Hôm nay thành Lạc Dương tổ chức hội hoa, hấp dẫn vô số du khách.
Nhưng không biết vì sao người trên đường lúc này tựa như đều không còn hứng
thú với mẫu đơn kinh diễm tứ phương. Chỉ nhìn chằm chằm một đôi nam nữ
trẻ tuổi.
Nam tử tay cầm mặc phiến, bạch y nhẹ nhàng, mày kiếm
mắt sáng, môi mỏng hơi cong, phong hoa tuyệt đại, ngọc thụ lâm phong
không từ ngữ nào có thể miêu tả hết. Nữ tử mặc phấn y bên cạnh khuôn mặt tinh xảo, hờn dỗi đáng yêu, linh khí bức người. Lúc này nàng đang lôi
kéo tay nam tử mà chạy nhảy, không biết nói gì, nam tử cười sủng nịch
mặc nàng kéo.
Không sai, hai người này đúng là Dương Tiễn và Thốn Tâm rời khỏi Đào Nguyên.
"Dương Tiễn! Mau nhìn xem! Bên kia thật náo nhiệt! Mọi người đang vây xem thứ
gì đó! Chúng ta cũng đi đi!" Thốn Tâm hưng phấn chỉ vào một đóa màu tím
cách đó không xa.
"Cái này gọi là Quan Thế Mặc Ngọc." Dương Tiễn mấp máy môi.
"Thật là dễ nghe!" Thốn Tâm cúi xuống, cẩn thận quan sát.
"Tỷ tỷ, mẫu đơn ở đây thật đẹp!" Dương Thiền vừa đến đã bị mê hoặc.
"Dù đẹp cũng không bằng muội và Thường Nga tỷ tỷ!" Bách Hoa chế nhạo nói, "Hôm nay bá tánh trong thành có phúc nhìn!"
Nhìn bốn phía chung quanh, lại phát hiện bá tánh trên đường đều không chú ý
các nàng, đa phần đề như có như không nhìn về một phía.
"Dương Tiễn?" Bách Hoa khó tin nói, "Sao hắn... Lại tới đây?"
Quay đầu nhìn Tam Thánh Mẫu và Thường Nga, hai người cũng đang đờ người.
"Nhị ca......" Dương Thiền nhẹ nhàng gọi.
Bách Hoa vội đẩy hai người trốn, "Đừng để hắn thấy!"
"Ta... Ta... Ta không muốn gặp hắn!" Dương Thiền nhỏ giọng nói, nên đối mặt
với Nhị ca thế nào? Là hận? Là oán? Nhưng lỡ lời đồn là thật thì sao?
Vậy nên làm thế nào?
Loạn, loạn, loạn!
"Ai bảo muội gặp
hắn! Chúng ta nhìn trộm! Lỡ hắn có âm mưu gì thì chúng ta còn kịp ngăn
cản! Có đúng không? Thường Nga tỷ tỷ!" Bách Hoa Tiên Tử nghĩ là [Nếu có
thể bắt được nhược điểm của Dương Tiễn, có thể được tam giới tuyên
dương, làm Dương Tiễn mất mặt, cũng tiêu bớt nỗi hận trong lòng mình.]
Liếc nhìn Thường Nga bên cạnh, khóe miệng bất giác gợi lên một nụ cười
lạnh.
"A?" Thường Nga lúc này đang nhìn Dương Tiễn cách đó không
xa, bất giác xuất thần, cũng không nghe rõ, hàm hồ lên tiếng. Nhưng bản
năng nàng lại nghĩ đến người kia, vì dường như nàng cảm nhận được một
hơi thở quen thuộc, Hậu Nghệ, là chàng sao?
Dương Thiền không thể làm gì, chỉ có thể cùng hai người theo đuôi Dương Tiễn.
"Dương Tiễn! Cái này tên là gì?" Thốn Tâm bỗng chỉ vào một gốc mẫu đơn vàng hỏi.
"Ngọc Tỷ Minh Nguyệt."
"Lại là ánh trăng!" Thốn Tâm trừng Dương Tiễn một cái, "Gần đây không được ngắm trăng, khổ sở đúng không?"
"......" Dương Tiễn thầm trợn trắng mắt. [Lại tức giận? Tên hoa cũng đâu phải ta đặt!]
Nhìn Dương Tiễn không đáp, Thốn Tâm tức giận, xoay người muốn đi.
"Cho nàng." Dương Tiễn không dấu vết ngăn cản Thốn Tâm, đưa lên một gốc mẫu
đơn màu hồng nhạt, khóe miệng cong cong, "Cái này tên là 'Ôn Hương
Nhuyễn Ngọc'."
"Ơ?" Thốn Tâm sửng sốt, trong lòng ngọt ngào, nhận hoa, hờn dỗi nói: "Mua khi nào?"
"Lúc nàng nhìn chằm chằm 'Quan Thế Mặc Ngọc' không để ý đến tướng công."
Dương Tiễn duỗi tay túm Thốn Tâm vào lòng, khóe miệng nhếch lên, "Ta
cũng ghen tị."
"Đáng ghét!" Thốn Tâm cười một tiếng, "Đi thôi!" Nói xong lại kéo Dương Tiễn chạy về phía xa.
Dương Tiễn lắc đầu cười sủng nịch. Chỉ là ai cũng không phát hiện hắn thoáng
lơ đãng nhìn qua chỗ Dương Thiền ẩn thân, hàn khí xẹt qua, rất mau lại
khôi phục bình thường.
"Dương Tiễn cũng sẽ tặng hoa?!" Bách Hoa
không tin, trong lòng nghĩ, [Về nhất định phải nói cho các tỷ muội!] Lại quay qua nhìn Dương Tiễn, "Tam muội muội, muội biết người kia là ai?"
"Tây Hải Tam Công Chúa, Nhị tẩu của ta." Dương Thiền nhàn nhạt nói, Nhị ca, cuối cùng Nhị ca cũng tìm được hạnh phúc sao?
"Chính là kẻ làm... Không đúng! Dương Tiễn không phải thích Thường Nga tỷ tỷ sao?"
Thường Nga không nói câu gì, chỉ là muốn mau chóng rời đi, không hiểu vì sao
Dương Tiễn và Thốn Tâm ở bên nhau lại chói mắt như vậy! Bọn họ cười, bọn họ ngọt ngào như là một con dao cùn từng chút cắt vào lòng.
"Bách Hoa Tiên Tử, Tam Thánh Mẫu, Thường Nga chợt nhớ Quảng Hàn Cung còn chút việc vặt, cáo từ."
"Dương Tiễn bắt được ai đó?" Bách Hoa đột nhiên kêu lên, "Mau đi xem một chút!"
Dương Thiền và Thường Nga cả kinh, chạy nhanh về phía Bách Hoa chỉ.
"Nàng ta là ai?" Giọng Dương Tiễn tựa như ngâm trong hàn băng, quanh thân tản ra hàn khí bức người. Thốn Tâm nhẹ nhàng nắm tay Dương Tiễn, lẳng lặng
đánh giá đôi nam nữ trước mặt.
Nam tuy nói mặt mày còn thanh tú,
nhưng giữa mày lại là đáng khinh không nói thành lời. Nữ tử sớm đã ngất
đi kia cũng chỉ coi là nhan sắc trung đẳng, nhưng quần áo lộ ra cũng
không phải nữ tử đàng hoàng.
"Nàng... Nàng..." Nam tử quỳ xuống, không nói lên lời.
"Ngươi không làm Tam muội ta thất vọng sao?" Dương Tiễn lúc này hận không thể
lập tức giết tên thư sinh trước mặt, Tam muội à, muội ngàn chọn vạn
tuyển lại chọn người như vậy sao?
Một câu Tam muội làm Thốn Tâm cả kinh, "Ngươi là Lưu Ngạn Xương?!"
"Đúng......" Lưu Ngạn Xương gật đầu.
"Vì sao ngươi lại phải bội Tam muội muội?! Muội ấy vì ngươi trả giá nhiều
như vậy! Vì ngươi, muội ấy......" Thốn Tâm nghẹn ngào khôn kể, nghĩ đến
ngàn năm trước mình cũng vì Dương Tiễn mà phạm vào Thiên luật, có nhà
không thể về, mà Dương Tiễn lại luôn...... Ngắm trăng. Vì sao nam tử
trong thiên hạ đều tổn thương người khác như thế?!
"Đúng! Nàng vì ta mà trả giá rất nhiều! Nhưng nhiều đến mức ta không thể thừa
nhận!" Lưu Ngạn Xương không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên hét to,
"Ngươi có biết ta đáng thương thế nào không? Thành thân nhiều năm như
vậy, trước giờ ta vẫn luôn gọi nàng là 'Tam Thánh Mẫu', ngay cả khuê
danh của nàng cũng không dám gọi! Chuyện gì cũng phải theo ý nàng, không dám vượt quá một chút!"
"Chỉ vì như vậy, ngươi liền phản bội Tam muội của ta?" Dương Tiễn chậm rãi nâng mặc phiến trong tay lên, chỉ
thẳng vào Lưu Ngạn Xương, "Ngươi biết không? Phàm là kẻ tổn thương muội
ấy, ta đều phải bắt kẻ đó chết!"
"Ngươi... Ngươi dám! Nếu ta chết... Tam Thánh Mẫu sẽ hận ngươi cả đời!"
"Hừ, ta tình nguyện muội ấy hận ta!" Dương Tiễn lạnh lẽo, ánh mắt chợt lóe,
"Ra đây!" Mặc phiến vung lên, ba nữ tử từ trên trời giáng xuống.
"Tam muội?! Thường Nga?!" Thốn Tâm cả kinh, lại âm thầm suy nghĩ, [Nữ nhân ngất xỉu kia là ai chứ?]
"......" Dương Tiễn âm thầm hít sâu một hơi, sao lại là Tam muội? Khóe mắt nhìn Lưu Ngạn Xương trên đất, thần sắc lạnh lẽo.
"Nhị ca......" Chật vật rơi xuống đất, Dương Thiền đứng lên, nhỏ giọng gọi
một tiếng, nước mắt thoáng chốc nhỏ giọt. Dương Thiền lúc này rất muốn
nhào vào lòng Dương Tiễn như ngàn năm trước, sau đó lớn tiếng khóc ra ủy khuất của mình. Nhưng mà, bây giờ mình còn tư cách gì đây?
"......" Dương Tiễn chỉ nhàn nhạt liếc Dương Thiền một cái, cũng không đáp lại.
Tam muội à, có một số việc Nhị ca không thể giúp muội, kiên cường một
chút. Hãy lấy đặc trưng của Dương gia chúng ta ra đi!
Thường Nga
chậm rãi đứng dậy, mặt đẹp đỏ ửng, [Ta chưa bao giờ thất thố trước mặt
hắn như thế!] Nhìn trộm Dương Tiễn, phát hiện Dương Tiễn chưa từng nhìn
mình, lặng lẽ thở nhẹ ra, lại có chút mất mát khó hiểu.
Một phản
ứng nhỏ này của Thường Nga không tránh được mắt đẹp của Thốn Tâm. Thầm
than: [Xem ra trong lòng a Thường Nga quả nhiên có một vị trí nhỏ cho
chàng ấy.]
Thốn Tâm nhìn Dương Tiễn, lại nhìn Thường Nga, theo
bản năng muốn thoát khỏi tay của Dương Tiễn, [Vẫn đừng nên làm chàng ấy
khó xử.]
Dương Tiễn chú ý tới động tác của Thốn Tâm, trong lòng
hiểu rõ, lại là vì Thường Nga sao? Dương Tiễn cũng không giãy giụa, chỉ
nhẹ nhàng buông tay Thốn Tâm ra.
Thốn Tâm cúi đầu, lòng chua xót. Lại thấy vai nóng lên, ngầng đầu gặp được đôi mắt đen nhánh của Dương Tiễn.
"Nên dứt không dứt, sao xứng làm nữ nhi Dương gia ta?!" Dương Tiễn liếc mắt
nhìn Dương Thiền mong manh yếu đuối một cái, không quay đầu lại ôm Thốn
Tâm rời đi.
Thường Nga cảm thấy hơi chua, hắn không nhìn ta lấy
một cái! Thường Nga lắc đầu, làm sao vậy chứ?! Vội ngừng suy nghĩ, cúi
đầu nhìn Bách Hoa vừa tỉnh lại, lại nhìn Dương Thiền. Lại thấy Dương
Thiền đã sớm lau khô nước mắt, lạnh lùng nhìn Lưu Ngạn Xương trên mặt
đất.
Thường Nga cả kinh, ánh mắt này sao lại giống Dương Tiễn quá!
Lạnh đến cao ngạo, lạnh đến tận tim, lạnh đến mức phong tỏa bản thân không cho một chút yếu ớt ưu thương thoát ra ngoài!
"Lưu Ngạn Xương, ngươi......" Bách Hoa vừa mới tỉnh lập tức hét về phía Lưu
Ngạn Xương, lại bị Dương Thiền ngăn cản, "Bách Hoa tỷ tỷ, đây là chuyện
nhà Dương Thiền, để ta tự xử lý!"
Dương Thiền đi đến trước mặt Lưu Ngạn Xương, nhàn nhạt hỏi: "Vì sao? Thật là vì lý do ngươi vừa nói?"
"Ta... Ta sai rồi!" Lưu Ngạn Xương nghĩ đến Dương Thiền ngày thường nhu nhược, chỉ cần mình nhận sai, nhất định có thể cứu vãn.
"Ngươi sai rồi?" Dương Thiền đột nhiên cười nghiền ngẫm, "Sai ở đâu?"
"Ta không nên... Không nên phản bội nàng!"
"Không! Ngươi sai rồi!" Dương Thiền nhàn nhạt phủ định Lưu Ngạn Xương, xuyên
qua hắn nhìn về phía không trung, "Có lẽ từ lúc bắt đầu đã sai rồi!
Chúng ta vốn không nên gặp nhau!"
Khóe mắt nhìn nữ nhân đã ngất
đi một bên, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Không ngờ có ngày ta
lại bại bởi nữ nhân như vậy."
"Tam Thánh Mẫu... Không phải, không phải! Ta và Như Liễu......"
"Như Liễu? Khuê danh của nàng ta? Haha, ngẫm lại cũng đúng, ngươi chưa bao
giờ gọi ta là Thiền Nhi. Tình yêu kinh động tam giới này thật là buồn
cười!" Dương Thiền cười tự giễu.
"Tam Thánh Mẫu... Nàng hối hận?" Thật sự không có cơ hội sao? Trái tim Lưu Ngạn Xương bắt đầu run rẩy.
"Hối hận. Vì đoạn tình này, ta mất đi Nhị ca thương ta nhất." Tam Thánh Mẫu
duỗi tay ra, tay ngọc nhỏ dài xuất hiện một cái khay trà gỗ màu đỏ, "Đây là vật đính ước của chúng ta, từ đây chúng ta ân, đoạn, nghĩa, tuyệt."
Tùy tay vứt, tiếng chạm đất vỡ toang, quyết tuyệt xoay người, nước mắt
đã rơi.
[Lưu Ngạn Xương, đây là lần cuối cùng ta rơi lệ vì ngươi. Có lẽ ngươi sẽ trách ta tuyệt tình. Nhưng kiêu ngạo của ta không cho
phép ta tha thứ cho ngươi! Từ nay trên Bích lạc, dưới Hoàng tuyền, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại!] Dương Thiền lúc này đã đau đến không còn
cảm giác, nhớ lại khoảng khắc mình hứa hẹn Lưu Ngạn Xương.
"Thường Nga tỷ tỷ, Bách Hoa tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!" Ném lại Lưu Ngạn Xương ngốc quỳ tại đó, Dương Thiền quyết tuyệt rời đi.
Một giọt nước mắt vẩn đục từ khóe mắt Lưu Ngạn Xương rơi xuống, vừa chạm đất đã lập tức bị hút khô.
"Giờ biết hối hận rồi sao?"
Giọng nói lạnh băng vang lên bên tai, Lưu Ngạn Xương đột nhiên ngẩng đầu.
Là Dương Tiễn và Thốn Tâm đã rời đi.
Con ngươi lạnh lùng, khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng.
"Ngươi muốn... Làm... Cái gì?"
"Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Ngươi không xứng." Mắt thần trên trán tản
ra ánh sáng nhàn nhạt, lặng yên tiến vào đầu Lưu Ngạn Xương.
"A!"
"Đau đớn này sẽ phát tác mỗi đêm. Dù ngươi lên trời hay xuống đất, luân hồi
chuyển thế, nó sẽ đời đời kiếp kiếp theo ngươi." Đó là câu cuối cùng Lưu Ngạn Xương nghe được trước khi ngất đi.
"Dương Tiễn......" Thốn
Tâm kéo ống tay áo Dương Tiễn, nàng biết hắn đang khó chịu thay Dương
Thiền, nhưng lại không biết an ủi thế nào, "Loại chuyện này chúng ta
không nhọc lòng được, chỉ có người đó tự mình thông suốt......"