Sư Phụ Người Vi Lão Bất Tôn
Sau khi báo ra danh hào, Đường Dực Hiên thấy nữ nhân trước mặt dường như bị doạ sợ.
Hửm? Danh hào của y xài tốt vậy sao?
Lúc đương chuẩn bị dời tầm mắt đi, Đường Dực Hiên thấy được một tầng vầng
sáng nhàn nhạt hỗn hợp huyết khí ở trên người Tang Ninh Hạ, nhạt nhưng
lại không dễ xem nhẹ.
Đó là ánh sáng của công đức? Ma tu..... Sở hữu ánh sáng công đức?!
Tất cả đều biết ma tu vì vấn đề của cách tu hành, vẫn luôn bị mọi người chỉ trích, sẽ đoạ vào tu sĩ ma đạo, cũng nhiều phần là bởi tâm tính không
tốt. Nhắc đế ma tu, trong đầu hầu hết tất cả mọi người đề sẽ xuất hiện
ba chữ 'thích giết chóc' này.
Nhưng ma tu trước mắt không phải,
huyết khí nhiễm trên người Tang Ninh Hạ không hề chứa oán hận của người
vô tội chết oan, mà ngược lại là giống sau khi trừng gian diệt ác còn
sót.
Kỳ lạ lại thú vị.
Nếu là ngày thường, Đường Dực Hiên
đã tò mò truy hỏi, nhưng y hiện tại không có bản lãnh hiếu kì này nọ,
chỉ cần biết ma tu này không giống với ma tu bình thường là được rồi.
Đường Dực Hiên người này ở Tu chân giới cũng là một dòng nước trong, giáo hữu y rộng rãi, không câu nệ thân phận và chủng tộc của đối phương. Nếu là
tu sĩ bình thường, lúc này đã xắn tay áo ra tay với Tang Ninh Hạ rồi,
đâu ra còn sẽ giống y hợp tác cùng đối phương?
Không cởi mũ
choàng xuống, Đường Dực Hiên cùng Tang Ninh Hạ một trước một sau tiến
sâu vào, càng sâu bên trong càng rét lạnh, này cũng đồng nghĩa với
khoảng cách bọn họ gần tới mục đích.
Có thứ gì đó chợt loé qua, không hề công kích hai người, mà biến mất trong bóng tối trước mắt.
"Băng giáp thú." Mắt Tang Ninh Hạ sáng rực lên, đây là mục tiêu chuyến đi này của nàng đó!
Đường Dực Hiên sáng tỏ, chỗ đặt Huyền Băng Thiết Tinh sợ là không xa đây. Mới vừa rồi băng giáp thú hẳn là muốn đánh lén bọn họ, rồi sau khi nhận ra
không phải là đối thủ nên nhanh chóng bỏ chạy. Mà sở dĩ không chạy ra
ngoài.... Đương nhiên là bởi vì, không nỡ bỏ huyền băng thiết tinh trông giữ lâu như vậy rồi.
Đương khi hai người đi đến chỗ dưới cùng,
đều vô thức không chú ý băng giáp thú, ánh mắt đặt trên một khối tinh
thể hàn khí tràn bốn phía, lóng lánh rực rỡ kia.
"Băng giáp thú để ngươi, vật này cho ta." Đường Dực Hiên nói.
Bên trong thứ đồ trước mắt này chứa băng tinh, đúng là huyền băng thiết tinh chuyến này y muốn tìm.
Tang Ninh Hạ chỉ là bị thiết tinh sáng lóng lóng trông rất đẹp thu hút ánh
nhìn, nghe Đường Dực Hiên nói vậy, cũng liền hiểu rõ. Mục đích của người ta không phải băng giáp thú gì, mà là cái đồ lóng lánh long lanh này.
"Được." Tang Ninh Hạ sảng khoái đồng ý, chuyển tầm mắt, mỉm cười nhìn về phía băng giáp thú phủ phục bên cạnh thiết tinh.
——
Hai người đều có được thứ mình cần cùng ra khỏi sơn động, Tang Ninh Hạ hành lễ trước Đường Dực Hiên, giơ tay đưa ra một vật: "Nghe đại danh tiền
bối đã lâu, biết tiền bối kết bạn với người không câu nệ thân phận chủng tộc, hôm nay được thấy, đa tạ tiền bối đã khoan dung nhượng bộ. Ngày
sau nếu có việc cần giúp đỡ, tiền bối có thể dùng vật này truyền tin."
Nếu nàng gặp không phải Đường Dực Hiên, mà là một tu sĩ chính đạo khác,
Tang Ninh Hạ thầm nghĩ mà sợ, giờ phút này nàng e là đã không thể nguyên vẹn đứng ở đây rồi.
Đường Dực Hiên đang cúi đầu kiểm tra nhẫn
trữ vật của mình, nghe thế không tỏ ý kiến, cũng không ngẩng đầu chuẩn
bị vươn tay nhận lấy, Tước Tước ở trong mũ choàng lại lộn xộn một trận.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Đường Dực Hiên lộ mặt ra, đối diện vẻ mặt kinh diễm của Tăng Ninh Hạ.
Khi trước Tang Ninh Hạ chỉ nghe qua danh hào của Đường Dực Hiên, nhưng chưa thấy người thật bao giờ. Trước có người nói Đường Dực Hiên chính là đệ
nhất mỹ nam tu chân giới, nàng còn không tin, lại thêm trên người Đường
Dực Hiên khoác áo choàng rất lớn, bọc bản thân không lộ mảy nay, nàng
cũng không thể nhìn thấy cái gọi là phong thái đệ nhất mỹ nam.
Đây, đây hoàn toàn chính là gu của nàng!
Tu vi hai người bọn họ chênh lệch không lớn, nàng hoàn toàn có cơ hội!
Tang Ninh Hạ thu tẩu thuốc trong tay lại, nhẹ nhàng đặt đá truyền tin sắp
sửa đưa cho Đường Dực Hiên vào lòng bàn tay y, tư thái mị hoặc, dung mạo ngậm cười, đương muốn tiến thêm một bước thì.....
"Sư tôn!" Xa xa truyền đến âm thanh quen thuộc.
Tang Ninh Hạ không đề phòng gì, đột nhiên bị một tiểu gia hoả Kim Đan kỳ vội vàng chạy tới đẩy một cái, thiếu chút nữa đứng không vững.
Nhẫn
trữ vật của sư đồ hai người liên hệ với nhau, sở dĩ Đường Dực Hiên kiểm
tra nhẫn trữ vật của mình, là bởi vì nhận ra đồ đệ hình như cách mình
rất gần.
"Không phải bảo con ngoan ngoãn ở trong tông môn chờ vi sư về sao?" Đường Dực Hiên nhướng mày.
Trạm Nam Chu giơ tay giật đi đá truyền tin còn chưa ủ nóng mà Tang Ninh Hạ
đặt trên tay Đường Dực Hiên, che sư tôn nhà mình ở phía sau, vừa cung
kính nhẹ giọng trả lời, vừa đầy địch ý nhìn Tang Ninh Hạ, "Nghe chưởng
môn sư thúc nói, sư tôn một mình tới Bắc vực của ma tu hung hăng ngang
ngược, đệ tử không yên lòng."
"Ta thì có chuyện gì được chứ?"
Đường Dực Hiên cười, cũng không biết đồ đệ y sao lại thế này, luôn cảm
thấy sư tôn của hắn sẽ bị bắt nạt.
Rõ ràng chỉ có y khi dễ người khác.
Chẳng qua nhìn đồ đệ chắn trước mặt mình còn khá thú vị, cho nên loại chuyện
nhỏ nhặt này vẫn là không cần nói cho đồ đệ biết. Đường Dực Hiên như suy ngẫm gì đó mà nhìn bóng lưng đồ đệ nhà mình, y chỉ có một đồ đệ này, tự nhiên muốn chiều chuộng, dù cho ngày nào đó đồ đệ chọc phải đại năng
khác, y cũng có biện pháp dọn dẹp.
"Sư tôn." Trạm Nam Chu nắm chặt tay nắm đá truyền tin, "Nàng có phải muốn hại người hay không?
Đường Dực Hiên còn chưa phản ứng gì, Tang Ninh Hạ trước không làm nữa, cái nồi này cũng không thể đội bậy nha!
"Tuy nói nô gia là ma tu, nhưng trên tay đến tay chưa từng dính tính mạng
người vô tội, đừng với cớ vấy bẩn trong sạch của nô gia." Tang Ninh Hạ
lúc này tâm tư kiều diễm cái gì cũng không còn, cặp mày lá liễu cong
cong bày ra dáng vẻ tự biết mình, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người đôi sư đồ này, cuối cùng bĩu môi, tẻ nhạt vô vị quay mặt đi.
Giữa đôi sư đồ này nếu mà không có cái gì khác, nàng liền ăn băng giáp thú vừa giành được!