Hoàng Phủ Thiên nhìn kiếm trên tay cảm nhận Tức Long Lưu Ly kiếm này
thi triển nguyên khí tiêu thụ ít hơn nhiều so với Khai Thiên nhất thức.
Uy lực cũng kém xa vạn dặm, có điều lại hợp trong những tình huống như
này hơn.
Xa xa, có năm tên đệ tử Thiên Nhất môn chạy thục mạng tới phía Hoàng Phủ Thiên, trong mắt có vẻ hoảng sợ. Xem ra Thiên nhất môn
đệ tử coi như đã hoàn toàn thất thủ rồi.
- Tên khốn kia, mau tránh ra, bằng không sẽ chết.
Bốn tên đệ tử chạy như bay, chợt thấy Hoàng Phủ Thiên chắn đường liền lộ ra dáng vẻ hung tợn. Còn muốn ra tay tước đi mạng sống của hắn.
Nếu là vậy thì...
- Chết đi!
Mắt Hoàng Phủ Thiên không thèm lưu tâm tới bốn tên này, trường kiếm không
chút chậm trễ bổ ra chiêu Long Tức trong Tức Long Lưu Ly kiếm pháp. Khí
tức chân long khuếch tán.
Kiếm quang nhưng diễn hóa thành rồng, cự long dài đến vài trượng, đầu. thân, đuôi và tứ trảo đều hiện hình. Bốn
trảo vẽ thành một đạo vòng cung trên không trung. Trong đó một trong bốn trảo hung tợn chộp xuống thân thể của hai đệ tử Thiên Nhất môn.
- Phụt. A!
Nói là hình rồng nhưng thật ra là Hoàng Phủ Thiên dùng Tật Phong Bộ tiếp
cận hai tên đệ tử này, Thiểm Lôi Kiếm mạnh mẽ cắt qua yết hầu của hai
tên đệ tử này, máu chảy ra như suối
Hai đệ tử hung hãn đòi giết Hoàng Phủ Thiên, lập tức cái cổ bị xé rách trong bởi Thiên Lôi Kiếm, trở thành vong hồn dưới kiếm.
Hoàng Phủ Thiên giết xong hai đệ tử, liếc nhìn hai tên còn lại
Hai đệ tử còn lại cảm thấy lạnh lẽo, vội giơ kiếm đỡ đòn.
Keng! Phanh.
Thiểm Lôi Kiếm là Bảo Khí vượt trội, chém kiếm của hai tên đệ tử kia như chém bùn, trực tiếp bị đâm xuyên qua. Lớp áo giáp lót trong người làm bằng
da thú tinh xảo cũng không chịu nổi Thiểm Lôi Kiếm, đem người hai tên
này trực tiếp đâm thủng lồng ngực.
Hai đệ tử Thiên Nhất môn cúi
đầu nhìn lồng ngực xuất hiện một cái lỗ máu, miệng cũng đầy máu tươi,
không can tâm mà ngã xuống đất chìm vào tử vong.
Đám đệ tử Thiên
Nhất môn lác đác còn sống khoảng gần mười tên đang hoảng hốt hình Hoàng
Phủ Thiên. Tên này so với những tên dưới kia còn khủng bố hơn.
Chỉ hai lần xuất kiếm, Hoàng Phủ Thiên đơn giản giết chết bốn đệ tử Thiên
Nhất môn, thậm chí bốn thên đó còn không chạm được tới vạt áo của gã.
Một con quái vật thật sự!
Đám đệ tử Thiên Nhất môn còn lại chùn bước, không dám tiếp tục lao lên,
Đúng khi này, tên mắt híp vốn bị đánh hộc máu hét lên tiếng vô cùng to nói:
- Các ngươi lên đi, hắn ta chỉ là Hoàng Nguyên hậu kì thôi, dù mạnh mẽ
tới mức nào sao có thể so sánh với đông người được. Nguyên khí của hắn
có lẽ chỉ còn sót lại một tí mau ép khô hắn đi. Dùng ám khí mà ném. Giết được hắn sẽ đào thoát khỏi vòng vây, là có cơ hội sống xót.
Gần
mười đệ tử Thiên Nhất trước sự sống và cái chết, sự kích thích của lời
nói tên mắt híp. Cả đám cuối cùng vẫn liều mạng xông lên, các loại đồ
vật có tính sát thương đều ném hết về phía Hoàng Phủ Thiên.
- Được lắm, không đầu hàng mới đúng chứ.
Hoàng Phủ Thiên nhếch miệng cười hài lòng, có điều trong mắt của hắn giờ nhìn đám đệ thử Thiên Nhất môn này giống như thấy đồ ăn ngon.
Thiểm Lôi Kiếm cùng Tật Phong Bộ vũ động trực tiếp chém giết.
Tên mắt híp, nhân lúc hỗn loạn thì âm thầm chuồn đi.
Nhanh như sóc, hắn ta chạy vào trong rừng rậm một mạch.
Tự hắn cảm thấy may mắn ngay từ đầu Hoàng Phủ Thiên không ra tay dứt
khoát, bằng không hắn đã không còn cơ hội mà đào thoát nữa rồi.
-
Chết tiệt, Kiếm Trảm tông năm nay toàn quái vật hay sao? Không lẽ năm
nay có thêm các đại thiên tài được ẩn dấu gia nhập lần lịch lãm này.
Trong lòng tên mắt híp run sợ.
Hắn ta nhớ tới Mộc Thiên Tuyết cũng đơn giản dùng một kiếm liền chém chết
hai Huyền Nguyên sơ kì, thêm một kiếm liền giải quyết được ba Bán Bộ
Huyền Nguyên. Bản thân tên mắt híp cũng chỉ là may mắn trốn thoát một
kiếp.
Không ngờ ngay tại đây, hắn gặp lại thêm một kẻ có thể ép hắn tới cái chết cận kề như vậy.
Bên tai tên mắt vẫn còn nghe thấy một chuỗi tiếng hét thê thảm.
- Chết tiệt, ta không thể chết ở đây được, đáng nhẽ ta phải thắng, đáng
nhẽ tất cả đám đệ tử Kiếm Trảm tông đều quỳ xuống chân ta, đáng nhẽ ả kỹ nữ đó phải thuộc về ta…
Tên mắt híp càng nghe càng hoảng, không dám quay đầu nhìn.
Còn Hoàng Phủ Thiên vẫn tiếp tục vung kiếm, kiếm quang chớp lóe liền có đệ tử còn lại của Thiên Nhất môn ngã xuống.
- Ám khí không có tác dụng.
Các đệ tử Thiên Nhất môn ném ra rất nhiều các loại ám khí, sau khi phi một
loạt món đồ trong tay, các đệ tử Thiên Nhất môn chợt tuyệt vọng nhận ra
có điều tỉ lệ dám khí ném ra trái ngược với tỉ lệ trúng mục tiêu. Rất
nhiều món ám khí bị đánh trật, mà dù có trúng đi chăng nữa thì da cũng
đâm không thủng được nói gì tới hạ gục.
- Chán chưa, vậy ta ra tay nhé.
Hoàng Phủ Thiên đạp Tật Phong Bộ lướt đi như gió, Thiểm Lôi Kiếm tùy tiện vung mấy cái liền phế những tên đệ tử Thiên Nhất môn.
Đám người Vân Uyên, Lý Kiếm khi đuổi tới thì nhìn thấy những đệ tử còn lại
của Thiên Nhất môn đã nằm xuống hết ở chỗ Hoàng Phủ Thiên, chỉ còn xót
lại một chút sinh cơ như ngọn nến trước gió.
- Tên mắt híp lãnh đạo đâu rồi? Đừng bảo ngươi để hắn thoát rồi đó.
Lý Kiếm dáng vể có chút chật vật sau khi quan sát rồi hỏi Hoàng Phủ Thiên.
- Đúng là để hắn chạy mất rồi,
Hoàng Phủ Thiên gật đầu nói.
- Cái gì!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, thật sự để tên đó chạy mất! Cả đám người nhao nhao lên nói:
- Thế sao ngươi có thể bình thản tới mức đó, nếu để tên đó tìm được cứu
viện của Thiên Nhất môn, xui xẻo hơn là trưởng lão thì chúng ta đều chết không có chỗ chôn.
Hoàng Phủ Thiên nhún vai:
- Yên tâm, hắn chạy không thoát được đâu, từ giây phút hắn chạy vào trong rừng đã
khiến bản thân biến thành con mồi rồi. Có một người thợ săn ở sẵn đó chờ hắn rồi.
Hoàng Phủ Thiên vừa nói vừa bước cái bình đan dược lúc nãy tên mắt híp làm rơi, cầm lên xem xem.
….
Bên trong rừng tên mắt híp chạy hùng hục như trâu không quay đầu lại, liên
tục chạy lắt léo tránh bị đuổi theo. Đi được một đoạn xa hắn mới bắt đầu giảm tốc độ lấy ra một cái nhẫn, sau đó một món đồ hiện ra trên tay.
Đây là một cái giới chỉ. Không ngờ tên này lại sở hữu một cái giới chỉ.
Tên mắt híp lấy ra một tấm một tấm huyết hồng sắc bảo phù, không cam lòng sử dụng.
- Chết tiệt, vốn muốn ăn trộm cái giới chỉ này của Tiêu Mục sau đó vu oan cho Kiếm Trảm tông, không nhờ Tăng Khí tán chưa kịp dùng đã mất. May
mắn Tiêu Mục giữ một cái pháo tín hiệu của Thiên Nhất môn. Các ngươi
chết chắc rồi, ta sẽ gọi những vị cường giả của Thiên Nhất môn đến đây.
Vù vù.
Một tiếng rít chói tai vang lên. Một tia sáng lóe lên, là pháo báo hiệu mà
tên mắt híp vừa dùng tia sáng bay vút lên trên bầu trời như tên lửa. Nếu có cường giả bảo vệ Thiên Nhất môn chạy tới thì hôm nay rắc rối, e rằng sẽ chôn thây ở đây.
Chính lúc này.
Vù vù vù!
Hai tiếng xé không khí đau tai vang lên.
Một mũi tên bao trùm nguyên khí mạnh mẽ đuổi theo pháo tín hiệu chưa bay xa thắng trúng ngay chính giữa, đánh rớt nó.
Tuy là đã rớt nhưng giữa đường pháp tín hiệu còn cách mặt đất hơn bốn mươi
nước, liền nổ tung, một cái cự đại chi môn hoàng kim đồ án bỗng chốc
hiện ra. Cánh rừng to lớn nhưng vẫn chưa đủ che phủ, một góc cự môn vẫn
xuất hiện ở bên trên cánh rừng.
- Chết tiệt, là tên tiễn thủ khi đó.
Tên mắt híp thấy kế hoạch của mình bị phá vỡ, liền biết mình bị theo đuôi,
vội vã quay đầu bỏ chạy. Chỉ là chưa chạy được thì một mũi tên bay tới
với quỹ tích không thể nắm bắt nổi bắng thủng bắp chân của hắn.
- A...Tại sao, lại như vậy.
Tên mắt híp thoáng chốc cảm thấy chân của bản thân mất đi, cảm giác. Hắn
cắn răn, lấy ra thêm món bảo mệnh cuối, là một tấm huyết hồng sắc bảo
phù.
- Huyết Quang Độn… hiện.
Hắn truyền nguyên khí vào tấm
phù cả người bao trùm lên huyết quang, có điều rất nhanh huyết quang
liền tan vỡ. Vì nguyên khí của tên mắt híp chợt ngắt quãng, rối loạn,
sau đó mỏng dần không đủ khả năng truyền vào Huyết Quang Độn nữa.
- Ngạc nhiên lắm phải không? Cảm thấy toàn thân giờ nguyên khí rối loạn đúng không.
Chứng kiến tên mắt híp như vậy, từ trong bóng tối một thiếu niên cao lớn bước ra, thần sắc khiêu kích nói với tên mắt híp.
- Trên mỗi mũi tên của ta đều tẩm Nhuyễn cốt tán, vì nó không phải độc
nên khó lòng phòng bị. Ngươi dùng càng nhiều nguyên khí thì nó càng
nhanh phát tác. Giờ xem ra đã hoàn toàn có tác dụng rồi đó.
- Ngươi… ngươi… ặc ặc….
- Ồ, đây là giới chỉ sao! Còn tấm phù lục này thật đặc biệt.
Thiếu niên đoạt lấy cái nhẫn cùng tấm phù lục trong tay tên mắt híp xem qua.
Tên mắt híp còn muốn nói gì nhưng bị thiếu niên kia sách cổ lên, không để tâm nói:
- Yên tâm, Nhuyễn cốt tán không làm ngươi chết được đâu. Mạng ngươi phải để các đệ tử Tây viện xử lý chứ.
Thiếu niên kia thân pháp bùng nổ, tựa làn khói đạp cước bộ liên tục, vài khắc sau đã xuất hiện ở vị trí vừa nãy rồi. Hắn ném tên mắt híp bay khỏi
tay, rơi vào một ví trí.
Vị trí này là mấy đệ tử của Thiên Nhất môn còn còn thoi thóp thở.
Tên mắt híp hoàn toàn biến sắc, gã hiểu bản thân cùng đường rồi.
- Thập Nhất huynh trợ giúp đúng lúc khiến bọn ta đỡ đi một phần việc. Đa tạ nhé.
Hoàng Phủ Thiên nhìn người vừa ném tên mắt híp về đây cười nói thân thiết.
Trần Thập Nhất đi ra từ lùm cây nở nụ cười ngây ngô, không giống với sự lão luyện bắn cung vừa rồi. Hắn nói:
- Ta có một việc muốn thông báo….
Đang nói dở thì bị tên mắt híp cắt ngang.
- Các vị sư huynh sư tỷ, chúng ta đã thua, chúng ta khốn nạn, hi vọng các vị lưu lại cái mạng chó của chúng ta.
Trong khi mọi người đang nói chuyện thì tên măt híp biết không thể chạy trốn, liền áp hết mặt mũi lên trên đất, bắt đầu chiêu bài xin tha mạng.
Tên mắt híp đương nhiên không ngốc, từ các động tác giết người như ngóe của tên này liền biết hắn không phải dạng nghe mấy lời đe dọa mà hoảng sợ.
Chi bằng chấp nhận gạt bỏ mặt mũi cầu xin còn có cơ may. Trước nguy hiểm về sinh mệnh, tôn nghiêm tính cái rắm.
Hoàng Phủ Thiên nhìn tên
mắt híp đang khấu đầu miệng vừa mở nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì bên
cạnh lóe kiếm quang, một thanh trường kiếm tinh cương chỉ vào mi tâm của tên mắt híp .
Đôi tay cầm kiếm chính là ngọc thủ trắng muốt,
chính là Lý Nhất Đồng khuôn mặt đang căm phẫn tới mức đỏ phừng phừng,
nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tha cho ngươi, vậy thì mấy chục sinh mạng của đệ tử Kiếm Trảm tông chúng ta thì tính sao? Khi ngươi đuổi tận giết tuyệt có nghĩ tha cho bọn họ. Khi ngươi ngông cuồng bá đạo, chém
đứt tứ chi, phế đi Khí Hải của bọn họ thì ngươi có nương tay không? Giờ
đây muốn nhận thua, ngươi tưởng hiện tại là giao lưu tông môn hay sao mà nhận thua.
- Là ta khốn nạn, là ta súc sinh, nhưng ta là bất đắc dĩ, vì thân phận của Tiêu Mục không tầm thường, ta phải….Á á
Tên mắt híp chưa kịp dứt lười đã bị Lý Nhất Đồng vung kiếm chặt đứt năm
ngón tay của hắn. Đau tới nỗi kêu lên một tiếng thảm thiết, vội cầm lấy
mấy ngón tay đã bị đứt đoạn kia.
Tên mắt híp lúc này mắt cũng muốn lồi ra, to hơn khi nãy nhiều mà lắp bắp nói:
- Khốn kiếp… các ngươi chết chắc rồi… các ngươi đều sẽ phải chết…
- Người chết là ngươi mới đúng.
Lý Nhược Đồng giơ một cước đạp ngực tên mắt híp, muốn đâm một kiếm giết
chết bọn hắn. Ai ngờ đâm được nửa đường thì bị một bàn tay ngăn lại. Dù
cố tới mấy cũng không thể đâm sâu hơn một chút nào, giống gọng kìm kẹp
chặt.
Bất đáng dĩ nàng ta chỉ có thể căm phẫn nhìn chủ nhân bàn tay đó là Hoàng Phủ Thiên, đôi mắt như muốn hỏi tại sao.
Hoàng Phủ Thiên cười không để tâm tới nàng ta, mà đưa bình đan chữa thương phổ thông ném cho tên mắt híp nói:
- Không muốn chết vì mất máu thì ăn vào đi.
Tên mắt híp hồ nghi nhìn Hoàng Phủ Thiên không biết đối phương muốn dở trò
gì, nhưng máu mất ngày càng nhiều khiến hắn sắp trụ không nổi. Cuối cùng trước sự dụ hoặc vẫn đem đan dược nuốt vào, dù sao bọn hắn muống giết
thì gã cũng không chống lại nổi.
Sau khi ăn đan dược, quả nhiên
khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là loại đan dược bình thường không đủ
trị thương nặng, tên mắp híp chợt nói:
- Các ngươi muốn biết cái
gì từ ta phải không? Chỉ cần các ngươi thề trước tâm ma sẽ tha cho ta,
bằng không ta liền đem những gì ngươi thắc mắc xuống mồ.
- Còn biết mặc cả, không tệ. Ta thưởng thức ngươi là một người co được giãn được.
Hoàng Phủ Thiên thoải mái chấp nhận yêu cầu của tên mắt híp kiến tất cả mọi
người ở đây khó tin. Thậm chí cả bọn còn nghe được Hoàng Phủ Thiên thề.
- Ta lấy tâm ma của bản thân ra thề, nếu ngươi trả lời hết câu hỏi của ta thì tất cả các đệ tử Đông viện sẽ không ra tay giết ngươi. Nhưng chúng
ta cũng sẽ không cứu ngươi, sống hay chết phải xem bản thân của ngươi.
Ngươi hài lòng rồi chứ.