Tốc độ như sấm sét theo một chưởng bổ ra, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy
một đạo khí bạc cuốn ra, c, kình phong gào thét mãnh liệt, bao phủ toàn
bộ thân hình của Bùi Vũ Long.
Bùi Vũ Long không phản ứng một điểm một chỉ chấn động rít gào, giống như một lưỡi đao sắc bén vạch phá không khí.
Vù Vù...
Chưởng chỉ giao thoa, một chỉ của Bùi Vũ Long sượt qua bên cạnh bàn tay của Trần Thập Nhất.
Thân hình Trần Thập Nhất lảo đảo, cánh tay run lên.
Trần Thập Nhất hít sâu một hơi, triển bộ pháp vô thanh vô tức xuất hiện sau
lưng Bùi Vũ Long, tốc độ nhanh tới mức gần như không nghe thấy chút âm
thanh nào, lần nữa tung ra chưởng.
- Thực nhanh! Xem ra Trần Thập Nhất còn che giấu rất nhiều.
Hoàng Phủ Thiên kinh ngạc, trong lòng vẫn nghĩ đã quá xem thường Trần Thập Nhất rồi.
Đồng dạng, khi Trần Thập Nhất đột ngột xuất hiện thì Bùi Vũ Phu cũng phản
ứng. Hắn khẽ nghiêng người một chút, một chưởng khí thế như âm sét đánh
lệch có vài chục cm, gần như lướt qua người.
Bùi Vũ Long vặn người một cái, đầu cũng không nhìn lại, một chân quét trúng Trần Thập Nhất.
Trần Thập Nhất thúc dục nguyên khí vội vàng đánh ra một quyền, tiếp được một cước của Bùi Vũ Long, nhưng thân hình vẫn bị đẩy lui vài bước. Cánh tay đau nhức, chỉ hai chiêu vừa rồi mà trái của hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Nói đi cũng phải nói lại, Trần Thập Nhất là người duy nhất trong các vòng
tiếp được chiêu thứ hai của Bùi Vũ Long mà chưa bị loại. Chỉ là một tân
sinh mà có thể làm tới mức độ này chính là không tệ rồi.
Trần Thập Nhất đương nhiên vẫn là người tiếp tục truy kích. Hai người một tĩnh một động chiến đấu.
Năm chiêu qua đi Bùi Vũ Long khí định thần nhàn, đứng yên tại chỗ, chưa dời nửa bước.
Kinh Thiên Chưởng!
Tới chưởng thứ sáu uy lực Bùi Vũ Long trong chưởng đột nhiên bộc phát,
nguyên khí phát ra tiếng rít gào, kéo theo một luồng phong nhận quét
ngang trước người Trần Thập Nhất.
Trần Thập Nhất rùng mình một
cái, một ngón tay hơi duỗi, chợt bắn ra một luồng nguyên khí mỏng như
đường châm, phát ra tiếng rít gào, lực xuyên thủng kinh người.
Phành.
Hai luồng lực lượng va chạm vào nhau, tiếng nổ như sấm sét, sóng khí cuốn
bụi bặm xung quanh ra xa, gần như bao phủ toàn bộ lôi đài, hai người bên trong.
Dư âm còn lại của uy thế này khiến cho những đệ tử ở gần đó đều nhao nhao né tránh.
- Chiêu vừa nãy không tệ chút nào.
Bùi Vũ Long không tiếp tục truy kích, còn nhàn nhạt khen ngợi Trần Thập Nhất, hoàn toàn là bộ dáng trên cơ.
- Đã quá khen.
Trần Thập Nhất lúc này nhận áp lực lớn chưa từng có, đên chỉ pháp bị mật
cũng dùng ra rồi nhưng hắn có cảm giác không thể thắng được Bùi Vũ Long. Giống như đối phương là một bức tường lớn khó có thể vượt qua.
Trần Thập Nhất hít sâu một hơi, lần này hắn sẽ dùng chỉ pháp đấu.
Bùi Vũ Long mặt không biểu tình, không ngờ lại thi triển ra một loại quyền
vô cùng cương mãnh, giống như mãnh hổ, càn quét khắp nơi.
Phành!
Một chỉ đổi một quyền, sóng khí kình phong mạnh mẽ quét ngang.
Trần Thập Nhất chỉ cảm thấy ngón tay đau đớn, phảng phất như nắm quyền của
đối phương là quả cầu sắt, ẩn chứa một loại lực chấn động cương liệt
đáng sợ.
Phàm là vũ kĩ loại chỉ pháp, lực lượng đều hội tụ tại một điểm, uy lực tuy lớn, nhưng cũng mười phần hung hiểm, lực phòng hộ trên đó vô cùng yếu ớt.
Trần Thập Nhất lui lại về sau.
Lần này tới Bùi Vũ Long tiến công, từ đạo quyền, cước được hắn thi triển vô cùng nhuần nhuyết, ép bức đối thủ thối lui liên tục.
- Thập Chỉ Uy Thiên – Nhất chỉ Vi nộ.
Trần Thập Nhất đem lực lượng toàn thân rót vào trong một chỉ này. Lúc này
nguyên khí trên người Trần Thập Nhất chợt tăng cường hơn rất nhiều. So
với lúc trước giống như bước thêm một bước dài.
Chỉ pháp bộc phát
trong nháy mắt, khiến cho phong vân biến sắc, tiếng kêu sắc bén vạch phá bầu trời, lưu lại một đạo cầu vòng lực sắc rợn người.
Một chỉ thật mạnh!
- Chỉ pháp tốt.
Bùi Vũ Long lần đầu lên tiếng khen. Cánh tay áo của hắn vung lên, tiếng gió điên cuồng, một chỉ này vẫn đáp lại một quyền. Nhưng quyền này so với
những quyền trước không hề giống nhau, vì Bùi Vũ Long đã dùng tới vũ kĩ
Nhật cấp thượng phẩm. Đây cũng là lần đầu hắn dùng vũ kĩ cao hơn trung
phẩm đối phó với một người.
Phành.
Hai loại vũ kĩ có thể nói là cực kỳ kinh khủng cùng đối chiến với nhau, sóng khí bụi bặm cuồn cuộn.
Trong khoảnh khắc đó.
Hai người trong lôi đài hoàn toàn bị khói bụi bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh mơ hồ sừng sững bất động. Một đám người đang quan chiến
đều ngẩn ra như gà gỗ.
Thật quá mạnh mẽ!
Toàn bộ đám đệ tử đều hít vào một ngụm bụi bặm trong làn khói.
Vù...
Bụi bặm tản đi, hai thân ảnh rõ ràng hiện ra.
Bùi Vũ Long đứng chắp tay, quần áo có chút tổn hại đầu tóc hơi rối bời, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng bình thường.
Phụt!
Thân hình Trần Phủ Thiên run lên, thổ ra một búng máu, cả người lảo đảo muốn ngã. Miễn cưỡng chấn trụ lại thân hình.
- Bắc viện, Bùi Vũ Long, chiến thắng.
Thua rồi!
Thua ở chiêu thứ mười, nhưng không ai dám kinh thường hắn vì hắn thua. Thử
hỏi ở đây ai dám cam đoan tiếp được mười chiêu của Bùi Vũ Long.
- Thế mà tên kia lại trong chiến đấu tiến vào bán bộ Huyền Nguyên!
Khoảng khắc vừa rồi giao tranh khiến cả hai đề bùng nổ nguyên khí, mọi người
xung quanh đều cảm nhận được thực lực của Trần Thập Nhất tịnh tiến, bước một chân vào Huyền Nguyên cảnh!
Bùi Vũ Long là thiên tài của Bắc
Viện đạt tới bán bộ Huyền Nguyên không có gì là lạ, nhưng Trần Thập Nhất mới và Kiếm Trảm tông có hơn một tháng sao có thể đột phá bán bộ Huyền
Nguyên nhanh như vậy! Đến Hoàng Phủ Thiên dựa vào đặc thù công pháp mới
đột phá Hoàng Nguyên hậu kì mà thôi.
Rất nhiều cường giả trên đài
quan sát trận chiến này ánh mắt đối với Trần Thập Nhất tràn đầy tán
thưởng, có lẽ một số cường giả nhìn được tiềm lực của Trần Thập Nhất,
tương lai hắn có thể một bước thành đệ tử nội môn cũng không có gì khó.
- Trần Thập Nhất, không sao chứ.
Hoàng Phủ Thiên cùng đám đệ tử Đông Viện ra đỡ hắn dìu về chỗ ngồi.
- Không có gì, thật may mắn, trận đánh này khiến ta có một bước tiến trên con đường võ đạo. Bị thương cũng thực xứng đáng.
Trần Thập Nhất toàn thân vô lực nằm bẹp xuống vị trí, nhưng miệng vẫn rất
lạc quan, không có gì là thất vọng vì thua cuộc cả. Hắn biết công lao
không nhỏ liên quan tới năm cân thịt gấu mà Hoàng Phủ Thiên cho hắn. Còn không quên nhắc nhở Hoàng Phủ Thiên:
- Lượt sau là tới ngươi rồi, ngươi hãy cẩn thận một chút.
- Ta biết rồi. Vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi.
Hoàng Phủ Thiên gật đầu nói.
Trận tiếp chính là hắn đối đầu cùng mỹ thiếu niên của Tây Viện, tên này vừa
lên đài đã có vô số tiếng hét thiếu nữ chói tai vang lên, khiến Hoàng
Phủ Thiên nhức hết cả đầu. Trong lòng cũng thở dài, đúng là cái xã hội
chỉ nhìn mặt thì ở đâu cũng có.
Hoàng Phủ Thiên nói nghiêm túc cũng rất đẹp trai, nhưng là dạng trong một trăm người cũng kiếm ra mười người, chưa xứng tầm.
- Cả hai đã lên đài, vậy thì bắt đầu đi.
Mỹ thiếu niên khẽ vỗ vào cán thương trên lưng, trường thương như có linh
tính, bỗng nhiên bay ra khỏi lưng, hắn giơ tay bắt lấy, cán thương ngang mặt đất, mũi thương hướng về phía Hoàng Phủ Thiên.
Hắn đứng tại đó, giống như một ngọn núi cao sừng sững, áp lực đè tới.
- Tại hạ Trường Thâm, mới các hạ rút binh khí.
Mỹ thiếu niên không lập tức xong lên mà nhắc nhở Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên cười khổ bất đắc dĩ, thứ thứ nhất của Khai Thiên cửu thứ nắm
chỉ nắm giữ được ba phần hình, chưa nói tới ý căn bản không thể lấy ra
dùng, ít nhất phải năm phần mới có chắc thắng. Hiện nay Thiết Man Thể
tăng mạnh thì chỉ có thể dùng man lực đối khác thôi.
- Ta vẫn dùng quyền đánh.
Trường Thâm nghe vậy không nói thêm gì thân thể thoáng điều chỉnh một chút,
chân bước lên một bước, thân hình hóa thành một đạo ánh sáng trực tiếp
nhằm hướng Hoàng Phủ Thiên công kích đâm thẳng tới.
Hoàng Phủ Thiên dùng Tật Phong bộ tránh né, đồng thời xuất hiện phía sau lưng Trường Thầm, vung quyền đánh tới.
Trường thương tuy lợi tầm xa nhưng bàn về cận chiến liền thiếu tính linh hoạt, đánh úp sau lưng chính là nhanh nhất.
Ai ngờ Trường Thâm như biết trước, cán thương như có mắt vặn về sau đâm
tới người Hoàng Phủ Thiên. Lực đạo này dù dính phải cán thương cũng sẽ
bị thổ huyết.
Hoàng Phủ Thiên không dám chậm trễ, người hơi lách tránh được cán thương, nắm quyền vẫn vung tới mặt của Trường Thâm.
- Keng!
Trường Thâm đêm thân trường thương của mình nuốn cong lại, vào thời khắc quan
trọc cản được quyền của Hoàng Phủ Thiên, đồng thời vang lên kim loại va
chạm. Hắn lần nữa đem trường thương uốn thẳng tạo ra lực phản trấn.
Hoàng Phủ Thiên tức khắc bị lùi lại vài bước.
Trường Thâm xoay người lại nhân cơ hội xuất thương.
Một lần đánh ra mười thương, mỗi thương đều mang theo kình phong nguyên khí sắc bén đủ đánh nát một tảng đá lớn. Đây chỉ là một loại thương pháp cơ sở.
Hoàng Phủ Thiên không thèm lùi lại mà còn tiến lên, hai chân
giậm mạnh, Mãnh Long Kính xuất ra từng quyền, mỗi quyền bao hàm hơn hai
nghìn cân lực đánh tới kính phong thương pháp.
Trong nháy mắt, quyền pháp đã va chạm với mười mấy đạo kình phong của Trường Thâm.
-Keng! Keng! Keng!
Những tiếng kim loại va chạm vào nhau không ngừng vang lên.
Từng cỗ lực lượng vặn xoáy áp chế lấy Hoàng Phủ Thiên. Mỗi cỗ lực lượng đều
không lớn nhưng mười mấy cỗ lực lượng hợp lại với nhau, thật khó lường.
Có điều Hoàng Phủ Thiên, mỗi lần va chạm với cỗ lực lượng kình phong đó
liền thần kì dùng lực hóa lực, đem kình phong hóa giải phần lớn.
Dù hóa giải được lực lượng thương kình cũng khiến cho y phục trên người
Hoàng Phủ Thiên bị rách mất không ít, đặc biệt là ống tay áo, da thịt
của Hoàng Phủ Thiên cũng bị trầy chút ít, hơi rỉ máu.
- Tên Trường Thâm này khe hởn xuất ra chỉ có vẻn vạn mười điểm, mà mỗi điểm đều
không phải chân chính trên người hắn mà là trên thương pháp, khó lòng
tiếp cận được.
Hoàng Phủ Thiên vừa đánh vừa quan sát đối thủ, thầm tính toán.
Trường Thâm nhìn thấy thập phương kình phong của mình bị Hoàng Phủ Thiên lần
lượt hóa giải trong lòng hơi chấn động, vì hắn nhìn rõ Hoàng Phủ Thiên
mỗi lần đều đánh vào điểm yếu nhất của kình phong.
- Trùng hợp sao!
Mắt Trường Thâm bắn ra tia sáng, thương pháp biến đổi, trường thương rung
động vù vù như rồng ngâm nga, huyễn hóa ra từng luồng võng thương, nửa
ảo nửa thật, khó bắt.
- Hư ảnh thập lục thương pháp. Vậy mà Trường Thâm đã luyện ra thập lục thương ảnh.
Đám người dưới đài kinh ngạc, Hư ảnh thập lục thương pháp, Nhật cấp hạ phẩm nhưng muốn luyện tới một lần tung ra được thập lục hư ảnh khó vô cùng.
Trường Thâm một lần xuất ra thập lục hư ảnh e rằng vũ kĩ này hắn đã
luyện tới đại thành.
Đông viện đệ tử trong lòng cầu khẩn cho Hoàng Phủ Thiên, vì chỉ cần hắn phán đoán sai lầm liền sẽ dính lấy thương
thật mà bị hấy bay.
Nhìn thương tới, Hoàng Phủ Thiên sắc mặt không đổi, lao tới. Mãnh Long kính thức thứ nhất.
Khi bị thập lục hư ảnh bao vây lại, Hoàng Phủ Thiên không hề lo sợ, ánh mắt hắn chỉ chú tâm vào một thương duy nhất, đánh ra một quyền phảng phất
như cuồng long xuất thế va chạm cùng trường thương.
Ầm!
Một
tiếng vật cứng va chạm không lớn không nhỏ vang lên giữa lôi đài. Hư ảnh thập lục thương lần lượt biến mất. Chính là nói Hoàng Phủ Thiên đã nắm
được chân thương trong các hư ảnh.
Song phương một lần nữa lùi bước do lực phản chấn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau hai giây lại lần nữa lao vào. Quyền đấu
thương, từng đợt hoa hỏa lóe lên. Đôi bên quyền qua thương lại số lượng
chiêu thức trao đổi trong vài hơi thở lên đến hàng chục lần. Chưa có dấu hiệu phân thắng bại, cũng không có dấu hiện dùng sát chiêu.
Đến lần giao thương thứ hai mươi, nguyên khí trên thương chợt bùng nổ, ép Hoàng Phủ Thiên bật lui về đằng xa.
Trường Thâm nhân lúc khoảng cách của cả hai giãn nhau hắn vung thương, trực
tiếp tấn công ra, trường thương liên tiếp điểm ra, vô số đạo thương mang cuốn về phía Hoàng Phủ Thiên. So với lần trước thì nguyên khí và uy thế tăng thêm mấy lần.
Hoàng Phủ Thiên lần này không ngạnh kháng nữa, Tật Phong bộ vận chuyển, thân hình phiêu đãng tránh né vô số thương
mang của đối phương.
- Không thể tiếp cận mà!
Tuy hắn tránh được thương nhưng lúc này không ai có thể tiếp cận ai.
Ở dưới lôi đài, mọi người nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên, phiêu hốt bất định,
vô cùng nhẹ nhàng né tránh thương ý cái thế của Trường Thâm trong lòng
thầm nghĩ tên này chạy trốn cũng thực giỏi.
- Không thể kéo dài được nữa, như vậy không khác gì trận với Cương Nghị, đôi bên bất phân thắng bại.
Hoàng Phủ Thiên lóe lên tia quyết liệt, càng kéo dài thì nguyên khí hắn tiêu
hao không kịp bổ sung đến lúc đó người thua sẽ là hắn.
Trường Thâm cũng nghĩ vậy, hắn hiện nay đã là bán bộ Huyền Nguyên rồi nhưng cứ đua
tiêu hao như vậy không phải cung cách của hắn. Đấu với một tên sinh bị
ép tới đua tiêu hao thì sẽ như nào.
Ý nghĩ của thương pháp chính
là không ngừng tiến liên, vĩnh viễn không ngừng lại. Nên hắn quyết định
phải nhanh chóng đánh bại Hoàng Phủ Thiên, dù dùng tới vũ kĩ cao cấp
hơn.
Vậy là một cách kì diệu, đôi bên đều thống nhất đi tới kết thúc một cách nhanh nhất.