Khanh Linh cũng không biết mình đi ra khỏi Cửu Vực bằng cách
nào, chờ sau khi cô tỉnh táo lại mới phát hiện mình vẫn đang ở trong lòng Cố Vọng, đã sớm trở về trong không gian Chủ Thần.
Cổ họng cô hơi khô khốc, vô thức liếm nhẹ môi, nhẹ nhàng túm lấy y phục Cố Vọng.
Cố Vọng hơi cúi đầu, vén tóc rũ lòa xòa trên mặt hắn ra sau tai: “Khá hơn chưa?”
Mấy ngày nay Cố Vọng đã xem qua không ít tiểu thế giới,
như vậy là đã học được gì rồi sao? Hơn nữa chiếc nhẫn này đeo lên
ngón áp út của cô, như vậy có nghĩa là đã kết hôn.
Trong đầu nháy mắt trống rỗng, Khanh Linh không ngờ Cố Vọng lại
trực tiếp nhảy cóc qua một loạt trình tự, đi thẳng tới bước
cuối cùng.
Có điều hai người cũng đã trải qua chuyện động phòng, đi tới bước nào hình như đều không quan trọng nữa.
“Ừ.” Khanh Linh mỉm cười: “Nhưng vẫn chưa xong.”
“Cái gì?”
Mắt Khanh Linh hơi sáng lên, lập tức thoát khỏi lồng nguc của Cố Vọng,
tìm giấy bút đến, chia tờ giấy ra làm hai, nâng bút viết tên
của hai người lên trên giấy.
“Ở chỗ của chúng ta còn cần giấy chứng nhận kết hôn, hai bên vợ chồng mỗi người một bản,
chứng minh từ nay về sau hai vợ chồng chính là một thể, được
pháp luật bảo vệ.” Dứt lời, cô dường như cảm thấy rất có ý
nghĩa: “Ý nghĩa của việc được bảo vệ chính là từ nay về sau
của cải tài sản sẽ có một nửa là của ta, quan hệ vợ chồng của
chúng ta cũng hợp lý hợp pháp.
Trong lúc quan hệ này
tồn tại, không cho phép chàng có vợ khác, cũng không cho phép
dây dưa không rõ với người khác, chàng chỉ có thể có một mình
ta.”
Cố Vọng chống cằm, có chút hăng hái nhìn ba chữ giấy
kết hôn cô viết xuống giấy, lại viết thêm vài câu kỳ quái cũng rất
ra hình ra dáng, nhưng chuyện này hắn không để ý.
Chẳng qua câu “chỉ có một người” kia lại khiến hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hắn lau nước mắt ở đuôi mắt cô đi: “Đừng khóc.”
“A Linh, ở chỗ khác khóc ta sẽ tức giận.”
Khanh Linh ngẩn ra: “Chỗ khác?”
“Ừm.” Cố Vọng mỉm cười kéo cô qua, một nụ hôn đáp xuống môi cô, nhỏ giọng nói: “Chỉ có ở trên giường thì ta mới không tức giận.”
Khanh Linh: “…”
Ban đầu cô còn rất cảm động, lúc này bị Cố Vọng làm nghẹn ngào không nói được gì.
Cô giãy khỏi lồng ngực Cố Vọng, vùi đầu tiếp tục tô tô vẽ vẽ
trên giấy, muốn nhớ kỹ những thông tin mình đã viết lên, cho dù cái gọi là “giấy chứng nhận kết hôn” này không được tính,
nhưng ở đây cô như thể đã chứng minh được rất nhiều thứ.
Chẳng qua… Khanh Linh quay đầu nhìn thoáng qua Cố Vọng, giống như tất
cả thông tin của cô và Cố Vọng đều là của quá khứ, những thứ đó của hai người đều không được tính.
Cố Vọng ngay cả
tên cũng không muốn có, càng miễn bàn đến thân thế của hắn,
mà ngay cả cô cũng không muốn để quá khứ cản trở mình.
Thế nhưng chuyện lại xảy ra trên người mình, thật ra bản thân cũng đã bị vây khốn rất nhiều năm.
Cô đã từng tưởng rằng bản thân sẽ luôn sống trong quá khứ, lựa
chọn trốn tránh, ngày qua ngày ở trong dòng nước sông lạnh băng.
Mãi cho đến khoảnh khắc Cố Vọng xuất hiện cô mới hiểu được, bất
kỳ chuyện gì cũng không thể cản trở cô lựa chọn cuộc sống tốt
đẹp sau này.
Lúc Khanh Linh cúi đầu viết tên Cố Vọng, cô đột nhiên thì thầm: “Cám ơn chàng.”
Đồng tử xinh đẹp của Cố Vọng trầm xuống, chợt cười một tiếng: “A Linh thế này là hơi xa lạ với ta quá?”
“Không phải.” Ánh mắt Khanh Linh dừng trên tên hắn: “Thật ra không phải ta đang cứu chàng, mà là chàng đã cứu ta.
Nếu như không phải chàng, có khả năng ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này.”
Cô nói: “Là chàng làm ta cảm thấy, lúc được một người yêu cuồng
nhiệt như vậy sẽ khiến người ta tìm lại được chính mình,
khiến người ta một lần nữa sinh ra dũng khí.”
“Bởi vì
chàng, ta đã sinh ra rất nhiều rất nhiều dũng khí đối mặt với
tương lai, cho nên phải cám ơn chàng.” Giọng của cô dịu dàng, ý
cười nhẹ nhàng: “Nhưng mà, chuyện này không liên quan đến việc ta
yêu chàng.”
“Cho dù không vì cái này thì ta cũng sẽ yêu chàng.”
Ở nơi Khanh Linh nhìn không thấy, Cố Vọng đang nhìn chằm chằm gò
má của cô, lời của cô hết lần này đến lần khác vang vọng ở
bên tai.
Khanh Linh trịnh trọng dán ảnh chụp lên giấy kết hôn tạm thời được
cô vẽ ra, nói: “Mặc dù từ đây về sau chỉ có chúng ta mới có
thể nhìn, nhưng chỉ cần có hai người chúng ta là đủ rồi.”
Mang đồ ra khỏi tổng cục, đương nhiên không thể để cho người khác nhìn thấy rồi.
Sau khi được truyền tống khỏi tổng cục, Khanh Linh đột nhiên phát
hiện mình đã về tới Quỷ giới Cấm Nhai, nhưng lại không thấy
bóng dáng Cố Vọng ở bên cạnh, chỉ lưu lại bên người cô “tờ giấy kết hôn” kia.
Cô rũ mắt vuốt ve một lúc, lộ ra một nụ cười.
Nhưng cô không hề vội vã đi tìm Cố vọng, cô biết chắc chắn người này đang trên đường đi tìm mình, cô tin vào điểm này hơn bao giờ
hết.
Ngày hôm sau, Tiểu Kim Uyên được Cố Vọng đưa đến Quỷ Giới, nó lẩm bẩm: “Hắn bảo để ta qua trước ở với ngươi
mấy ngày, vài ngày nữa sẽ tới đón ngươi.”
Trong lòng Khanh Linh chợt nhảy lên một cái, nhưng vẫn không nói gì.
Người nọ, hắn đang thực hiện lời hứa của hắn.
Kéo dài đến nửa tháng, Khanh Linh không hề gửi bất kỳ phong thư nào cho Cố Vọng, hai người như ngầm hiểu với nhau.
Mãi cho đến nửa tháng sau, Quỷ giới Cấm Nhai hằng năm đều yên lặng
chợt bị tiếng pháo rung trời phá vỡ sự yên tĩnh.