Cống Hiến đường năm trung tâm của các viện, đường đi có chút phức tạp,
Hoàng Phủ Thiên vừa đi vừa hỏi đường mới tới được địa phương cần tới.
Vốn nghĩ Cống Hiến đường sẽ là dạng nhà cao vài thước, được xây bằng gỗ
quý, trát nền bằng cẩm thạch. Đến ngơi mời thấy nó không khác gì tiệm
buôn bán đồ bình thường cả. Bên trong quả thật thanh tĩnh, chỉ có một
lão đầu đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau quầy.
Lão đầu là chưởng quầy của Cống Hiến đường, khoảng năm mươi sau mươi tuổi, tóc chưa bạc lắm, có khuôn mặt hiền hòa.
- Tiểu tử đến đây đổi đồ vật hay là nhận nhiệm vụ?
Lão đầu mắt không thèm mở, miệng mấp máy nhưng tiếng lan tới thì rõ ràng vô cùng.
Người này là một cao thủ! Hoàng Phủ Thiên kinh ngạc, trong lòng rút ra nhận
xét như vậy. Hắn không dám bất kính liền khom người bộ dáng bái phỏng
lão đầu rồi nói:
- Đệ tử tới đây để nhận nhiệm vụ hái thảo dược.
- Ồ, ngươi là tân đệ tử sao?
Lão đầu nghe xong liền phán đoán được hắn là tân đệ tử mới nhập môn.
- Sao tiền bối biết vậy?
Hoàng Phủ Thiên hơi kinh ngạc hỏi.
- Tiền bối cái gì. Gọi ta là Đại Chưởng quầy đi, đám đệ tử ở đây ai cũng
gọi ta như vậy. Còn việc đoán ra vì chỉ có tân đệ tử mới làm cái nhiệm
vụ tìm thảo dược mà thôi, vừa kiếm ít điểm lại có nguy cơ đối mặt với ma thú, không hề đáng với công sức bỏ ra tí nào.
Lão đầu quen xem ra vô cùng quen thuộc với cách suy nghĩ của đám đệ tử trong Kiếm Trảm tông này.
- Muốn đi hái thảo dược tiếp không?
- Có.
Mục đích của hắn cũng không phải hái thảo dược mà là săn thử yêu thú, tìm
thêm thảo dược kiếm điểm cống hiến chỉ là việc phụ mà thôi.
Lão đầu ở quầy phía dưới móc ra một quyển sách nhỏ.
- Thiếu niên, trong quyển sách này đã miêu tả tường tận các loại dược
thảo trong Dược Sơn, cùng với các loại mãnh thú, mặt khác còn có bản đồ, là thứ các đệ tử đi Dược Sơn dã ngoại chuẩn bị.
Hoàng Phủ Thiên đang định cầm lấy thì lão đầu lại nói:
- Hai điểm cống hiến một quyển. Được rồi, ta thấy ngươi cũng không giàu có gì, để cho ngươi một điếm cống hiến một quyển thôi.
Móa nó, còn phải lấy phí nữa, lão đầu này. Hoàng Phủ Thiên cắt răng lấy tấm lệnh bài của mình ra đưa cho lão đầu. Lão đầu cũng có cái lệnh bài màu
sắc giống như của đám đệ tử, quẹt qua một cái liền lấy xong.
-
Được rồi, phía dược phòng cần kiếm hai loại thảo dược Tam Diệp Bích Hoa
và Khô Hải Thảo. Mỗi loại năm cây. Đem về đầy đủ sẽ nhận được ba điểm
cống hiến. Thời gian là hai ngày, nếu sau hai ngày không mang được đồ
tới đây tự động coi như mất cơ hội.
Lão chưởn quầy xé một mảnh
giấy da đưa cho Hoàng Phủ Thiên, trên giấy có dòng chữ liền qua tới thảo dược và số lượng cần còn có thời gian nữa.
Hoàng Phủ Thiên cầm
mảnh giấy chạy tới sơn môn đưa ra lệnh bài và phiếu nhiệm vụ, các đệ tử
canh cổng sau khi kiểm tra hai thứ này mới để hắn rời đi. Không chỉ hắn
mà cũng có rất nhiều người xuất môn làm nhiệm vụ. — QUẢNG CÁO —
Vận chuyển Tật Phong bộ chạy một mạch ly khai khỏi Kiếm Trảm tông tiến tới
Vạn Nguyên sơn, Vạn Nguyên sơn gọi là sơn nhưng nó bao trùm lên man
hoang rộng lớn, chứa đựng đại lâm hiểm hóc. Và Dược Sơn là một phần
thuộc trong Vạn Nguyên sơn bao la rộng lớn. Có điều nơi đó được cường
giả của Kiếm Trảm tông xử lý hầu hết các loại yêu thú cường đại để đệ tử hái thuốc.
Khi Hoàng Phủ Thiên đi khỏi môn đồng dạng có mấy bóng người ẩn nấp sẵn cũng bắt đầu rục rịch, đồng dạng một bóng người trước
cửa sơn môn ánh mắt ngoan độc nhìn bóng lưng của Hoàng Phủ Thiên rồi
xuất sơn.
Hoàng Phủ Thiên vừa đi vừa xem bản đồ tốn khoảng nửa
canh giời mới chạy tới viền của Vạn Nguyên sơn theo lộ tuyến trên bản đồ chạy một đường yên ả không gặp ma thú nào.
Khi bước tới Dược Sơn thấy núi rừng như một con quái vật thời tiền sử vắt ngang giữa trời và
đất, xa xăm bất tận, rừng cây xanh biếc, đất đá gồ ghề, phong cảnh độc
nhất vô nhị, ngay cả làn gió nhẹ thổi đến cũng khiến Hoàng Phủ Thiên cảm giác vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng.
Trong quyển sách kia có bản
đồ đánh dấu các vị trí thảo dược cần tìm. Hoàng Phủ Thiên nhanh chóng
thu thập được Khô Hải Thảo lẩn trốn trong đám bụi cây nhỏ. Với bộ pháp
của mình bốn cây còn lại cũng mau chóng vào trong tay.
Sau khi
thu thập đủ Khô Hải Thảo thì Hoàng Phủ Thiên chuyển tới Tam Diệp Bích
hoa, sau đó hắn ánh mắt thâm ý nhìn về phía rừng cây bát ngát kia cười
nói:
- Sao hả theo lâu tới như vậy, không có ý ra chào hỏi một câu chăng?
- Hắc, chỉ là một Hoàng Nguyên trung kì lại cảm ứng được chúng ta không
hổ là người được chọn vào tham gia trận chiến các viện sắp tới có điều
chọc phải tên Dương Khoan nhỏ mọn đó là ngươi xui xẻo thôi.
Một
thanh niên tay vác đại kiếm trên vai bước ra khỏi khu rừng, theo lời nói chắc kẻ này chắc cũng là đệ tử của Kiếm Trảm tông, thay Dương Khoan dạy dỗ mình đây.
- Dương Khoan vẫn cay cú vì thua ta nên cử thuộc hạ tới trả thù hả? Không lẽ muốn lấy luôn tính mạng của ta về dâng cho hắn ta.
- Đầu tiên ta không phải thuộc hạ Dương Khoan, thứ hai môn quy cấm đồng
môn tàn sát lẫn nhau, bị phát hiện thì hậu quả không nhỏ đâu, ta cũng
không muốn làm thế. Yên tâm ta chỉ đem ngươi đánh cho một trận, cao trọc đầu của ngươi xem như một bài học nho nhỏ. Phiền ngươi phối hợp với ta
nhé.
Thanh niên dơ đại kiếm về phía trước mặt Hoàng Phủ Thiên, lưỡi kiếm sáng quắc, dao động nguyên khí vờn quanh.
- Ngươi nên may mắn vì có suy nghĩ như vậy, bằng không ta tiện thể lấy mạng ngươi làm thử nghiệm cho công pháp của ta luôn.
Hoàng Phủ Thiên miệng lẩm bẩm, Tật Phong Bộ bùng phát đem tốc độ của hắn tăng cao trong nháy mắt chạy qua hơn mười thước, chỉ một bước đã lao đến
trước mặt thiếu niên cầm trường thương, hai người giáp mặt nhau!
Vẻ mặt vô cùng đắc ý của thanh niên cầm đại kiếm, nhất thời đông cứng lại!
- Bụp!
Trước khi thanh niên kịp phản ứng, Hoàng Phủ Thiên một quyền nện vào mặt hắn, đánh cho mặt chảy máu , răng cửa rụng mấy cái, bộ mặt anh tuấn cũng bởi vì xương mùi vờ vụn mà trở nên biến dạng, ngã xuống đất.
Hoàng
Phủ Thiên đem thanh niên này vứt vào trong bụi rậm, nói là khu vực này
không có yêu thú nhưng chỉ cần dã thú đi qua thấy hắn trong bộ dáng đó
liền chết không kịp kêu, hắn không phải người xấu nên giữ lại mạng cho
hắn không phải không được.
Sau đó nhắn tiếp tục chạy trong Dược Sơn tìm thảo dược còn lại.
Đột nhiên, phía trước bỗng xuất hiện một người, mặt trắng, khoảng chừng
mười bảy mười tám tuổi, áo mù chỉnh tề, nhãn thần sắc bén, chính là một
trong ba gã đạt tu vi thất phẩm của đánh đệ tử mới.
Rất nhanh
người thứ hai xuất hiện, kẻ kia thấy Hoàng Phủ Thiên chạy vội tới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh liền quát lớn:
- Tiểu tử, chịu đòn đi!
— QUẢNG CÁO —
Ngay lập tức, toàn thân đối phương khí thế cao ngất, năng lượng nguyên khí
bao trùm quanh ngươi tòa ra khí tức nóng rực, như một vầng mặt trời lớn
đang chiếu rọi, cương dương uy mành.
Song chưởng của thiếu niên đánh ra, gầm nhẹ một tiếng.
Hoa cò bốn phía hoàn toàn bị sức nóng làm cho khô quắt rũ rượi.
Chưởng pháp này, đúng là vũ kỹ công kích Nhật cấp trung phẩm. Hắn tư chất hơn
người, đã luyện môn chưởng pháp này đến cảnh giới tiểu thành, hắn tin
một chưởng này đủ để đánh hắn trọng thương.
Nhiệt khí phóng tới,
Hoàng Phủ Thiên toàn thân vây trong sóng nhiệt, y phục nhất thời bị đốt
thành màu đen, tóc cũng bị thiêu đốt một ít. Ngoài ra thân thể của hắn
hoàn toàn không hề bị tổn thương bất kì tẹo nào.
- Mãnh Long Xuất Uy.
Hoàng Phủ Thiên đánh ra một quyền, nắm quyền của hắn giống như mãnh long gào
thét, khí thế kinh người xuyên qua hỏa diễm chưởng pháp đánh vào cánh
tay của đối phương.
Rắc.
Một quyền này không hề bảo lưu
sức lực, hơn hai nghìn ba trăm cân lực vung ra đem cánh tay của hắn lập
tức gập lại thành ba đoạn, xương gãy cũng chồi ra. Tiếp tới là một cước
đạp thẳng vào lồng ngực của hắn ta, đem cả thân thể của hắn ta văng vào
thân cây lớn.
Phụt.
Tên tập kích kia búng ra một ngụm máu lớn, cả thân thể xụi lơ, bất tỉnh.
- Khốn kiếp, cháy mất tóc và quần áo rồi.
Kẻ thứ hai này cũng bị Hoàng Phủ Thiên giải quyết một cách dễ dàng, lần
này hắn ta không nương tay mà đem đối phương trực tiếp đánh tới trọng
thương vì một chưởng vừa nãy nếu không phải hắn tố chất thân thể mạnh mẽ he rằng cũng bị nhiệt khí ép tới nội thương rồi.
Hoàng Phủ Thiên đôi mắt lóe lên sát cơ, nhưng nghĩ lại vẫn bỏ đi. Như tên cầm đại đao
nói, đệ tử tàn sát lẫn nhau nếu bị phát hiện thì phiền toái vô cùng, mặt kệ hắn ta ở đây tự sinh tự diệt đi.
Không nghĩ tới thoáng một
cái trên thân cây xuất hiện một con yêu thú, sinh vật giống như vượn khi chậm chạp từ trong góc hiện ra.
Nó cao khoảng mét rưỡi, toàn
thân màu vàng nhạt, vô cùng thô ráp, đầu to vai rộng thân dài, tứ chỉ
ngắn nhỏ. Nhe răng trợn mắt, bộ dáng khiến người ta chán ghét.
- A, thì ra là một con Thổ Mao Viên.
Thổ Mao Viên, là yêu thú sinh gia lai tạp giữa yêu thú và mãnh thú, tốc độ
khá chậm, phản ứng chậm chạp, có thực lực tiếp cận võ giả Hoàng Nguyên
sơ kì, đầu óc vụng về, là mảnh thú cấp thấp. Có điều, Thổ Mao Viên đặc
biệt thích máu, thích ăn thịt người có vẻ con Thổ Mao Viên bị chấn động
thu hút tới, nhìn thấy máu liền nổi lòng.
Ánh Thổ Mao Viên thèm
thuồng nhìn tên đang bị bất tỉnh kia, lại quay đầu nhìn người Hoàng Phủ
Thiên trong miệng liên tục kêu lên mấy tiếng kỳ lạ, ánh mắt nhìn hắn
giống kiểu có thêm được thức hăn ngon.
Hoàng Phủ Thiên không ngờ
Thổ Mao Viên đần độn này bộ dáng còn muốn nuốt cả hắn, đúng là súc sinh
chưa khai linh trí mà, nếu không phải ta muốn mượi ngươi giết người thì
đã đem ngươi chặt làm mấy khúc rồi, nay còn muốn tấn công ta.
Thổ Mao Viên sau suy nghĩ ít lâu, người đứng thẳng, hai tay vỗ vào lồng
ngực của mình kêu lên âm thanh chói tai ghê. Điều kì dị lạ, sau khi nó
kêu lên lập tức có rất nhiều tiếng kêu xung quanh như đáp lại nó. — QUẢNG CÁO —
Rừng rậm trên ngọn cây bắt đầu có dấu hiệu đung đưa, chưa gì trên lùm cây đã có khoảng mười con Thổ Mao Viên, hai mươi cặp mắt nhìn chằm chằm hắn
dáng vẻ thích thú khôn nguôi.
- Đúng rồi, Thổ Mao Viên còn có một đặc điểm khác là tính tập thể, khi bọn chúng đi săn luôn đi cùng ít
nhất một nhóm mười con cùng nhau. Dùng ưu thế trấn áp đối thủ của mình.
Hoàng Phủ Thiên xuất ra trường kiếm trong giới chỉ, hướng mũi kiếm tới Thổ
Mao Viên. Nguyên khí ba động chảy xuôi trong cơ thể, nghĩ thầm, đồ súc
sinh này nếu biết điều tránh đường ra, ta sẽ cho ngươi con đường sống,
nếu như không, một kiếm đâm chết!
-Hú...
Con Thổ Mao Viên
kia hai chân chụm lại, nhảy ra xa một mét, hai tay quét ngang, móng vuốt sắc nhọn xẹt qua một đường, cào về phía mặt Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên trong nháy mắt tăng tốc, trường kiếm xoay ngang, bay nhanh
qua bên người Thổ Mao Viên, kiếm sáng lóe ra, chặt đứt ngang người con
mãnh thú nhất phẩm này.
Máu của mãnh thú phun ra xối xả.
Con Thổ Mao Viên thấy đồng bọn bị giết lập tức cùng đám còn lại lao từ trên cành cây xuống hướng tới Hoàng Phủ Thiên công kích.
Hoàng Phủ Thiên tức khắc thi triển Hổ Nha Thập Tự Trảm chém ra mười đường
kiếm phân biệt tức khắc giết sạch đám Thổ Mao Viên lao tới trong một
lần. Những sinh vật ngu xuẩn này quyết không nương tay. Nếu đã muốn tìm
chết thì hắn tác thành.
Quay ra chỗ lúc nãy tên tập kích hắn bị
hắn đánh trọng thương thì mất hút rồi, có vẻ Thổ Mao Viên này không ngu
lắm còn biết phân bố thu hồi thức ăn về.
- Vừa vặn có đám Thổ Mao Viên này thì ta sẽ thử muôn với các ngươi.
Hoàng Phủ Thiên khụy gối xuống nhớ lại một chút phương pháp “Phệ Hồn”, hắn
vươn một tay, đặt lên đầu đám Thổ Mao Viên, vận chuyển tâm pháp, điều
động nguyên khí trong người ra.
Không có phản ứng.
Hắn
không cảm nhận được chút phản ứng nào cả, không lẽ cái này không có tác
độ với yêu thú! Hay lại nói do Thổ Mao Viên không phải yêu thú chính
thức nên không thể thôn phệ được.
- Biết thế giết quách tên kia thử nghiệm cho rồi. Lãng phí thời gian của mình ghê cơ.
Hoàng Phủ Thiên giọng nói hơi chán nản, nhưng lại nhanh chóng phấn chấn nói:
- Thôi vậy, lần này không mềm lòng như thế nữa là được.
Ánh mắt hắn thâm ý nhìn vào trong rừng, lần này không chỉ là một hai người xuất hiện mà là một đám người bước ra.
Thực ra không giết tên đó chính là nỗi thống khổ lớn nhất của hắn, Thôn Ma
Viên là sinh vật không có trí tuệ nhưng tàn bạo từ trong bản năng, bọn
chúng sẽ đem đối phương cắn nuốt tươi sống khiến đối phương đau đớn tới
mong muốn chết đi sống lại, dù có thoát được thì những vết bị cắn sẽ trở nên thối rữa vì miệng của bọn chúng tồn toại chất độc kiểu gì cũng là
đường chết.