Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, từng đợt gió biển thổi qua,
Khanh Linh đứng ở cách đó không xa nhìn về phía mặt biển dậy
sóng ầm ầm, lúc này gió không lớn, sóng biển cũng rất an
tĩnh.
Thật ra khi cô chết vào năm mười chín tuổi ấy, chỗ đó
thậm chí còn không được gọi là biển, chỉ là một dòng chảy
thuộc sông lớn mà thôi, thậm chí cô còn không biết thi thể mình
có được người ta tìm về hay không.
Cố Vọng lại không cười, hắn vu0t ve hàng lông mày đang thả lỏng của Khanh Linh, trong lời nói mang theo chút tức giận: “Nàng từng nói
nàng là do đuối nước mà chết.”
“Đúng.” Khanh Linh gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn ra biển cả, thật ra không hề giống nơi này.
“Đó chỉ là một nhánh sông mà thôi, liếc mắt một cái là có thể thấy được bờ bên kia.”
Khanh Linh một lần nữa chuyển ánh mắt về mặt biển, chẳng hiểu sao
lúc này những nỗi sợ và hoảng loạn ở trong lòng đã nhẹ đi
rất nhiều, giống như trải qua một khoảng thời gian vô định trước đó, nhưng lúc này lại không có cảm giác hít thở không thông.
Chỉ là cô vừa mới đi lên phía trước một bước, đã lập tức bị một người đột nhiên xuất hiện ép phải ngừng bước chân.
Người kia mặc áo bào đen, đang đứng ở bờ biển quay lưng về phía
Khanh Linh và Cố Vọng, tựa như nhìn biển cả này đến xuất thần, rất có hứng thú.
Nhìn rất quen mắt, quen mắt đến đỗi
chỉ vừa nhìn thấy bóng lưng này Khanh Linh đã cảm giác da đầu
có chút tê dại.
Chủ Thần quay đầu lại, ánh mắt vòng qua vòng lại
giữa hai người, cuối cùng đặt trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, cười nói: “Đã lâu không gặp, cuộc sống vẫn tốt chứ?”
Khanh Linh nhớ rõ lần trước gặp Chủ Thần ở thế giới này, ông ta
cũng không phải dùng cơ thể chân thật của mình xuất hiện.
Dù sao Chủ Thần và người làm nhiệm vụ khác nhau, ông ta không có
thân phận lẫn lập trường xuất hiện ở trong này.
Nhưng lúc này vừa nhìn, hình như bây giờ ông ta đang dùng chân thân của mình.
Không phải nói thế giới này đã không còn thuộc quản lý của tổng
cục nữa sao? Sao Chủ Thần vẫn còn xuất hiện ở trong này?
“Rảnh rỗi ấy mà, trùng hợp ghé qua đây xem thử các ngươi sống có tốt
không.” Chủ Thần mỉm cười, chuyển mắt nhìn sang Cố Vọng:
“Thuận đường thôi, có mấy lời muốn nói với Cố Vọng.”
Khanh
Linh luôn cảm thấy trong lời nói của ông ta có hàm ý, hơn nữa
điều khiến cô ngạc nhiên hơn chính là, từ khi nào thì Cố Vọng
và Chủ Thần có mối quan hệ tìm nhau trò chuyện to nhỏ này?
Cô nghi ngờ nhìn sang Cố Vọng, Cố Vọng không hề chớp mắt: “Lát nữa sẽ giải thích với nàng.”
Chủ Thần đi lên trước, bộ áo bào đen kia phản chiếu màu da của ông ta, trắng đến chói mắt: “Nào.”
Dứt lời, Chủ Thần cười khúc khích dựng thẳng ngón trỏ lên, lắc
lắc về phía Khanh Linh: “Tiểu Khanh Linh ở trong này không nên cử
động, một chút nữa sẽ trở về ngay.”
Lần này Khanh Linh lại
không nghe, cô đi lên trước một bước che trước mặt Cố Vọng, thấy vậy Chủ Thần nhướng mày: “Cô đang làm gì vậy?”
Thái độ này ngược lại khiến Chủ
Thần cảm thấy mới lạ, ông ta có chút tò mò lẫn tìm tòi
nghiên cứu: “Học theo ngươi cả đấy, bây giờ Tiểu Khanh Linh còn nghi ngờ cả ta.”
“Ta sẽ không làm gì hắn đâu, Tiểu Khanh Linh à, cô đề phòng ta như thế, thật khiến cho ta đau lòng đó.” Ông ta
hơi ê răng, còn cảm thấy hơi tức giận: “Lúc đó vậy mà ta lại
xem trọng các ngươi, ngay cả Thư Nhất ta cũng thấy chướng mắt,
đánh cược với người máy nhiều lần rằng cô và Cố Vọng sẽ thành một đôi!”
Khanh Linh: “…”
Đây là trọng điểm sao? Sao ông
lại có thể bày ra dáng vẻ sứt đầu mẻ trán này? Đánh cược
với người máy cũng chỉ có mỗi ông mới làm được.
“Cái
đó…” Cô hơi chần chờ, cẩn thận ngẫm lại Chủ Thần cũng không
phải người như vậy: “Ngài thế này là muốn làm gì?”
“Nhanh lên.” Chủ Thần không nhìn nổi dáng vẻ ngả ngớn bám dính của
hai người này: “Ta chỉ cho bên thiên đạo thời gian một canh giờ
thôi, còn phải đi khắp nơi du ngoạn nữa, đừng làm chậm trễ
thời gian của ta.”
Khanh Linh mắt thấy hai người đi xa, chợt
nghĩ đến gì đó, quay đầu đi tìm Tiểu Kim Uyên đã bị Cố Vọng
đẩy ra ngoài.
“Nếu như nàng không trở về, ngươi sẽ phải mai táng mình ở dưới
rừng đào của Vô Trần Sơn chuộc tội, nếu như nàng trở về thì
ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.” Đáy mắt Chủ Thần xẹt
qua một vệt sáng âm u: “Chuyện này đã nói hết rồi.”
Lúc
trước ông ta cho Khanh Linh xem hình ảnh Cố Vọng quỳ gối ở Vô
Trần Sơn, quả thật là bởi vì đánh cược với Cố Vọng.
Khanh Linh đã trở lại, vụ đánh cược đó thật ra không có ai thắng ai thua, có điều Cố Vọng nỗ lực nhiều như vậy chỉ muốn đổi lại
một kết quả là Khanh Linh, có đôi khi Chủ Thần cũng không hiểu
được.
Ông ta xuất phát từ cảm giác mới mẻ lẫn tò mò
giúp hai người này một phen, nhưng thật ra ông ta vừa không biết
lại không nắm chắc, lúc Khanh Linh thấy những hình ảnh kia đã
đưa ra lựa chọn gì, thật sự muốn quay về sao?
Dù sao thế giới này của Cố Vọng vừa không biết được nguy hiểm lại không biết được tương lai.
Nhưng nếu cứ tiếp tục đợi ở tổng cục, Khanh Linh cũng sẽ có con
đường sau này của mình, cũng miễn cưỡng xem như bình an vô ưu.
Phải thích cỡ nào yêu cỡ nào mới thể hy sinh năm tháng vô tận sau
này của mình đổi lấy một đời, đợi ở một nơi không biết, ông
ta không hiểu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới thú vui
xem kịch của ông ta.
Cho dù là Thư Nhất đề cập đến chuyện tới đây, Chủ Thần cũng cảm thấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Lúc này Thư Nhất đã không còn ở đây, đối với ông ta mà nói, ông ta còn có Thư Nhất Thư Nhị Thư Tam nhiều vô kể để làm quan chấp
sự.
Ông ta chỉ là không hiểu, điều gì đã khiến cho người ta cam nguyện trả giá nhiều như vậy.
Cố Vọng vì Khanh Linh đau khổ trù tính, cho dù không ôm hy vọng cũng cam lòng quỳ gối ở Vô Trần Sơn như vậy.
Ông ta biết, nếu như Khanh Linh không đến thì Cố Vọng sẽ quỳ ở đó mãi cho đến khi hắn bị chôn vùi dưới chân núi Vô Trần Sơn.
Ngay cả mạng cũng không cần, đúng là kẻ điên.
Trước khi Khanh Linh đi đã từng nói, cô chưa từng được yêu vừa cuồng
nhiệt lại điên cuồng như vậy, bởi vì một câu này mà cô chạy
tới.
Tiểu Khanh Linh cũng là người điên.
Chủ Thần khẽ lắc đầu nhìn Cố Vọng, tên này quả thật có dáng dấp ưa nhìn, nhưng hình như đã khác với lúc trước.
Khi đó Cố Vọng tới tổng cục như là ‘được ăn cả ngã về không’, là kẻ điên cuồng không thèm để ý bất kỳ điều gì chỉ vì muốn
đạt được mục đích.
Lúc này vẻ ngoài của hắn thoạt
nhìn không còn đứng đắn như lúc trước, ở giữa chân mày nhiều
hơn mấy phần mềm mại dịu dàng.
Chậc, đúng là yêu vào có khác.
Chủ Thần nói: “Ngươi đưa Tiểu Khanh Linh tới đây, chắc là có liên quan tới chuyện khi còn sống của nàng.”
Lần này cuối cùng Cố vọng cũng có chút tập trung: “Ngươi đang có ý đồ gì?”
Chủ Thần mỉm cười, ông ta túm áo bào đen của mình, kéo mũ đội
lên chỉ lộ ra nửa gương mặt, nhìn về phía mặt biển rồi lại
cười nói: “Lần này ta ra ngoài chỉ có một canh giờ.”
“Cho nên?”
“Nhưng trong khoảng thời gian này bởi vì có một số việc, ta đột
nhiên có chút hứng thú về thế giới bên ngoài.” Chủ Thần nói:
“Cho nên một canh giờ là không đủ.”
“Ta có thể cho ngươi đi
tìm hiểu thế giới của Tiểu Khanh Linh.” Ông ta quay đầu lại, lộ ra nửa bên mặt: “Trong lúc này, các ngươi phải ở tổng cục thế chỗ của ta.”
Cố Vọng: “…”
“Đây là yêu cầu đánh cược
của ta.” Chủ Thần nói: “Coi như thiết kế tuần trăng mật cho các
ngươi, ta mới vừa nghe nói các ngươi đang định kết hôn, không
phải sao?”
Khanh Linh không biết từ lúc nào đã đi đến gần, Cố Vọng không gạt
cô chuyện của hắn, nếu như cô muốn biết thì Cố Vọng đương nhiên sẽ nghĩ cách để cho cô biết.
Cho nên dù là nghe lén thì Cố Vọng cũng không có khả năng không phát hiện ra được, chỉ là hai người ngầm hiểu với nhau thôi.
Có điều… Về chi tiết
liên quan tới cá cược trước đây, Cố Vọng cố ý làm giọng nói
truyền đi không rõ ràng, những chuyện này một mình hắn biết là
được rồi.
Hắn hy vọng, Khanh Linh sẽ không phải cảm thấy gánh nặng vì tình yêu của hắn.