Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 79: Ác ý


trướctiếp

Quan tài rỗng…?

Diệp Ca ngây người đứng giữa nghĩa trang.

Hai chân anh như cắm rễ vào đất bùn mềm ẩm bên dưới, đôi mắt đăm đăm nhìn bia đá phủ bụi trước mặt, mỗi chữ khắc trên đó đều hết sức quen mắt, nhưng khi các nét đan xen vào nhau anh lại hoàn toàn không nhận ra đó là chữ gì.

Đầu óc anh rối bời.

“Đúng rồi!” Cánh tay đen như chợt nghĩ đến chuyện gì, nói: “Tuy quan tài trống nhưng trên đáy quan tài hình như có vẽ gì đó…”

Diệp Ca như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Anh quay sang, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh tay đen, giọng nói không biết từ lúc nào đã khàn đặc, gần như không còn nghe ra âm sắc ban đầu.

“…Gì?”

Cánh tay đen hoảng hồn, nó rụt người ra sau theo bản năng, lắp bắp nói:

“Có, có một cái…”

Những từ còn lại kẹt trong họng nó.

Chỉ thấy lưỡi hái khổng lồ đột ngột hiện ra trong tay chàng thanh niên trước mặt, dưới ánh mặt trời lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh căm chói mắt, giọng anh trầm khàn như đang cố kiềm chế một thứ cảm xúc kinh khủng nào đó, hệt như dung nham dưới lớp băng dày đang chực tuôn trào:

“Tránh ra.”

Cánh tay đen đờ người trong giây lát rồi dùng tốc độ nhanh nhất hoảng loạn lăn xuống khỏi bia mộ, rồi run rẩy lùi ra nơi xa nhất.

Ngay sau đó, lưỡi dao hạ xuống, nền đất vốn đã được nén chặt bị xới tung trong nháy mắt, mùi đất lạnh lẽo chôn sâu bên dưới xộc lên tanh tưởi và ẩm ướt, hơi đất cuộn lên tan vào không khí, lớp gỗ quan tài mục nát bạc màu lộ ra trần trụi.

Ngón tay lạnh băng tái nhợt của chàng thanh niên siết chặt chuôi lưỡi hái, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch nhưng lại không hề run rẩy.

Hệt như đêm giông tố ấy, khi anh chậm rãi cắm lưỡi dao vào ngực bố mình.

Cánh tay đen nhìn Diệp Ca đang đưa lưng về phía mình.

Tấm lưng thẳng tắp của chàng thanh niên căng chặt, anh đứng bất động trước ngôi mộ hỗn độn, như một chiếc bóng đen kịt cắm rễ giữa khung cảnh hoang tàn trước mặt.

Nó vô thức nhẹ nhàng trôi về phía trước.

Nhưng ngay sau đó, một sức mạnh vô hình kéo cánh tay đen ngược về.

Cánh tay đen giật mình nhìn sang bên cạnh.

Người đàn ông lạnh mặt cụp đôi mắt đỏ rực, áp lực nặng nề đè xuống, cánh tay đen co rúm lại nhưng đối phương cũng không nói gì, chỉ lắc đầu với nó rồi rời mắt ngước nhìn chàng thanh niên đứng cách đó không xa, sâu trong đôi mắt đỏ rực u ám lóe lên vẻ nặng nề không ai hiểu được.

Diệp Ca chầm chậm ngồi xổm xuống trước quan tài gỗ.

Quan tài chôn không sâu, gần như anh vừa vươn tay đã có thể chạm đến nó.

Diệp Ca duỗi tay, ngón tay khựng lại giữa không trung trong chớp mắt, sau đó lại tiếp tục đưa tới, từ từ đặt lên lớp gỗ quan tài.

Tiếp đó, một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, ván gỗ bên ngoài nứt ra một vết cắt bằng phẳng nhẵn nhụi rồi vỡ tan tành thành nhiều mảnh trượt khỏi quan tài, để lộ bên trong trống rỗng.

Quả nhiên, giống như cánh tay đen đã nói.

Đây chỉ là một cái quan tài rỗng.

Bên trong… không có gì cả.

Diệp Ca nhìn đáy quan tài.

Anh vừa nhìn đã nhận ra những nét vẽ màu nâu sẫm dưới lớp mùn cưa và gỗ vụn chắc chắn được vẽ bằng máu tươi.

Diệp Ca hất những mảnh vụn phía trên, để lộ hình vẽ hoàn chỉnh.

…Là logo cũ của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.

Nhưng so với hoa văn trên chiếc hộp sắt đựng đôi mắt, trông nó có vẻ có nhiều nét hơn, một số khoảng trống cũng được bổ sung thêm để trở nên hoàn chỉnh và đồ sộ hơn, được vẽ từng nét bằng máu tươi đã khô lên đáy quan tài.

Diệp Ca lần ngón tay theo một nét trong đó.

Máu tươi năm đó đã thấm vào lớp gỗ quan tài mục nát, chỉ cần chạm vào Diệp Ca đã dễ dàng nhận ra kí hiệu này vô cùng xưa cũ, gần như cùng tuổi với quan tài.

Không lẽ… từ khi chôn xuống đây đã là một quan tài trống sao?

Vậy… thi thể mẹ anh đâu?

Ngón tay đặt trên quan tài của Diệp Ca run lên, anh hít thật sâu rồi chậm chạp rút tay lại, siết chặt thành nắm đấm bên người.

…Dù thế nào chăng nữa, chắc chắn Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên có liên quan đến chuyện này.

Đôi mắt nhạt màu của chàng thanh niên cụp xuống, ngọn lửa âm thầm thiêu đốt trong vực sâu, như ánh lửa bùng lên rực rỡ trong bóng tối; nét mặt anh không biểu lộ chút cảm xúc nào, song sâu trong đôi mắt lại toát ra sự đáng sợ đang được kiềm chế.

Diệp Ca đứng dậy.

Đúng lúc này, tiếng cánh tay đen vang lên sau lưng anh: “Á!”

Anh giật mình, quay lại nhìn ra sau.

Liền thấy cánh tay đen bay về phía anh, rơi vào trong quan tài, dường như nó đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, sau đó cơ thể nó hóa thành hư ảo, từ từ chìm xuống.

Một phút sau.

Tiếng hét thảm thiết vọng lên từ sâu dưới lòng đất.

Diệp Ca giật mình, anh bước tới theo bản năng.

Nhưng anh còn chưa kịp làm gì, cánh tay đen đã chui khỏi mặt đất như đang trốn chạy, nó dán chặt cả người lên vách quan tài, há miệng run rẩy nỏi: “Dưới… dưới đó… dưới đó có…”

Ánh mắt Diệp Ca sầm xuống.

Anh kéo cánh tay đen khỏi mặt đất, ném nó lên vai mình, sau đó biến ra lưỡi hái.

Diệp Ca ngước mắt nhìn bia đá phía trên quan tài trong giây lát, sự đau khổ thấp thoáng hiện lên trong mắt anh.

Anh rời mắt, giơ tay chuẩn bị phá hẳn ngôi mộ trước mắt.

Nhưng, giây kế tiếp, từ cổ tay chợt truyền lại một cảm giác lạnh băng.

Diệp Ca ngẩn người, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Kê Huyền không biết đã tiến đến từ khi nào, hắn sóng vai đứng cạnh anh, ngón tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của chàng thanh niên, kéo anh ra sau lưng mình bằng một sức mạnh không thể chống cự, hắn hơi cụp mắt, giọng nói bình tĩnh và ôn hòa:

“Để em.”

Giây kế tiếp, biển máu đỏ tươi dâng lên từ dưới đất cuốn cỗ quan tài lên, sức mạnh vô hình dạt bùn đất ra, gần như chỉ trong thoáng chốc mặt đất đã xuất hiện một cái hố sâu vài chục mét.

Gương mặt vốn cũng không hồng hào gì của Kê Huyền lập tức trắng bệch, nhưng trên mặt hắn cũng không có chút thay đổi cảm xúc gì.

Diệp Ca chăm chăm nhìn hắn.

…Bí mật đằng sau quan tài nhất định có liên quan đến Mẹ, mà đối phương làm như vậy không khác gì trực tiếp đối chọi với áp chế về huyết thống của Mẹ.

Trước đây anh không nhờ Kê Huyền giúp đỡ cũng bởi vì vậy.

Kê Huyền tội gì… phải làm thế chứ?

Kê Huyền không nói gì, hắn chỉ bình tĩnh lùi về sau chừa đường.

Diệp Ca rời mắt.

Hiện tại dù cánh tay đen không nhắc nhở, anh vẫn cảm nhận được động tĩnh đáng sợ từ mặt đất truyền lên.

Hành động vừa rồi của Kê Huyền nhất định không chỉ là dời đi một lớp đất.

Dù đã chôn sâu vài chục mét, hơi thở này cũng không thể bị che giấu hoàn toàn, nó có thể làm cho Diệp Ca lúc đầu không phát giác được gì, ngay cả cánh tay đen thân là ác quỷ cũng phải quan sát hồi lâu mới nhận ra điểm bất thường, chứng tỏ nó còn được bảo vệ bởi cách khác.

Diệp Ca tiến một bước, nhìn xuống đáy vực sâu.

Con ngươi anh co rút dữ dội.

Gió lạnh len qua tóc anh, lướt qua vầng trán và vái gáy nhễ nhại mồ hôi lạnh, một nỗi sợ sinh ra từ tận sâu trong xương máu anh, nội tạng như xoắn vào nhau, lan tràn khắp mạch máu xương cốt.

Dưới vực sâu, sóng đen sền sệt dập dờn.

Ác ý thuần túy nồng đậm không lẫn chút tạp chất từ từ dâng lên từ sâu dưới lòng đất rồi hòa vào không khí, cỏ dại trên đất lập tức trở nên héo úa đen đúa, chỉ trong chớp mắt đã mất đi sự sống, bia mộ xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện từng tâng sương dày đặc.

Giữa sóng nước, từng gương mặt con người lần lượt nổi lên, mỗi một khuôn mặt đều nhăn nhó khổ sở như đang kêu gào thảm thiết mà không phát ra tiếng, họ vùng vẫy giữa sông ngầm đen kịt, giơ cẳng tay gầy trơ xương về phía bầu trời trên đầu, hơi thở đáng sợ khiến người ta khó thở gần như tạo thành thực thể, còn những gương mặt không rõ rệt đang kêu gào kia cứ tụ lại rồi tiêu tán trong không trung, sau đó lại bị kéo vào giữa cơn sóng dữ.

“Đó… đó là cái gì?”

Diệp Ca mở to mắt lẩm bẩm.

Cánh tay đen níu chặt cổ áo anh, nó run rẩy, lắp bắp nói: “Anh… anh có nhớ lúc trước tui có nói với anh về ác ý có thể ô nhiễm cả linh hồn lẫn lệ quỷ không?”

Diệp Ca giật mình, anh quay sang nhìn cánh tay đen trên vai: “Ý mày là…”


trướctiếp