Hoàng Phủ Thiên cảm thấy không nên dây dưa với kẻ này, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Không ngờ nam nhân kia xoay đầu lại, hướng Hoàng
Phủ Thiên thiên nói:
- Tiểu tử, cho ta mượn thanh kiếm một chút dùng, ta quên không mang vũ khí đi rồi.
Hoàng Phủ Thiên sắc mặt hơi đổi, nam tử này thật đúng là đúng là không có
khách khí nào, Thiểm Lôi Kiếm trong tay hắn chính là một kiện Bảo Khí có lẽ là cấp bậc thượng phẩm hàng thật giá thật. Ở bất cứ thành trì nào
cũng có giá trị không. Muốn mượn là mượn à?
Bất quá vừa nghĩ đến
đối phương có lẽ là cường giả đập chết Song Đầu Khuyển một cách dễ dàng, nếu muốn đoạt cũng không nói nhảm với hắn như thế. Vừa nãy gã ta cũng
tự xưng là bản thành chủ, tức là đối phương cũng không ít đồ vật giá
trị, chắc cũng không để ý tới thanh kiếm này của hắn đâu.
Hoàng Phủ Thiên tự an ủi bản thân rồi ném Thiểm Lôi Kiếm qua cho nam tử cường hãn kia.
Sau khi nam tử kia bắt được Thiểm Lôi kiếm, ánh mắt hứng thú, đưa ngón tay búng vào lưỡi kiếm lại.
Kiếm liền phát ra một cái thanh âm thanh thúy.
- Ồ, thanh kiếm này phẩm chết tương đối tốt. Đáng tiếc trên thân kiếm mơ hồ xuất hiện hai vết nứt nhỏ.
Nam tử trung niên ngắm nghía Thiểm Lôi kiếm một hồi, sau đó sờ tới hai vết nứt nhỏ tới Hoàng Phủ Thiên cũng không để ý.
Tiếp theo gã vung Thiểm Lôi kiếm bắt đầu phanh thây Song Đầu Khuyển. Động
tác gã ta vô cùng thành thục, đầu Song Đầu Khuyển kia liền bị tách ra
cùng với đó là sắp xếp cẩn thận, nhưng giống như không tìm được món đồ
mong muốn.
Đến khi mổ bên trong thân thể của Song Đầu Khuyển ra,
trong tim của Song Đầu Khuyển giống như hóa thành thiết thạch, mơ hồ có
hắc quang lóe lên.
Nam tử cường hãn đôi mắt lóe lên kinh hỉ, trực
tiếp chộp lấy trái tim đó, trên tay lóe lên hộp gỗ cẩn thận cất vào.
Tiếp tới là cái xương sống của Song Đầu Khuyển, rồi nanh vuốt, các thứ
giá trị nhất đều bị thu lại.
Làm xong nam tử quay đầu lại hỏi Hoàng Phủ Thiên:
- Ở nơi này còn thừa không ít đồ vật có giá trị, ngươi có cần không?
Hoàng Phủ Thiên sửng dốt, Song Đầu Khuyển này chắc chắn toàn thân đều là bảo
vật, ngoài các món giá trị nhất của nó bị nam tử cường hãn kia thu lại.
Vẫn còn có lớp da, xương sườn hay các thớ thịt săn chắc chứa nguyên khí
không ít... Những thứ này đều có không ít giá trị dù trong tông môn cũng có giá hết.
Hắn ngập ngừng một chút nói:
- Ngài thật sự muốn để lại những thứ này cho ta? Những thứ này vẫn còn lại không ít giá trị đâu nga!
- Những thứ này đối với ta không có ích gì, mà ngươi không phải đệ tử của Kiếm Trảm tông sao? Đem các món đồ này về tông môn đổi lấy được không
ít điểm công hiến đó.
Nam tử cường hãn kia nói, đồng thời đem kiếm ném trở lại cho Hoàng Phủ Thiên.
- Vậy đa tạ tiền bối rồi.
Hoàng Phủ Thiên cũng không khách khí đáp một tiếng, sau đó chậm rãi tiếp cận
thi thể Song Đầu Khuyển rồi thu hết các món đồ thừa. Đợi lấy xong mấy
thứ đáng giá, hắn để lại hai cái chân vì cầm tay không chứa đủ. Tuy nó
là cẩu nhưng chân nó to không khác gì cái tay gấu cả.
- Cái nhẫn trên tay ngươi là kiện giới chỉ không gian sao không dùng?
Nam tử cường hãn thấy Hoàng Phủ Thiên tay ách nách mang, không nén được nói với hắn.
Hoàng Phủ Thiên động tác hơi ngừng lại, hơi đề phòng nhìn nam tử cường hãn không rõ ý đồ của hắn.
- Tử tử, tâm đề phòng quá nặng. Ta là một luyện khí sư đối với món đồ này ta vừa nhìn liền biết rồi, không lẽ ngươi nghĩ ta tham lam cái món đồ
đó của ngươi?
Nam tử cường hãn nhàn nhạt nói.
Hoàng Phủ Thiên nhìn nam tử thân hình tương đối thon gọn giống thư sinh, nào có giống bộ dáng luyện khí sư?
Nam tử cường hãn nhìn ra nghi hoặc của Hoàng Phủ Thiên, trong lòng có chút
không vui, vậy mà có một tên tiểu tử nghi hoặc với mình. Gã đột nhiên
vươn ra một ngón tay chỉ về phía Hoàng Phủ Thiên.
Cử động của nam
tử cường hãn tuy cực kì chậm, Hoàng Phủ Thiên theo bản năng muốn tránh
né, vừa động thân liền hoảng sợ nhận ra, vào khoảng khắc này hắn như
đánh mất quyền khống chế với cơ thể mình.
Tay của nam tử cường hãn khẽ dừng lại ở mi tâm của Hoàng Phủ Thiên, tiếp đó Hoàng Phủ Thiên cảm
nhận được một nguồn năng lượng kì bí tiến vào trong Linh Hồn Giới của
hắn. Đó là linh hồn lực! Đối phương thật sự là một luyện khí sư!
Bên trong Linh Hồn Giới của Hoàng Phủ Thiên đột nhiên truyền ra một cỗ năng lượng xâm nhập.
- Có kẻ xâm nhập vào Linh Hồn Giới của Hoàng tiểu hữu! Tiểu hữu rốt cuộc gây sự với nhân vật nào vậy!
Mộc lão đang cắm rễ ở Linh Hồn Giới chợt chất động, lão vội lặn sâu vào trong lòng đất sợ bị có kẻ nào đó phát hiện ra.
Mà tiểu khô lâu cũng xuất hiện ở ngay trong Linh Hồn Giới, bàn tay chỉ huy Linh Hồn Lực ngay tức khắc phản công.
Từng đợt năng lượng xuyên vào trong đây liền bị tiểu khô lâu chôn vùi và
đồng hóa thành năng lượng của Hoàng Phủ Thiên. Tiếp đó từng luồng năng
lượng đó thẩm thấu ra bên ngoài, tạo thành đối chọi.
Mà nam tử cường hãn từ trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh ngạc nói:
- Tiểu tử này lại mở ra Linh Hồn Giới, còn muốn phản kích ta.
Gã ta rõ ràng cảm giác được lực lượng linh hồn đang đối chọi lại, lập tức
gã không chỉ kinh ngạc, mà còn cười vui vẻ. Buông tha có Hoàng Phủ
Thiên.
Hoàng Phủ Thiên lấy lại được tự do, lùi xa vài chục bước,
tuy hắn rất bất mãn việc đối phương hành xử như thế nhưng hắn không thể
đối chọi lại đối phương. Hắn ôm quyền nói:
- Tiển bối, lúc nãy tiểu tử có phần thất lẽ, mong nể mặt Kiếm Trảm tông không cần chấp nhắt tiểu bối.
Nam tử kia giống như không nghe thấy lời nói của Hoàng Phủ Thiên, nghiền ngẫm một hồi rồi nói:
- Tiểu tử ngươi có hứng thú trở thành Minh Văn sư không? Hay cụ thể hơn là luyện khí sư?
Một câu nói sau đó của nam tử cường hãn trực tiếp ngoài dự kiến của Hoàng
Phủ Thiên. Hắn không hiểu đối phương rốt cuộc đang làm trò quỷ gì nữa.
Hoàng Phủ Thiên vẫn dâng lên cảnh giác trước đối tượng xa lạ, còn là đối
tượng xa lạ khó đoán nữa. Hiện tại trong thân thể hắn tồn tại không ít
bí mật, nào là ma công, Tiểu Khô Lâu được gọi là Linh, Mộc lão. Hắn
không có nắm chắc ở trước mặt cường giả có thể che dấu được không.
- Tiền bối, tiểu tử thực lực võ đạo thấp kém, hiện nay chỉ một lòng muốn
tu luyện võ đạo tới đỉnh phong. Còn liên quan tới Minh Văn sư tạm thời
chưa nghĩ dám đến.
Bị cự tuyệt như vậy cũng làm cho nam tử cường
hãn kinh ngạc một chút, nhưng gã vẫn khẽ cười. Linh Hồn Lực của Hoàng
Phủ Thiên nồng hậu hơn so với người bình thường rất nhiều, tạo cho hắn
cảm giác yêu mến người tài. Gã nói:
- Trời có vẻ tối dần, hiện nay trong Vạn Nguyên lâm cũng không có an toàn cho ngươi di chuyển, chi
bằng cắm trại tạm ở đây, có ta bảo hộ sẽ không có yêu thú nào dám bén
mảng ở đây đâu.
Hoàng Phủ Thiên nhìn sắc trời đã trở nên tối hơi,
nhớ lại con Song Đầu Khuyển biết nói tiếng người, hắn không biết có bao
nhiêu Yêu tộc đang ở trong Vạn Nguyên lâm này, thực lực của hắn tuy tịnh tiến nhưng trước mặt đám Yêu tộc kia có lẽ không chống trọi nổi. Nhìn
tới nam tử cường hãn kia, hắn không cảm thấy người này có ý xấu với hắn
liền đành ở lại.
Hắn cười khổ, dạo này cường giả giống như cẩu
chạy ngoài đồng vậy, tùy tiện trong rừng gặp tới mấy cường giả Thiên
Nguyên cảnh, còn lòi ra một đầu Yêu tộc nữa.
Càng nghĩ càng nhức đầu, tìm một cái cành cây gom lại, đốt lửa đem chân chó tạm tới nướng lên ăn.
Màn đêm rất nhanh buông xuống, tiếng gầm rú của Yêu thú vang khắp nơi.
Nhưng bất luận thế nào thì trong phạm vi một trăm trượng không hề có một con yêu thú nào bén mảng lại gần. Thậm chí những tiếng gào rú kia giống như để nhắc nhở các con yêu thú khác là bản thân phải đi đường vòng
vậy.
- Chỉ một luồng khí tức đã làm yêu thú đi đường vòng, thật sự rất tốt để trang bức với tiểu bối. Bao giờ ta có thực lực cỡ này, liền
phải làm màu một phen.
Hoàng Phủ Thiên lén lút thầm nghĩ trong
lòng. Nếu để nam tử cường hãn kia biết được suy nghĩ của hắn chắc chắn
có xung động đem hắn chột chết tươi mất. Ai trang bức hả? Đó là khí thái hiểu không.
Đương nhiên quỷ tinh ranh như Hoàng Phủ Thiên biết không thể nói ra.
Hắn một bên nướng thịt, một bên thăm dò nói:
- Tiền bối không biết phải xưng hô như thế nào.
Nam tử cường hãn kia lấy ra lệnh bài thành chủ rồi đáp:
- Tên của ta chắc ngươi chưa nghe tới bao giờ, nhưng danh xưng Trảm Phá thành chủ chắc ngươi cũng biết phải không.
- Trảm Phá thành chủ! Người đứng đầu của Trảm Phá thành!
Hoàng Phủ Thiên thốt lên, Trảm Phá thành chính là một trong các thành trị
được phép tiếp đón các khảo hạch đệ tử tiến vào Kiếm Trảm tông. So với
một tiểu tông môn thì còn oai gấp trăm lần. Thật không ngờ thành chủ
thực lực cũng không kém, đạt tới cấp bậc chấp sự trong tôn môn rồi.
Nói thế nào cũng là người một nhà, tâm đề phòng giảm xuống một ít.
- Có gì phải ngạc nhiên như vậy, Trảm Phá thành chủ nghe thì rất oai
phong nhưng thực chất chỉ là những kẻ tiềm lực không đủ trong nội môn bị đào thải ra ngoài mà thôi.
Trảm Phá thành chủ với danh xưng này tự diễu vô cùng.
- Tiền bối cũng là đệ tử của Kiếm Trảm tông? Tiền bối từng vào trong nội môn rồi! Sau khi vào đó vẫn còn diễn ra đào thải?
Hoàng Phủ Thiên ngỡ ngàng, không nghĩ tới Kiếm Trảm tông sau khi tiến vào nội môn vẫn còn có quá trình đào thải tiếp diễn? Không quá khắc nghiệt đi.
Chưa kể người này còn là Minh Văn sử chuyên luyện khí mà vẫn còn bị Kiếm Trảm tông đào thải?
Luyện khí sư thông thường là có địa vị hết
sức tôn quý, đủ để các đại gia tộc tranh nhau mời về tới sứt đầu mẻ
trán, đối đãi như thượng khác. Vũ khí chính là món bảo mệnh của người
luyện võ, vũ khí càng tốt khả năng sống càng cao, vũ khí càng nhiều thì
tiềm lực chiến đấu càng lớn.
Quan trọng hơn là một luyện khí sư có khả ăn luyện ra Bảo Khí, dù là hạ phẩm cũng hết sức giá trị.
Rốt cuộc đệ tử nội môn yêu nghiệt tới mức nào mà Trảm Phá thành chủ cũng bị loại khỏi cuộc tranh dành này!
Như nhìn ra nghi hoặc của Hoàng Phủ Thiên, Trảm Phá thành chủ giải thích:
- Không cần quá lo lắng, ta bị đào thải trước khi nhận ra thiên phú mảng
Minh Văn sư của mình. Thông thường tông môn sẽ cho ta lựa chọn quay lại
làm đệ tử nhưng ta nghĩ làm thành chủ một thành cũng không tệ liền một
mực làm đến tận bây giờ.
Thì ra là vậy, nhưng trong lời nói của
Trảm Phá thành chủ mơ hồ có sự kiên cường không khuất phục, có lẽ người
này cảm thấy đã bị tông môn đào thải nghĩ là không có duyên với tông
môn. Liền làm thành chủ, tự mình phát triển con đường riêng của mình,
không muốn dựa quá nhiều vào tông môn. Hoặc chính là muốn chứng minh bản thân rằng, năm đó tông môn đào thải hắn có lẽ là sai lầm.
Đáng
tiếc Minh Văn sư chuyên luyện khí có lẽ hiếm nhưng tông môn chắc cũng
không thiếu, thêm một bớt một cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
- Nguyên lai là chúng ta là người cùng một tông, vậy thì xưng hô với ngài là sư huynh đi.
Hoàng Phủ Thiên tức thời liền kéo sát quan hệ. Người này mặc dù là tông môn
đào thải ra nhưng là cường giả cao cấp, còn là thành chủ kiêm Luyện khí
sư, nếu như có thể cùng người này leo lên một chút quan hệ, chính là chỉ lợi không hại, sao không làm.
- Đây là thịt Song Đầu Khuyển vừa mới nướng xong, sư huynh nếm thử.
Hoàng Phủ Thiên chuyển thịt nướng nói.
Trảm Phá thành chủ cũng nhiều năm rồi không nghe thấy ai xưng hô gã là sư
huynh cả, nay nghe được trong lòng cũng ít nhiều vui vẻ. Đối với Hoàng
Phủ Thiên càng cảm thấy ưng ý.
Gã cũng không câu nệ Hoàng Phủ
Thiên, cầm thịt ăn miếng lớn, đạt tới trình độ Thiên Nguyên cảnh thì
cũng không cần ăn uống, hấp thụ nguyên khí thiên địa đủ rồi. Nhưng với
Hoàng Phủ Thiên hợp nhãn thì cũng không gần ngại ăn thử thịt nướng của
hắn. Bộ dáng khi ăn có chút không giống với dáng vẻ nho nhã kia lắm.
Hoàng Phủ Thiên hỏi ra nghi hoặc lớn nhất của bản thân:
- Sư huynh, tại sao một thành chủ như huynh lại tiến vào trong dãy Vạn
Nguyên lâm này mạo hiểm? Không lẽ tình hình của Vạn Nguyên lâm ngày càng biến tệ hơn rồi sao?
- Ngươi cũng biết tình hình hiện nay của Vạn Nguyên lâm rồi hả? Nếu vậy sao còn ở đây.
Trảm Phá thành chủ nghi hoặc hỏi, theo lẽ thường trì phi hoạt động độc lập
thì giờ mới còn ở trong Vạn Nguyên lâm, bằng không đã đi theo tổ đội sơ
tán hết rồi.