Lưu Thiếu Nghiêm sau khi nghe Lâm Minh báo lại cũng không có nhiều bất
ngờ, anh chỉ cảm thấy mọi thứ là đương nhiên, chứ làm sao mà một đám
sinh vật tự nhiên lại biến mất vô tung vô ảnh như thế được.
Chuyện tiếp theo cũng chỉ có thể chờ đợi.
Nghĩ La Hầu không hề hay biết loài người xung quanh nó đã muốn tìm tới tận
hang ổ của mình để diệt trừ, nó vẫn tiếp tục cố gắng tiếp cận giống cái
mà nó ưa thích.
Sau lần Nghĩ La Hầu giúp Lưu Kỳ Dương ở trường
kia thì Lưu Kỳ Dương cũng không có quá mức tránh né nó, nhưng vẫn không
ăn việc nó tiếp cận, nhưng vẫn cho nó một cái ánh mắt, dù ánh mắt ấy
tràn đầy cảm giác không muốn, cùng với sợ hãi che dấu không hết, Nghĩ La Hầu khổ sở vô cùng.
Nhưng nó nghĩ trước sau gì nó cũng có thể
cướp được người đi thì cũng không để ý nữa, còn chuyện Lưu Kỳ Dương có
nguyện ý hay không không phải là vấn đề nó quan tâm tới.
Bởi vì
cuộc đuổi giết của quân đội đế quốc mà giống loài của nó hiện có trong
đế đô là không hề nhiều, vậy nên muốn bắt người đi thì bọn chúng cũng
phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được.
Lưu Kỳ Dương dạo gần đây luôn cảm thấy lạnh sống lưng, nó rất không hiểu được mà tâm tình trở nên sa sút.
Đối với Nghĩ La Hầu mang lại cảm giác không tốt cho nó kia cũng không vì đã giúp nó một lần mà có thiện cảm tốt hơn, ngược lại, có cảm thấy ánh mắt của bạn học này càng thêm khiến nó khó chịu, trong đôi mắt không có ánh sáng đó nhìn nó lại thêm chút gì đó rất khác lạ, nhưng một đứa bé như
nó làm sao mà hiểu được, chỉ theo bản năng càng thêm cách xa cùng đề
phòng.
Thụy Minh Hiên cũng không rõ lắm, nhưng nhìn bé cưng của
nó rung rẩy sợ hãi như vậy thì nó cũng càng thêm chú ý đối với học đệ
nhỏ hơn hai tuổi mà lại ổn trọng này.
...
Dạo gần đây
Giang Kỳ luôn ngửi thấy một mùi hương rất lạ trên người con trai nhỏ,
mùi này có chút quen lại có chút không quen, nhưng bởi vì nó quá nhạt,
lại giống như mùi của một loại thực vật có tính lưu hương, nên cậu cũng
không để ý lắm, chỉ là dạo này cảm giác không thoải mái cứ dâng lên
khiến cậu khá là nhạy cảm với mùi hương xung quanh mình.
Giang Kỳ cả người ửng hồng nằm trong lòng ngực của anh chồng, cái mủi nhỏ để sát vào hõm cổ của chồng mình mà hít lấy vài cái, hơi thở thơm mát phun vào cổ anh nhột nhột, cự long còn đang chôn trong u cốc cũng rục rịch vài
cái.
" lại muốn nữa sao?"
Lưu Thiếu Nghiêm khàn khàn hỏi, khẽ hôn lên cái trán trơn bóng hơi ướt mồ hôi vì kích tình vừa mới rồi của cậu.
Anh sủng nịnh mà vuốt ve tấm lưng mềm mại của vợ mình, dạo này em ấy cầu
yêu hơi nhiều, hầu như mỗi tối đều quấn lấy anh, anh cứ tưởng cậu lại
phát tình, nhưng biểu hiện của cậu lại rất bình thường, đối với vợ yêu
quyến rũ này thì dù cậu chỉ làm một chút động tác nhỏ cũng đủ để anh
hưng phấn bổ nhào vào làm làm làm, cơ mà vợ yêu lại chưa bao giờ từ chối anh, nên sinh hoạt chồng chồng cứ như vậy mà hài hoà tận tháng trời.
" ừm... sao anh lại lớn hơn rồi?"
Giang Kỳ đang mơ màng bị anh hỏi thì mơ hồ đáp lại, xong dị vật bên trong
người cậu lại phồng lên, căng đầy nội bích ướt át vẫn còn nóng bỏng vì
kích tình mới rồi.
" vật nhỏ, dạo này em rất dính anh"
Lưu Thiếu Nghiêm đối với lời chất vấn mềm nhũn của cậu xem như không thấy,
miệng trêu ghẹo bên tai cậu còn tay thì nhào nặn hai cánh mông cong căng mẩy của cậu, kích thích nội bích co thắt liên tục hút lấy cự long đã
cứng rắn của anh.
" ưm..."
Giang Kỳ nằm trên người anh
thừa nhận anh kích thích đến run rẩy cả người, cơ thể mẫn cảm không chịu nổi mà rên rỉ từng âm thanh kiều diễm mê người.
" vật nhỏ... có phải em lại mang thai không?"
Lưu Thiếu Nghiêm nữa thật nữa giả mà trêu cậu, cơ hông săn chắc đã bắt đầu
đỉnh nhẹ từng cái nhỏ vụn, cự long ma sát chậm chạc trong đường hầm u
tối.
" ưm... a.... không biết... đâu... ừm... nhanh chút..."
Giang Kỳ nhão như tương hồ lung tung trả lời anh, còn không quên nhắc nhở anh mau lên, bản thân có khi còn chẳng nghe được anh hỏi cái gì đã bị khoái cảm nhấn chìm.
Nghiêm đại tá bật người ngồi dậy, hai tay nâng
mông vật nhỏ, bên dưới liên tục đỉnh lên, tiết tấu như gió giật sấm rền
mà cày cấy.
" ứm ha... ha... nhẹ.. nhẹ... a..."
Giang Kỳ
lắc lư đầu nhỏ liên tục rên rỉ, khoái cảm liên tục ập đến cùng những cái thúc hông sâu đến tận đáy h.uyệt, chấn động đến ruột gan cậu lộn xộn cả lên, kích thích da đầu tê dại, ngón chân hồng hào cũng cuộn tròn, tay
đang ôm cổ anh cũng dùng sức nhiều hơn, hằn lên vài vết móng tay trên
lưng trên bả vai rắn chắc của anh chồng.
Đối với chút sức lực đó
của cậu anh chẳng đau chẳng ngứa, mà còn ma ma tô tô đến trong lòng anh, càng thêm kích thích anh tăng nhanh tốc độ đỉnh lộng, nơi kết hợp của
hai người trở nên lầy lội bất kham, âm thanh bẹp bẹp không ngừng vang
lên khắp phòng, mỗi lần đỉnh hông đều giống như muốn nhét luôn hai quả
trứng vào mới chịu.
" a!!!...."
Giang Kỳ hét lớn chói tai, vật nhỏ đáng thương bị kẹt giữa bụng hai người phụt phụt mà phun ra,
chảy dài xuống nơi đang không ngừng ra vào, tiếng lép nhép càng thêm
d.âm m.ĩ.
" hừ... cắn chặt như vậy..."
Lưu Thiếu Nghiêm
càng thêm gia tốc đỉnh lộng trong miệng nhỏ mê người, cậu càng siết thì
anh càng đỉnh, đỉnh đến mức anh cảm nhận được hông của cậu chuyển động
theo nhịp ra vào của anh luôn, biến hoá này càng thêm khiến anh kích
động mà ra sức.
" a... a... đừng... a..."
Trước mắt như
xuất hiện hàng loạt sao nhỏ li ti, Giang Kỳ hoa mắt chóng mặt xụi lơ
trên vai anh, ngất đi, sâu trong đáy h.uyệt giống như vỡ đê phun đầy mật ngọt.
" hừ... ân.."
Lưu Thiếu Nghiêm thúc nhanh vài lần,
vọt thẳng vào nơi sâu nhất, cự long sôi trào phun phụt phụt vào tử cung
của cậu, bắn đến Giang Kỳ đã ngất đi cũng phải ưm ưm vài tiếng, nhưng
vẫn không tỉnh lại.
Anh ôm cậu bình ổn lại cảm xúc rồi mang cậu vào phòng tắm tẩy rửa một phen.
Ôm vật nhỏ dù được anh tắm rửa cũng nhất định không tỉnh lại nằm ở trên giường mà Lưu Thiếu Nghiêm có chút ngây người.
Giang Kỳ cựa quậy một chút trong lòng anh, tìm vị trí thoải mái làm ổ rồi đều đều mà đi tìm chu công.
Hồi nãy anh hỏi cậu có phải mang thai không không phải là nhất thời muốn
trêu đùa cậu mà là có ý nghĩ đó thật, lần trước mang thai hai đứa nhỏ
cậu cũng như vậy, không thể trách anh nghĩ nhiều.
Nhưng mà lần đó anh biết cậu có thai trước nên không dám làm tình với cậu, còn giờ anh
chẳng nghĩ gì mà giống như mọi khi đáp ứng yêu cầu của cậu mỗi khi có
thể, nhìn gương mặt nhỏ hồng nhuận mê người của vợ yêu mà kiềm lòng
không đậu nghĩ ngợi lung tung một hồi.
Anh thở dài siết eo cậu
một chút, kéo chăn đắp lên người hai người, lòng nghĩ thầm mai phải gọi
bác sĩ đến kiểm tra cho cậu một chút, nếu thật sự có thai thì anh cũng
cẩn thận hơn, tránh xảy ra vấn đề không như mong muốn, lần trước anh đã
không bảo vệ cậu chu toàn, lần này dù có chuyện gì anh cũng sẽ không để
cậu gặp nguy hiểm.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đôi khi hiện thực không đi cùng với mong muốn.