hắc Giáp Nhĩ kia thở dài nói:
- Vậy là ở trong này có một con nữ hoàng. Hai con Hắc Giáp Nhĩ kia chắc
đã được con nữ hoàng ân sủng cùng giao phối khiến hai con đó tăng từ
Tiểu Cực Vị sơ kì lên hậu kì.
Mẹ nó, giao phối cũng đột phá! Loài yếu thú này cũng siêu thật đất. Thế thì cần gì tốn thời gian tu luyện gì nữa.
Chi chi!
Hai con Hắc Giáp Nhĩ kêu to giống như để ra lệnh. Đám đệ đằng sau cũng
không hề do dự mà lao lên công kích hai người Hoàng Phủ Thiên.
Thiếu nữ nhìn biển Hắc Giáp Nhĩ đâm tới liền lao lên trước chăn cho Hoàng Phủ Thiên.
Song thủ nõn rất nhanh kết xuất một cái thủ ấn, nguyên khí trong cơ thể theo những kinh mạch đặc thù cấp tốc vận chuyển.
- Tá lực thủy kính.
Theo tiếng quát nhẹ của thiếu nữ, trong lòng bàn tay nguyên khí mạnh mẽ tuôn ra, cuối cùng tại trước người hình thành một cái lam sắc thủy kính hình trứng.
Mấy chục con Hắc Giáp Nhĩ đánh lên thuỷ kính, xuyên vào
bên trong. Bất quá sau khi tiến vào trong thuỷ kính, lại bị luồng nước
chảy xiết trong đó đem lực lượng hoá giải đi.
Thủy kính bao bọc
như được bao trùm bởi một lớp màng nước trơn láng, mỗi khi công kích
chạm phải đều bị trượt đi một cách quỷ dị, thành ra đều trở nên vô dụng.
Hoàng Phủ Thiên ngay lập tức xuất ra Tức Long Lưu Ly kiếm, nhảy thoát khỏi
thủy kính, mục tiêu là giết hai con Hắc Giáp Nhĩ to lớn hai mét kia.
Cái gì gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, giết hai con Hắc Giáp Nhĩ to hai mét này những con khác chắc chắn thoái lui.
Nhưng mà hai con Hắc Giáp Nhĩ này cũng chẳng phải dễ đối phó, chỉ thấy hai
cái râu của chúng nhả ra khói tím quần quận, làn khói nhanh chóng lan
tới phía Hoàng Phủ Thiên trong không trung. Làn khói này chắc chắn có
độc, nếu dính phải e rằng cũng không có trái ngọt ăn đâu.
Hoàng Phủ Thiên biết có độc nhưng không hề lo lắng, hỏa nguyên khí thôi động bao trùm quanh Thiểm Lôi Kiếm cắt vào làn khói.
Hắc Giáp Nhĩ này muốn lợi dụng khói độc tấn công Hoàng Phủ Thiên, đáng tiếc hỏa diễm là thứ khắc chế những vật âm tà nên khắc chế luôn Hắc Giáp
Nhĩ.
Hỏa nguyên khí cắt xuyên qua làn khó xua tan khói đen, Thiểm Lôi Kiếm chém thẳng vào đầu một con Hắc Giáp Nhĩ to lớn.
Chi chi!
Hắc Giáp Nhĩ thấy đồng bọn bị Hoàng Phủ Thiên chặt đầu kinh hãi, vội vàng
phản công. Nhưng thân hình to, kém linh hoạt hơn, tốc độ chậm hơn nhân
loại một bậc.
Hoàng Phủ Thiên thi triển Tức Long Lưu Ly Kiếm pháp
thứ thứ nhất, kiếm thế bá đạo cùng với Bảo Khí sắc bén tức khắc đe, Hắc
Giáp Nhĩ còn lại cắt làm đôi.
Hắn liếc đám Hắc Giáp Nhĩ tiểu đệ đệ liền thi triển Hổ Nhan Thập Tự Trảm. Kiếm khí liên tục giống như nước
chảy bèo trôi, một chiêu này phi thường phù hợp với quần chiến.
Chỉ thấy hỏa diễm không ngừng xuyên qua trong đám Hắc Giáp Nhĩ, đến mức
không ít Hắc Giáp Nhĩ bị hỏa diễm gây thương tích, phát ra từng tiếng
kêu thảm thiết.
Trong lúc nhất thời, không gian nhỏ hẹp tràn đầy mùi vị máu tơi và khét lẹt của thịt cháy.
Hắc Giáp Nhĩ tiểu đệ đệ nhìn hai lão đại của mình bị chém chết, rồi các
đồng bọn của mình bị tên ôn thần Hoàng Phủ Thiên từng đợt hỏa kiếm thiêu đốt tới không còn hình dạng gì.
Phần nhiều Hắc Giáp Nhĩ tiểu đệ đệ xoay đầu bỏ chạy hết rồi.
Nhìn thấy đám Hắc Giáp Nhĩ chỉ chạy hết thì Hoàng Phủ Thiên mới đình chỉ tấn công.
Hoàng Phủ Thiên thở hổn hển, đánh xong một trận này nguyên khí của hắn tiêu
hao thật lớn, mấy cái đan dược tốt nhất đều đã ăn hết rồi. Giờ lấy
Nguyên Huyết đan ra ăn như ăn đậu thù biết bao giờ mới hồi phục lại
nguyên khí đấy.
Trong hoàn cảnh này, thì tiêu hao hết nguyên khí
chính là con đường tự sát. Ai biết được còn mấy tên được cùng nữ hoàng
của Hắc Giáp Nhĩ lên kết hợp không. Lòi ra mấy tên như thế thì đúng là
khổ thật sự.
- Cầm lấy nó đi, chỉ cần ăn vào liền có thể khôi phục mau chóng.
Thiếu nữ ném cho Hoàng Phủ Thiên một viên đan dược, nói.
Hoàng Phủ Thiên nghe vậy cũng không khách khí ăn xuống. Minh Ngục Thần Quyết
vận chuyển, nguyên khí trong đan hoàn được dẫn động.
- Đây là đan dược này sao lại mạnh như vậy!
Hoàng Phủ Thiên lập tức cảm giác đan dược thiếu nữ cho hắn rất bất phàm. So
với các loại đan dược trước chính là xa xa không bằng, không biết đây là đan dược phẩm cấp gì.
Có dược lực sung túc, Hoàng Phủ Thiên mau chóng khôi phục lại toàn bộ nguyên khí. Sau đó tiếp tục di chuyển.