Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 69: Giao dịch của ác ma


trướctiếp

“…” Diệp Ca híp mắt, đôi mắt nhạt màu dưới hàng mi dài toát lên vẻ khó lường.

Một lúc lâu sau, anh cuộn xấp tài liệu quất mạnh vào đầu Kê Huyền.

“Á?”

Kê Huyền ngạc nhiên, hắn giơ tay che ót, ngỡ ngàng chớp mắt nhìn đối phương.

“Cảm ơn lời đề nghị của cậu.” Diệp Ca thong thả đứng dậy, rút ra vài tờ từ chồng tài liệu trước mặt.

Anh mỉm cười, nói: “Nhưng không cần.”

Diệp Ca cầm điện thoại lên, anh gọi người liên lạc bên Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, sau khi chào hỏi đơn giản vài câu, anh hỏi: “Các cậu điều tra công ty DREAM MAKER kia đến đâu rồi?”

Lương Nghi bên kia đầu dây có vẻ khó xử:

“Chúng tôi đã liên lạc với phía Công Thương, cũng trao đổi với đồn cảnh sát rồi, mọi thủ tục của công ty đó đều hợp pháp, cũng không có kẽ hở nào về thuế vụ tài chính, càng không có bất kì tiền án tiền sự… Chúng tôi đã cử người theo dõi gần đó, nhưng khả năng lấy được tin tức từ bên ngoài thật sự rất nhỏ…”

Diệp Ca trầm ngâm gật đầu.

Ngay từ đầu anh cũng không định bắt tay từ góc độ này, nếu Dream Maker đã tự tin bước ra ánh sáng từ trong bóng tối, điều đó cũng đồng nghĩa là y có sự tự tin tuyệt đối.

Diệp Ca cụp mắt suy tư vài giây rồi từ tốn nói: “Bây giờ tôi cần thông tin chi tiết của vài vụ án.”

Anh lật từng phần tài liệu mình vừa lấy trước mặt ra, sau đó đọc mã số.

Lương Nghi sảng khoái đáp: “Được.”

Ngay sau đó, điện thoại Diệp Ca rung lên, anh lướt một lượt, hài lòng ra mặt.

“Việc cuối cùng, tra giúp tôi một biển số xe.”

“Không thành vấn đề, anh cứ đọc đi.” Giọng Lương Nghi vang lên bên kia đầu dây.

…Đó là biển số xe của người đàn ông giao dịch với Dream Maker hôm qua, tuy hôm qua ông ta rời đi mà chẳng nói câu nào, song Diệp Ca vẫn âm thầm ghi nhớ biển số xe của ông ta.

Tin tức liên quan đến chủ xe nhanh chóng được trích ra.

Người đàn ông đó tên Vương Thành Tắc, năm nay bốn mươi lăm tuổi, đã kết hôn, con gái mười ba tuổi, đang nằm trong bệnh viện thành phố.

Diệp Ca: “Có thể tra được bệnh án của cô con gái không?”

Tiếng bàn phím vang lên bên phía Lương Nghi, cậu ta trả lời sau vài phút: “Ừm… có vẻ là suy tạng không rõ nguyên nhân, hình như bên phía bệnh viện vẫn chưa đưa ra được lời giải thích thỏa đáng.”

“Gửi cho tôi bệnh án chi tiết.”

“Được.”

Diệp Ca vội nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Anh cúi đầu lướt nhanh những tài liệu Lương Nghi vừa gửi đến điện thoại mình, vẻ suy tư hiện lên trong đôi mắt.

…Xem ra lần này anh đoán không sai.

Diệp Ca nhanh chóng lên kế hoạch trong lòng, sau đó nhét điện thoại vào túi.

Làm xong hết thảy mọi thứ, hắn quay sang nhìn Kê Huyền ngồi bên mép giường.

…Được rồi, giờ đến lúc giải quyết chuyện bên này rồi.

Diệp Ca híp mắt nhìn cậu bé trước mặt, sau đó hỏi thẳng:

“Tóm lại trạng thái bây giờ của cậu là sao?”

Kê Huyền ngước gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, vẻ mặt mù mờ vô tội: “Sao ạ?”

Diệp Ca mỉm cười, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ: “Vậy là cậu vẫn muốn diễn nữa à?”

Khi Kê Huyền vừa tỉnh lại, Diệp Ca tin trạng thái mờ mịt của hắn là thật.

Nhưng sau đó Diệp Ca lại không dám chắc nữa.

Từ khi người này theo anh đến thành phố F đến khi nhắc nhở anh về nguồn gốc của vết sẹo trên cổ tay, cả loạt hành động ngày hôm qua đều thể hiện theo hướng ngược lại.

…Hắn không chỉ âm thầm cung cấp manh mối cho Diệp Ca, thậm chí còn biết trước việc không thể vào công ty của Dream Maker từ bên ngoài nên cài sẵn kí hiệu trên cổ tay anh để có thể lặng lẽ lẻn vào trong đó.

Cũng chính điểm này đã nhắc nhở Diệp Ca.

Tuy việc chia tách linh hồn sẽ khiến lệ quỷ trở nên yếu ớt, nhưng là chi trưởng của Mẹ, là Vương của toàn bộ lệ quỷ, Diệp Ca không tin đối phương không nghĩ tới điểm này trước khi phân chia linh hồn mình. Nếu hắn đã làm như vậy chứng tỏ hắn cực kì tin tưởng tình trạng yếu ớt đó không ảnh hưởng nhiều đến thực lực của hắn, hoặc sẽ nhanh chóng khôi phục lại… Dù sao chăng nữa, Quỷ Vương sẽ không để bản thân mình rơi vào thế yếu quá lâu.

Vậy nên lúc này chỉ còn một cách giải thích.

Diệp Ca híp mắt bình tĩnh nhìn đối phương, như thể đang chờ đợi gì đó.

Bầu không khí trở nên nghiêm trọng.

Cậu bé chăm chú nhìn Diệp Ca, đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ quỷ quyệt dưới ánh sáng lờ mờ, tựa như máu tươi đặc sánh lại.

Sau hồi lâu, hắn cong môi, thản nhiên nói:

“A… đúng là vẫn không lừa được anh mà.”

Kê Huyền sầu não cau mày, biểu cảm đáng yêu này xuất hiện trên mặt hắn lại khiến người ta rợn tóc gáy:

“Em cứ tưởng có thể kéo dài tình trạng này thêm một thời gian nữa cơ… tiếc thật.”

Kê Huyền nhảy xuống giường, đi về phía Diệp Ca.

Cơ thể hắn lớn dần theo mỗi bước chân.

Đến khi tới trước mặt Diệp Ca, Kê Huyền đã trở lại hình dạng bình thường.

Hắn rất cao, thậm chí còn cao hơn Diệp Ca nửa cái đầu, khi hắn đứng trước mặt, anh phải ngẩng đầu lên mới có thể đối mặt với hắn.

Bờ vai rộng rãi của người đàn ông mang đến cảm giác áp bức vô hình, đôi mắt màu máu u ám cụp xuống, xương cung mày cao và lạnh lùng đổ bóng xuống khuôn mặt, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt rét lạnh đầy tính xâm lược mạnh mẽ, hệt như loài động vật máu lạnh đang quấn lấy con mồi.

Diệp Ca híp mắt, không chút nao núng nhìn đối phương: “Vậy nói tôi nghe xem, cậu hồi phục lại bao lâu rồi?”

Kê Huyền khẽ cười.

“Chưa bao nhiêu hết.” Hắn xảo quyệt tránh đi câu hỏi của đối phương: “Nhưng mà…”

Kê Huyền đổi chủ đề: “Chí ít vẫn thừa sức giúp đỡ anh.”

“Giúp đỡ?” Diệp Ca nhướng mày, nụ cười mỉa mai hiện trên môi: “Sao nào, cậu có thể chỉ thẳng cho tôi biết sơ hở trong khế ước của Dream Maker à? Hay là cậu có cách để giết y mà không ảnh hưởng đến vài ngàn người kia?”

“…” Kê Huyền: “Không thể.”

Diệp Ca bật cười nhìn hắn: “Tôi cũng đoán vậy.”

Vừa nói anh vừa dí cuộn tài liệu trong tay vào vai người đàn ông trước mặt, đẩy hắn ra xa:

“Vậy thì đừng có cản đường.”

Nụ cười trên môi Kê Huyền càng tươi hơn, hắn ngoan ngoãn tránh đường rồi chăm chú nhìn Diệp Ca sửa soạn ra ngoài, sau đó thong thả hỏi:

“Vậy giờ anh định làm gì?”

“Vương Thành Tắc, ông ta đã giao dịch với Dream Maker.” Diệp Ca vừa khoác thêm áo vừa trả lời: “Trong số những vụ án tôi đang có thì toàn bộ người kí khế ước đã chết cả, chỉ mình ông ta còn sống.”

Diệp Ca ngước mắt nhìn Kê Huyền, ánh mắt tối đi, từ tốn nói: “Giao dịch của ông ta vẫn chưa hoàn thành, ông ta chính là điểm đột phá duy nhất của chúng ta.”

Vừa nói anh vừa kéo mũ trùm đầu lên.

Bóng đen tràn ra, che khuất đôi mắt nhạt màu của chàng thanh niên.

Diệp Ca dùng thân phận ACE liên lạc với Vệ Nguyệt Sơ, Trần Thanh Dã và BLAST, yêu cầu họ đến điều tra một địa chỉ.


trướctiếp