Hơi Ấm Của Anh

Chương 82


trướctiếp

Buổi tối ăn cơm xong, trong căn nhà nhỏ của nhà họ Tang vẫn yên bình và hài hòa như thường lệ.

Tang Noãn ôm cái bụng no căng, co chân làm ổ trên ghế sô pha trong phòng khách xem phim truyền hình, mẹ Tang đang mở nước rửa bát trong phòng bếp.

Dọn dẹp sạch sẽ phòng ăn xong, ba Tang cầm bình nước đi đến sân nhỏ bên ngoài nhà, vừa ngâm nga bài hát vừa tưới hoa.

Đêm thu hơi se lạnh, gió đêm ào ào, trong không khí mát mẻ dường như có mùi hương hoa cỏ lẫn vào trong ngọn gió phiêu giạt, cực kỳ mát lòng mát da.

Lặng lẽ đi tới sau lưng ba Tang, Mạc Tư Nguyên khẽ gọi một tiếng:“Chú.”

Ba Tang thoáng sửng sốt, miệng đang ngâm nga bỗng dừng lại, quay đầu nhìn thấy là Mạc Tư Nguyên thì nở nụ cười: “Tư Nguyên tới đó à.”

“Vâng.” Mạc Tư Nguyên gật đầu, cười đáp lại ông.

Ánh mắt nhìn mấy chậu hoa nở rộ trên giá kia, anh không khỏi cười nói:

“Nhiều năm vậy rồi mà chú vẫn yêu hoa cỏ quá ạ.”

Anh vẫn nhớ ba Tang cực kỳ nhiệt tình trong việc trồng cây trồng hoa, trước kia khi anh vẫn còn ở nhà họ Tang, tối nào sau khi ăn xong ba Tang cũng phải dành thời gian nghe vài khúc hát nhỏ và tưới hoa ở cửa.

Tuy hoa cỏ ba Tang trồng không phải thứ gì quá quý giá, nhưng dưới sự giữ gìn cẩn thận của ông, chúng vô cùng tươi tốt, như đang ở giữa hè.

Ba Tang nghe thế thì khẽ cười, vươn tay chạm vào lá cây hoa hồng, nói:

“Sở thích của người lớn tuổi không nhiều, không có sức nuôi động vật nhỏ, cũng chỉ có thể trồng chút hoa cỏ giết thời gian thôi.”

Ông khẽ thở dài, di chuyển mấy chậu cây một chút rồi lùi ra xa nhìn cách trưng bày: “Trồng hoa ấy à, thật ra giống như cái cách chúng ta đối xử với mọi người vậy. Nếu như nuôi cấy chăm chỉ, thương yêu, tưới nước đều đặn, ghi chép thời kỳ ra hoa, trừ sâu bọ, hoa sẽ có thể sống tốt. Trái lại, nếu như đối xử theo kiểu ba ngày thì hai ngày cho phơi nắng, hôm nay nhớ ra mới tưới chút nước, ngày mai nhớ ra thì cho phơi chút ánh mặt trời, thời gian lâu dài, dù hoa không cạn nước thì cũng héo hết.”

Mạc Tư Nguyên yên lặng lắng nghe, bàn tay đặt bên hông lẳng lặng siết chặt.

Sau vài giây im lặng, anh nâng mí mắt, trong con ngươi lóe lên ánh sáng kiên định nào đó.

“Chú.”

Ba Tang quay đầu nhìn về phía anh.

“Cháu sẽ luôn đối xử với A Noãn thật tốt.”

Cánh môi mỏng hơi mím lại, giọng nói của anh mang theo một sự trịnh trọng như đang tuyên thệ: “Tình cảm của cháu dành cho A Noãn không phải sự hứng thú nhất thời, cháu sẽ luôn ân cần yêu thương cô ấy, chăm sóc cô ấy.”

Lẳng lặng đưa mắt nhìn anh hồi lâu, ba Tang khẽ cười một tiếng: “Thật ra thì chú tin tưởng cháu, Tư Nguyên à.

Dừng một chút, bỗng nhiên ông lại thở dài một tiếng, cúi thấp đầu: “Chẳng qua là, bên phía gia đình cháu.”

“Cháu biết chú đang băn khoăn điều gì.” Mạc Tư Nguyên nói chắc nịch,

“Xin chú hãy tin tưởng cháu. Phía bên gia đình cháu, cháu nhất định sẽ giải quyết êm xuôi. A Noãn tuyệt đối sẽ không trở thành mẹ cháu thứ hai. Hiện giờ cháu đã có năng lực, cháu chắc chắn sẽ không để loại chuyện này xảy ra một lần nào nữa.”

Ba Tang khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, trên gương mặt lộ ra mấy phần vui vẻ và yên tâm.

“Tư Nguyên, cháu thật sự trưởng thành rồi.”

Mạc Tư Nguyên nhìn ông ấy, hơi căng thẳng.

“Đứa con gái A Noãn này của chú ấy à.” Trong lòng không khỏi cảm thán, tầm mắt ba Tang xuyên qua ô cửa sổ nhìn vào trong nhà, nhẹ nhàng tụ lại ở một điểm nào đó.

“Chú biết khi còn nhỏ con bé luôn kiêng dè cháu, nói chú thiên vị, nhưng thật ra nguyện vọng lớn nhất trong lòng chú chính là hy vọng con bé được khỏe mạnh và vui vẻ. Những thứ công việc hay thành tích gì đó kia, thật sự mà nói, tuy lần nào chú cũng mắng nó, nhưng cuối cùng đều là thứ yếu.

Cho dù nó có kém hơn đi chăng nữa, cho dù cả đời này nó không có tiền đồ, chú và dì cháu sẽ nuôi nó cả đời này, dù sao thì vẫn nuôi nổi. Con bé vui vẻ là chuyện tốt hơn tất thảy.”

“Cháu hiểu ạ.” Mạc Tư Nguyên đứng bên cạnh khẽ đáp lại.

Nhìn theo ánh mắt ba Tang, trong phòng bếp, Tang Noãn đang quấn lấy mẹ Tang nói chuyện gì đó, mẹ Tang giơ tay nhẹ chọc vào trán cô một cái,

Tang Noãn nghiêng đầu tránh né, hai người cười đùa vui vẻ.

“Chú, cháu bảo đảm, cháu sẽ cố hết sức để cô ấy luôn vui vẻ và hạnh phúc.”

Ba Tang cười cười, hồi lâu sau mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu than nhỏ một tiếng: “Tư Nguyên à.”

Mạc Tư Nguyên nhìn ông ấy.

Ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt ba Tang nghiêm túc và cẩn trọng, nói:

“Cháu là một đứa trẻ ngoan. Mấy năm nay cho dù làm gì cũng chưa từng khiến chú phải thất vọng.

“Lần này, chú giao A Noãn cho cháu.” Ông hắng giọng nói, “Hy vọng cháu sẽ không khiến chú phải thất vọng.”

Mạc Tư Nguyên ngẩn ra.

Một giây tiếp theo, anh bỗng cười lên một cách kinh ngạc và mừng rỡ.

“Cảm ơn chúa.”

“Mẹ.”

Tang Noãn lặng lẽ đi tới sau lưng mẹ Tang, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo mẹ Tang, cằm tựa lên đầu bà ấy, cọ cọ thân mật.

Mẹ Tang đang rửa bát bên cạnh bồn rửa nhỏ, nghe giọng nói của cô thì không khỏi cười một tiếng, cũng cọ nhẹ một chút rồi nói:



“Con tới đây làm gì? Sao không ra phòng khách ngồi đi? Trên bàn trà nhỏ có nho đó, con đi xem tivi của mình trước đi.”

“Tivi chán lắm, con xem ngấy cả rồi.” Tang Noãn bĩu môi một cái, đi tới bên cạnh dựa vào thành bồn, ánh mắt liếc nhìn trong bồn: “Mẹ, để con giúp mẹ rửa bát nha!”

Cô vươn tay ra muốn thò bàn tay vào trong bồn.

“Tốt nhất là thôi đi, thôi đi!” Mẹ Tang vội nhấc tay cô ra, nói, “Con đó, ở đây không làm vướng tay vướng chân mẹ là mẹ đã coi như cảm tạ trời đất rồi, mau về ngồi đi, đừng để lát nữa lại làm vỡ bát.”

Tang Noãn buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tràn ngập hứng thú lập tức xìu xuống, rên rỉ than thở:

“Ai da, sao mọi người đều không tin con hết vậy. Bây giờ con thật sự biết rửa rồi, mẹ không tin, ba con cũng chẳng tin, ngay cả Mạc Tư Nguyên cũng.”

Vừa nhắc tới Mạc Tư Nguyên.

Tang Noãn đột nhiên phát hiện ra hình như mình nói sai gì đó, vội vàng giơ tay bịt miệng lại, dừng một chút rồi lại quay sang cười ngây ngô với mẹ

Tang.

Mẹ Tang liếc cô một cái.

Suy nghĩ một hồi, bà ấy bỗng nhiên tắt vòi nước, lau khô tay, nhìn cô trịnh trọng hỏi: “A Noãn, mẹ hỏi con, con và Tư Nguyên đã đi đến đâu rồi?”

“Cái gì mà đi đến đâu rồi?” Tang Noãn gãi đầu khó hiểu, cố làm ra vẻ không hiểu, trong lòng lại hơi chột dạ, “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

“Biết ngay là giả ngu mà!”

Bà ấy giơ ngón tay lên khẽ búng vào trán Tang Noãn, quở nhẹ: “Chút gian tình kia của con và Mạc Tư Nguyên, mẹ và ba con cũng không ngốc, đã nhìn ra từ lâu, con còn giả vờ gì nữa hả!”

“Thật hay giả ạ? Mẹ và ba con hỏa nhãn kim tinh vậy sao?” Tang Noãn kinh ngạc, ngẩn người, rồi như nghĩ đến điều gì đó, cô bỗng mở to hai mắt, “Mẹ, mẹ sẽ không phốt con đấy chứ?!”

“Con bé này, trong đầu con toàn nghĩ mấy thứ gì vậy hả!” Mẹ Tang liếc mắt, giọng giả vờ nghiêm túc nói, “Nói mau! Đang hỏi con đó!”

Mắt thấy chạy không thoát, ánh mắt Tang Noãn hơi đảo quanh, nhìn khắp nơi một vòng: “Thì như thế thôi.”

Cô sờ cổ tay, nói qua loa lấy lệ: “Còn có thể thế nào nữa.”

“Con thật sự yêu đương với Tư Nguyên à?”

“Không thể ạ?” Nghe giọng bà hình như không quá hài lòng về chuyện này, Tang Noãn không khỏi cảm thấy hơi lạ, “Mẹ, không phải mẹ và ba con cũng rất thích Mạc Tư Nguyên sao? Sao lần này.

“Thích là một chuyện, nhưng con và thằng bé quen nhau lại là một chuyện khác!” Mẹ Tang khẽ cau mày, nhìn dáng vẻ mờ mịt này của cô, không nhịnđược thở dài, “Đứa nhỏ Tư Nguyên kia đương nhiên được. Từ nhỏ đã hiểuchuyện, dáng dấp ổn, năng lực cũng mạnh, mẹ và ba con đều đồng ýchuyện này. Nhưng mà...”

Tang Noãn chớp đôi mắt to tròn nhìn bà chằm chằm.

Thoáng dừng lại, mẹ Tang thở dài nói: “A Noãn, những gia đình quyền quýnhư nhà họ Mạc sao có thể là nơi gia đình bình thường như chúng ta vớitới? Con và thằng bé quen nhau, mẹ và ba con sao có thể yên tâm cho được?”

“Cũng bình thường mà.” Tang Noãn khịt mũi, lấy làm lạ, “Nhà quyền quý thì sao ạ? Nhà quyền quý không phải cũng là người bình thường do xương thịt tạo nên sao? Với lại con và Mạc Tư Nguyên yêu nhau thì liên quan gì đến nhà anh ấy? Có phải con quen với gia đình anh ấy đâu?”

“Ngốc nghếch!” Mẹ Tang bác bỏ, “Sao lại không liên quan cho được? Nếu như hai đứa thật sự về bên nhau, vậy thì không chỉ là quan hệ giữa hai đứa các con, mà đó còn là quan hệ của nhà chúng ta và nhà họ Mạc! Con còn nói nhà quyền quý thì sao, con nhìn xem không phải năm đó mẹ Tư Nguyên...

Mẹ Tang chợt ý thức được đã nói lời không nên nói.

Bà dừng lại, lập tức ngậm miệng.

“Năm đó mẹ anh ấy làm sao ạ?” Rõ ràng Tang Noãn đã nghe thấy, trong lòng nhất thời dấy lên sự tò mò, truy hỏi.

Im lặng một lúc, mẹ Tang lắc đầu.

“Tóm lại là A Noãn à, ba mẹ thật sự sợ con sẽ chịu ấm ức. Con nói xem, ba mẹ chỉ có một đứa con gái là con, thế mà lúc nào con cũng ngơ ngơ ngác ngác, nếu một khi có vấn đề gì xảy ra, ba mẹ sao có thể yên tâm cho được.”

Trong lòng Tang Noãn nhũn ra, bỗng nhiên có một tia cảm động chảy qua trái tim.

“Ai da, mẹ à.” Cô khẽ cười, duỗi tay cầm lấy tay mẹ, vừa an ủi vừa dỗ dành:

“Mạc Tư Nguyên sẽ không đâu.”

...

Giọng nói của Tang Noãn rất nhẹ: “Mạc Tư Nguyên đối xử với con rất tốt, rất tốt rất tốt rất tốt. Anh ấy không giống như những người đó, con có thể cảm nhận được, anh ấy thật sự thích con, cũng thật sự muốn ở bên con lâu dài.”

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó khiến cô cực kỳ vui vẻ, Tang Noãn nói rồi không khỏi cúi đầu cười ngây ngô một tiếng, tiếp tục nói:

“Mẹ, ba mẹ cũng được coi là người nhìn anh ấy trưởng thành, chẳng lẽ ngay cả chút tự tin này ba mẹ cũng không có sao ạ? Mẹ yên tâm, Mạc Tư

Nguyên không phải người như thế, con tin chắc rằng anh ấy sẽ mãi đối xử với con tốt.”

Mẹ Tang hơi nhíu mày, nét mặt không khỏi có chút lo âu, nhưng thấy cô nói chắc nịch như thế, trong lòng cân nhắc một hồi, cuối cùng chỉ thở dài, hỏi: “A Noãn, con đã quyết định xong rồi chứ?”

“Vâng.” Tang Noãn cười đáp.

Suy nghĩ một chút, cô nắm tay mẹ Tang lắc lắc nhẹ, cứ như đang làm nũng:

“Mẹ, mẹ yên tâm đi. Mặc dù con là kẻ không thông minh, nhưng năng lực hiểu cơ bản vẫn phải có. Nếu như anh ấy đối xử không tốt với con, con nhất định sẽ dừng lại kịp thời, sẽ không để cho mình bị thương.”

Lời cũng đã nói đến đây, tất nhiên mẹ Tang nhìn ra cô đã suy nghĩ thông suốt, mặc dù vẫn hơi lo lắng nhưng đành phải nhân nhượng, nói: “Được rồi!”

Vỗ nhẹ lên tay cô, mẹ Tang khẽ cười, vươn tay vén lại một lọn tóc của cô:

“Cho dù có như thế nào thì con cũng đã trưởng thành, đây là chuyện riêng của con, cũng nên do con tự quyết định. Cho dù quyết định như thế nào mẹ và ba con vẫn sẽ ủng hộ con. Nhưng con nhớ rằng, nhất định phải thật vui vẻ."



“Vâng! Con sẽ a.” Tang Noãn cười, “Cảm ơn mẹ.”

Một đêm này Tang Noãn cứ trằn trọc không ngủ được.

Ngơ ngác nhìn chằm chằm ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, trong lòng cô rõràng yên bình đến lạ thường, nhưng không hiểu sao vẫn không buồn ngủ.

Đứng dậy đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, cô nhìn mình trong gương, khôngkhỏi giương môi mỉm cười.

“Tang Noãn.”

“Mạc Tư Nguyên.”

Không biết nguyên nhân có phải bởi vì mấy lời nói hồi tối của mẹ haykhông, không hiểu sao cô lại thả nhẹ ra hai cái tên này, trong lòng hơi nhảy nhót.

Bỗng nhiên cô rất nhớ anh.

Tối hôm nay cô về phòng sớm, chờ mẹ Tang trở về phòng ngủ rồi mà Mạc Tư Nguyên vẫn đang nói chuyện với ba Tang.

Cô không dám quang minh chính đại đợi dưới lầu, nên quay về phòng sớm, đến khi nhớ ra thì phòng của anh đã tắt đèn.

Rón rén mở cửa đi tới cửa phòng anh, Tang Noãn lặng lẽ đặt tay lên tay nắm cửa.

Cô vặn nhẹ một chút, trong đêm tối chỉ nghe khóa cửa phát ra một tiếng “cạch” thật nhỏ, cửa phòng anh cứ thế bị mở ra.

Thế mà không khóa cửa, Tang Noãn hơi bất ngờ, dùng động tác cực khế đóng cửa phòng lại, rồi nhấc chân cẩn thận đi tới bên cạnh giường anh.

Hình như Mạc Tư Nguyên đã ngủ, lẳng lặng nằm trên giường. Trong phòng tối thui, ánh trăng sáng lọt qua một góc khe cửa, bàng bạc chiếu vào trong.

Tia sáng kia cứ thế rải nhẹ lên mặt anh, chiếu lên đường nét lành lạnh và tĩnh mịch.

Lặng lẽ ngồi xổm xuống bên cạnh anh, Tang Noãn nhìn chằm chằm gương mặt anh, khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng gọi: “Mạc Tư Nguyên?”

Không có ai trả lời.

Đại khái anh đã thật sự ngủ say, Tang Noãn thở phào một hơi, dựa vào mép giường nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn ánh trăng mỉm cười.

“Mạc Tư Nguyên, anh biết không?” Cô lẩm bẩm, “Hôm nay, mẹ hỏi em về chuyện của anh và em.”

“..”Giọng nói nhẹ nhàng như ngọn gió bay tới từ phương xa, “Anh tuyệt đối không ngờ tới đâu, mẹ và ba em thật sự rất thông minh!

Thế mà đã sớm nhìn ra chúng ta có điều mờ ám, em còn tưởng rằng chúng ta lừa bọn họ giỏi lắm chứ. Quả nhiên gừng càng già càng cay, chậc chậc.”

“Nhưng mà.” Thay đổi mạch suy nghĩ, cô vừa cười vừa đứng lên, dường như có chút vui sướng, giọng tràn trề hưng phấn: “Bà ấy đã đồng ý chuyện của chúng ta! Có vui không nào!”

...

Nhẹ nhàng xoay người lại nhìn mặt anh, Tang Noãn quan sát anh thật lâu, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Mạc Tư Nguyên, chúng ta thật sự sẽ mãi ở bên nhau, sẽ kết hôn sinh con sao?”

...

""

Cô vẫn nói với tông giọng trầm thấp.

“Nếu là như vậy, thì Mạc Tư Nguyên, có phải tên của chúng ta sẽ được viết trên cùng một chỗ không? Tang Noãn, Mạc Tư Nguyên, Mạc Tư Nguyên,

Tang Noãn! Mạc Tư Nguyên, anh có cảm thấy tên của chúng ta rất vần không, đọc lên cũng rất thuận miệng”

Cười khẽ một tiếng, cô bỗng nhiên thở dài, nhìn ánh trăng rồi im lặng hồi lâu: “Mạc Tư Nguyên, anh nói xem tại sao con người phải trưởng thành nhỉ?”

“Mẹ em nói, nếu như chúng ta thật sự yêu nhau, vậy thì chuyện của chúng ta sẽ không còn là chuyện giữa hai người nữa, mà sẽ biến thành chuyện giữa nhà họ Mạc và nhà họ Tang. Nhưng anh nói xem, nếu chúng ta mãi không trưởng thành thì tốt biết mấy.

Như vậy thì quan hệ cá nhân của chúng ta tốt hay xấu cũng sẽ chỉ là chuyện của hai người chúng ta, không liên quan đến nhà họ Mạc và nhà họ Tang! Thế thì tốt biết bao nhiêu, không buồn không lo, không giống như bây giờ, lúc nào cũng phải cẩn thận.”

Nói rồi nói, dường như cô bỗng cảm thấy hơi thương cảm, không khỏi xoa nhẹ đôi mắt, trong lòng tự an ủi bản thân, sau đó lại toét miệng cười tươi.

Nhìn chằm chằm anh một lúc, cô vươn một đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên mũi anh, cười trộm rồi rụt tay lại thật nhanh.

Nhìn gương mặt anh, cô khẽ mỉm cười.

“Được rồi, Mạc Tư Nguyên, anh ngủ đi, em cũng phải về đây. Ngủ ngon.”

Cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh, cô lặng lẽ rời đi như lúc đến.

Nhưng trong nháy mắt khi cô xoay người đi...

Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay nhanh chóng túm lại.

Một nguồn lực bất ngờ kéo cô về sau, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Tang Noãn trượt chân ngã một phát, cả người ngã thẳng xuống giường.

Cùng lúc đó, người trên giường đột nhiên xoay người nghiêng mình, trực tiếp đè lên người cô, đồng thời che miệng cô.

“Ưm!” Tang Noãn khiếp sợ!

“Muốn chạy à?”

Giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai cô, cực kỳ tỉnh táo.

Dường như còn mang theo một chút ý cười.

trướctiếp