Dưới đài, thiếu niên áo tím cẩm bào tên là Thái Trác Tâm chung Đông Tam
viện với Hoàng Phủ Thiên và đám thiếu niên bên cạnh đều hét to hay. Bọn
họ tự hình thành đoàn thể nhỏ lấy La Phóng dẫn đầu cho nên phải gào thét cổ vũ, trợ uy.
Nguyễn Thần Phong nhìn Trần Thập Nhất đáy mắt lóe ý cười bí hiểm. Hắn xòe tay với La Phóng ý bảo những người khác tránh
ra, nhường lôi đài cho hai người kia.
Cuộc đấu bắt đầu.
- Tiểu tử, ngươi nhận thua ngay đi để tránh cho thật sự đánh nhau thì ta lỡ tay làm ngươi bị thương.
La Phóng cất bước đi vào giữa lôi đài, nghênh ngang đứng, lạnh lùng cười không để Trần Thập Nhất vào mắt.
Trên tổng bảng xếp hạng trắc nghiệm La Phóng đứng một trăm lẻ một, dưới
Hoàng Phủ Thiên. Nhưng Trác Nhất Phong cảm thấy thứ tự bảng xếp hạng
kiểm tra nhập tông của Kiếm Trảm tông không hợp với thực lực thực tế của gã. Phải là vào năm mươi hạng đầu tổng bảng xếp hạng trắc nghiệm mới là thực lực thật sự của gã. Đúng là luôn tự cho mình rất giỏi.
Vì thế đối với Trần Thập Nhất bài danh thấp hơn hắn thì càng kiêu ngạo.
Trần Thập Nhất không hề đáp, không dùng vũ khí, chỉ đưa tay thủ thế, có ý định muốn dùng nắm đấm để chiến đấu.
- Dùng nắm quyền đánh nhau? Nói thật là đánh với ngươi khiến ta thấy nhục nhã.
La Phóng nghênh ngang đứng giữa lôi đài, lạnh lùng cười:
- Ngươi ra tay trước đi, ta nhường ngươi ba chiêu, miễn cho các sư huynh đệ nói ta khi dễ kẻ yếu.
Trần Thập Nhất không nói nhiều, nghiêm túc gật đầu, nói:
- Tốt.
Thân hình Trần Thập Nhất đột nhiên trở nên phiêu hốt bất định, những nơi hắn đi qua, đột nhiên sinh ra đạo tàn ảnh mờ nhạt. Rất nhẹ nhàng, Trần Thập Nhất lướt qua bên cạnh La Phóng, mà đối phương thậm chí ngay cả chéo áo của hắn cũng không theo kịp.
- Nộ Long quyền!
Trần Thập Nhất đột nhiên phát ra công kích, nắm quyền của hắn giống như nộ long gào thét, khí thế kinh người.
Nắm đấm và trường kiếm ngạnh kháng vài lần, Tân Phi đều bị đẩy lui, khí huyết chấn động sôi sục.
Nụ cười kiêu ngạo chưa tan trên mặt La Phóng, hắn ta không thể tin chỉ kịp miễn cưỡng nâng lên trường kiếm đỡ đòn.
Keng!
Tiếng kim loại giao nhau chấn tai mọi người điếc đặc.
Trong chớp mắt La Phóng cảm giác như bị một cây búa công thành đập trúng, lực lượng mạnh mẽ đập vào thân kiếm rồi truyền đến cánh tay cầm kiếm. Tay
La Phóng rung mạnh, mất cảm giác.
Ầm!
Nụ cười đông trên
khuôn mặt, La Phóng như diều đứt dây rớt xuống lôi đài, té cái bịch
xuống ghế đá bên dưới. Trường kiếm của La Phóng bay đi hơn mười thước
mới rơi xuống đất.
Trong đại điện võ xá ồn ào náo nhiệt vang lên tiếng hút ngụm khí lạnh.
Cường! Quá Cường!
Hoàn toàn là một quyền đánh bại
Cả quá trình nhanh lẹ, mau đến một số người không kịp phản ứng. Đám thiếu
niên dưới đài còn đang ngây ngốc, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì chớp
mắt đã kết thúc chiến đấu.
La Phóng thành trò cười.
Hai
ngày trước La Phóng còn tự biên tự diễn thực đỉnh nhọn trong Đông Viện.
Nhưng La Phóng ở trước mặt Trần Thập Nhất bài danh thấp hơn hăn mấy chục hạng còn đánh một quyền chấn bay. Quả thực bảng xếp hạng không đáng tin chút nào.
Tất cả thiếu niên biểu tình sợ hãi nhìn Trần Thập Nhất đồ sộ đứng giữa lôi đài, nắm quyền của hắn chính là thần binh lợi khí
mạnh nhất.
- Quyền pháp của Trần Thập Nhất thoạt nhìn bình
thường, không có gì đặc biệt, thế nhưng uy lực lại lớn vô cùng. Nhật cấp vũ kĩ hạ phẩm này có lẽ được hắn luyện tới đỉnh phong mất rồi.
Hoàng Phủ Thiên gật gù phán đoán:
- Thêm cả bộ pháp của hắn, không tới đại thành nhưng biến ảo khôn lường,
có lẽ không kém hơn Tật Phong bộ là trung kì của hắn là bao.
— QUẢNG CÁO —
La Phóng mặt xám mày trò bò dậy từ mặt đất, mặt đỏ rần tức giận quát:
- Ngươi vô sỉ đánh lén!
La Phóng không thể chấp nhận sự thật bị Trần Thập Nhất một quyền nhẹ nhàng đánh bại. Hắn thấy Trần Thập Nhất cực kỳ tồi tệ, lợi dụng thân pháp
đánh lén gã. Nếu thật sự chiến đấu thì La Phóng hắn tuyệt đối không thua thảm như vậy.
Nhưng bản thân hắn đã quên là ai đứng giữa lôi đài nói là nhường Trần Thập Nhất ba chiêu.
- Nữa đi, ta không phục, ta muốn đấu với ngươi lần nữa!
La Phóng nói rồi định nhảy lên lôi đài.
- Không cần.
Nguyễn Thần Phong cười xấu xa đột nhiên đứng dậy, nhấc tay lên. Lực lượng hùng hồn Huyền Nguyên hậu kì cao thủ ngăn cản La Phóng nói:
- Bỏ đi, đừng mất mặt thêm nữa. Tiểu tử ngươi không phải đối thủ của hắn ta đâu.
La Phóng tức giận quát:
- Không thể nào! Mới rồi tại hắn tập kích ta!
- Ngươi tự nhìn lại thanh trường kiếm của mình xem, nếu không phải hắn ta nương tay thì kiếm ngươi không chỉ bị có thế đâu.
Nguyễn Thần Phong liếc thanh kiếm văng xa kia nói.
Một thiếu niên chạy tới nhặt thanh kiếm đưa lại cho La Phóng, ngây ra, biến sắc mặt, xám xịt như tro tàn. Không biết từ khi nào thanh trường kiếm
mới tinh của hắn xuất hiện một vết nứt to tới dọa người.
Thanh
kiếm này là môn phái phát trường kiếm làm bằng tinh cương chất liệu rất
tốt, do Luyệ Khí sư ở Luyện Khí đường đầy kinh nghiệm của tông môn, đúng là thiên kiếm khó cầu vậy mà bị một quyền đánh nứt.
Nếu quyền đó mà đánh vào người của La Phóng, trán La Phóng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Hắn mặt xanh mét gục đầu xuống.
- Ta... Ta... Ta thua.
Nhục nhã, hắn cảm giác nhục nhã bao trùm khắp người, nắm tay siết chặt, từng chữ theo cổ họng hắn gằng mãi mới nói ra.
Trần Thập Nhất bĩu môi, làm như hắn ức hiếp La Phóng không bằng, rõ ràng tự
dưng khiêu chiến hắn, đến khi bị đánh bại thì lại bộ dáng uất ức như
vậy. Khùng điên, khùng điên.
- Được rồi, còn kẻ này muốn khiêu chiến nữa không?
Nhìn La Phóng mặt đỏ như đít khỉ xoay người bỏ đi, Nguyễn Thần Phong ánh mắt liếc nhìn đám thiếu niên còn lại hỏi.
Lúc này dưới lôi đài, trong đám người có kẻ nhảy lên khiêu chiến với mười
đại biểu. Người khiêu chiến là một thiếu niên mày kiếm mắt sáng, khí vũ
hiên ngang.
Thiếu niên mặc bạch bào, tay cầm trường kiếm, mi
thanh mục tú, có chút khí thế. Nhưng biểu tình của thiếu niên quá lạnh,
mặc dù gã không lộ ra khí thế gì nhưng cho người cảm giác băng giá đột
nhiên xuất hiện trên lôi đài, linh hồn bị đông lại, cách biệt với người
ngoài ngàn dặm.
Thiếu niên lạnh lùng báo tên:
- Vũ Trùng Thê!
Vũ Trùng Thê rút trường kiếm ra khỏi vỏ chĩa hướng Hoàng Phủ Thiên. Đối tượng hắn ta chọn khiêu chiến lại là Hoàng Phủ Thiên!
- Thế cuối cùng ta cũng phải đánh à.
Lòng Hoàng Phủ Thiên buồn bực, không nói gì rút trường kiếm.
- Lần này chúng ta so tài kiếm thuật, giới hạn trình độ kiếm pháp Nhật cấp hạ phẩm, ngươi thấy như thế nào?
Vũ Trùng Thê này thực lực cũng ngang bằng với Hoàng Phủ Thiên là Hoàng
Nguyên trung kì. Lại ra điều kiện như thế, hẳn hắn phại tự tin về kiếm
pháp của bản thân lắm đi.
- Được.
Vù!
Một luồng sáng chói mắt lóe lên trên lôi đài.
Vũ Trùng Thê thân pháp cực nhanh không thua gì Tật Phong Bộ của Hoàng Phủ
Thiên. Trong chớp mắt hắn một bước xông đến bên Hoàng Phủ Thiên, mũi
kiếm khẽ rung hóa thành thập liên ho tỏa hàn mang, chia ra tấn công đối
thủ.
— QUẢNG CÁO —
Nhất kiếm biến thập liên!
- Người này kiếm pháp phi thường cao minh.
Mắt Hoàng Phủ Thiên sáng lên đứng im tại chỗ, cổ tay rung, trường kiếm cũng huyễn hóa ra thập kiếm khí đỏ rực, cùng thập liên hoa đó đỡ!
Đinh đinh đinh!
Ba tiếng khẽ vang. Chỉ thấy liên hoa lam sắc và thập kiếm hồng sắc va nhau trên không trung. Hỏa hoa rực rỡ xẹt qua nhanh như sao băng, tên lửa,
khiến người không kịp nhìn.
Kiếm siêu nhanh! Kiếm siêu chuẩn!
Có nhiều người biết hàng nhìn ra điểm huyền diệu trong chớp mắt.
Trong giây lát Hoàng Phủ Thiên dùng mũi kiếm va chạm mũi kiếm ngăn liên hoa
kiếm khí của Vũ Trùng Thê. Chỉ chệch một li là sẽ bị kiếm bén đâm thủng, thế nhưng Hoàng Phủ Thiên có thể trong chớp mắt bắt giữ mũi kiếm rung
nhanh thật chính xác. Sự bình tĩnh, kiếm thuật xuất sắc khiến người ta
bái phục mà.
Trần Thập Nhất ở bên dưới lớn tiếng hét hay đầu tiên:
- Hay!
- Đẹp, kiếm pháp hay!
Đinh đinh!
Một chuỗi song kiếm va nhau không dứt bên tai. Trên đài, ánh bạc và đỏ lập
lòe như ma trơi. Trong khi mọi người hoa mắt thì Hoàng Phủ Thiên, Vũ
Trùng Thê đối công tới lui không biết bao nhiêu chiêu.
Keng keng keng!
Song kiếm va chạm vang lên từng tiếng kêu không ngừng!
Mới đầu mọi người còn phân biệt ra hai bên ra mấy chiêu từ số lần trường kiếm va chạm.
Nhưng sau này kiếm thuật của hai người càng lúc càng nhanh, càng lúc càng
nhanh, kiếm ngân nối liền một mảnh trở thành một thanh âm, không thể
phân biệt ra số lần.
Đám thiếu niên cảm thấy trên lôi đài chỉ có
kiếm quang một lam một hồng chớp lóe, tựa bình bạc vỡ nước bắn ra, lại
như xích luyện chợt lóe không trung, kích thích thị giác.
- Thực lực quá đáng sợ.
- Làm sao bọn họ luyện được kiếm thuật như vậy?
- Thì ra trên thế giới thật sự có thiên tài.
Các thiếu niên nín thở nhìn cuộc chiến trên lôi đài, lòng rung động. Hai
tên Hoàng Nguyên trung kì so với Hoàng Nguyên hậu kì còn trâu bò hơn.
Mọi người bị Hoàng Phủ Thiên và Vũ Trùng Thê bày ra kiếm thuật chấn động,
trong lòng họ nghĩ nếu bản thân lên đài, đối mặt kiếm pháp đáng sợ của
một trong hai người thì đừng nói là phản kích, không đỡ nổi một chiêu.
- Hổ Nha Thập Tự Trảm và Thập Tự Liên Hoa là hai bộ Nhật cấp hạ phẩm của
Kiếm Trảm tông tuy không để truyền ra ngoài nhưng người bình thường muốn họ cũng không khó. Có điều bọn hầu hết chỉ luyện tới tiểu thành. Ngược
lại hai tên này, kiếm pháp bọn chúng không chỉ dừng lại ở trình độ đại
thành đâu. Thật là khiến người ta kinh ngạc mà.
Nguyễn Thần Phong thần sắc kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Thiên và Vũ Trùng Thê trên lôi đài
giao chiến qua lại. Từ đầu tới cuối chỉ dùng đúng duy nhất bộ kiếm pháp
Nhật cấp hạ phẩm, có điều biến ảo khôn lường.
Vũ Trùng Thê hét to kêu ngừng:
- Ha ha ha ha ha ha! Kiếm pháp hay, đối thủ tốt, sảng khoái!
Hoàng Phủ Thiên cũng khẽ nhếch miệng cười trong lòng. Kiếm pháp hóa thành vệt đỏ cuồn cuộn rít gào xé gió, như thần long vẫy đuôi, thần vận kỳ diệu
không thể diễn tả. Hắn cũng cảm thấy Vũ Trùng Thên đúng là đối thủ tốt.
Từ khi Hoàng Phủ Thiên luyện Hổ Nha Thập Tự Trảm đến giờ gặp đối thủ đầu tiên có kiếm thuật ngang ngửa với mình.
Vũ Trùng Thê nhanh mà không quỷ, bá đạo mà không tà mị, lẫm liệt mà không
độc ác, băng lãnh lại không âm trầm. Tất cả chứng minh tuy hắn cho người cảm giác lạnh băng, không thoải mái nhưng tuyệt đối là một thiếu niên
quang minh lỗi lạc.
Bởi vì kiếm thuật tức là tâm thuật. Loại người gì luyện kiếm nấy.
Đầu chân mày Vũ Trùng Thê hiếm khi bày ra hưng phấn.
Keng keng keng! — QUẢNG CÁO —
Song kiếm không ngừng va chạm, rung động màng tai mỗi người.
Hoàng Phủ Thiên dào dạt hứng thú, nhãn thần của hắn lóe lên thần quang lấp lánh đen hắn chìm đắm trong thế giới kiếm thuật.
Tiếng hoan hô dần biến mất bên tai, trước mắt hắn chỉ có đối thủ.
Có vài thứ mơ hồ dần biến rõ ràng trong đầu Hoàng Phủ Thiên…. Đó là kẽ hở kiếm pháp của Vũ Trùng Thê!
Hoàng Phủ Thiên cũng kinh ngạc tới giật mình, càng so tài với Vũ Trùng Thên
hắn mơ nhồ nhìn ra các kẽ hở của Thập Tự Liên Hoa kiếm pháp. Có khoảng
ba bốn kẽ hở, kẽ hở này không quá mức rõ ràng nhưng lại không cách nào
xóa đi được.
Mắt Hoàng Phủ Thiên nhìn chằm chằm đường kiếm, kiếm
thế Vũ Trùng Thê, dần tìm được đường đi nước bước. Các kẽ hở đó ngày
càng rõ ràng hơn trong mắt hắn. Trong đầu hắn lóe lên tia suy nghĩ quái
dị.
Đột nhiên cước bộ của hắn thay đổi, tiến bước vào một vị trí. Ngay tức khắc Vũ Trùng Thê thoáng giật mình, kiếm pháp chợt trở nên
đình trệ, ánh mắt cũng trở nên ngạc nhiên.
Có điều Hoàng Phủ
Thiên không nhân cơ hội mà tập kích Vũ Trùng Thê. Tức khắc lại lùi lại
vào bước, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên.
- Tiểu tử kia… không
lẽ hắn ngộ ra điều gì đó trong kiếm thuật của đối thủ? Không thể nào,
chắc là ta nghĩ nhiều rồi. Nếu thực sự như vậy thì đám đệ tử nội môn như ta mặt mũi đem đi quét rác hết sao!
Điểm này đã bị Nguyễn Thàn
Phong nhìn thấy. Hắn thấy Hoàng Phủ Thiên có điều kì lạ, giống như hắn
đang cố đi vào những kẽ hở kiếm pháp đó. Rất nhanh hắn bỏ suy nghĩ đó
đi, chắc hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Keng!
Tiếng vang điếc tai song kiếm va nhau vang lên lần cuối.
Vũ Trùng Thê lắc người lùi ra bảy, tám thước, thu kiếm đứng, hơi thở gấp, một phút sau hắn thừa nhận:
- Ta thua.
Vũ Trùng Thê chủ động nhận thua? Trong lòng đám thiếu nhiên kinh ngạc
không hiểu gì? Đối với bọn họ hai người đó chính là ngan tài ngang sức
mà.
Hoàng Phủ Thiên vốn đang muốn thử nghiệm một lần nữa, chẹp
miêng tiếc nuối không truy kích, tay cầm ngược chuôi kiếm, chắp tay mỉm
cười nói:
- Kiếm pháp hay! Có lẽ chúng ta có thể trở thành bằng hữu, sau này cùng nhau luận bàn đi.
Vũ Trùng Thê nói:
- Cầu còn không được.
Vũ Trùng Thê gật đầu với Hoàng Phủ Thiên, xoay người nhảy xuống lôi đài.
Dưới đài, ánh mắt các thiếu niên nhìn Vũ Trùng Thê đã thay đổi, tràn ngập kính sợ và khâm phục.
Giây lát sau, tiếng hoan hô, vỗ tay vang lên rầm rộ.
Mỗi người đều khen trận kiếm thuật long tranh hổ đấu này hay, chiến đấu tỷ
võ đặc sắc, kích thích lòng hiếu thắng, cạnh tranh của đám thiếu niên.
Mọi người là bạn cùng lứa, tuổi xuân phơi phới, trong lòng có nhiệt
huyết, trong mắt không chứa nhiều xảo trá rất dễ dàng trở thành bằng
hữu.
- Tiểu tử kia, khoan đã.
Nguyễn Thần Phong lên tiếng gọi.
- Sư huynh có gì chỉ bảo?
Vũ Trùng Thê quay đầu hỏi.
- Người thứ năm trong đại diện ta quyết định là ngươi.
Vũ Trùng Thê hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu biểu lộ ý đã biết.