Diệp Thừa sải bước dài đi đến bên cạnh rồi dắt tay cô đi ngang qua khu văn phòng, vào thang máy đi xuống tầng trệt.
Lê Thiên Thiên để ý thấy mỗi nơi cô đi qua đều vắng lặng không một bóng
người, ngay cả nhân viên trước quầy lễ tân cũng không thấy đâu, tất cả
yên tĩnh tựa như trong cả tòa nhà không còn ai.
Một đường theo
chân Diệp Thừa đi qua hành lang dài bằng kính ở sảnh phía tây, hành lang này dẫn đến tòa hội trường lớn phía sau tòa nhà.
Chỗ này cô đã
từng đến một lần, rất hoành tráng, cao ba tầng lầu, toàn trần lắp kính
pha lê, tất cả thiết bị bên trong đều tự động hoá, sức chứa hơn một ngàn người, là tòa kiến trúc nổi tiếng của tổng bộ Diệp thị.
Hội
trường này chỉ được sử dụng cho những dịp đặc biệt hoặc vào dịp họp
thường niên cuối năm. Lê Thiên Thiên không rõ Diệp Thừa dẫn cô đến nơi
này để làm gì?
“Không phải anh nói dẫn em đi ăn bánh kem à?” Cô còn đang nhớ thương bánh kem dâu tây mà Diệp Thừa nhắc đến.
“Bánh kem ở chỗ này.”
Diệp Thừa vừa dứt lời thì cửa hội trường được mở ra, không phải sáng rọi rực rỡ như trong ấn tượng của cô mà là một mảng đen nhánh. Bốn phía tường
kính và trần nhà dường như đã được che lại bằng tấm che nắng tự động,
sau khi cô tiến vào thì Diệp Thừa cũng thuận tay đóng cánh cửa phía sau
lại.
Lê Thiên Thiên chưa kịp thích ứng với bóng tối nên tay cô
quơ loạn cố bắt lấy tay của Diệp Thừa nhưng không được, sau một lúc
hoảng hốt thì cô bỗng thấy được phía trước có đốm sáng nhỏ. Sau đó từng
đốm từng đốm sáng dần lên không theo quy luật mãi đến khi tạo thành một
mảnh ngân hà.
“Happy birthday to you ~ Happy birthday to you ~”
Giọng hát trầm ấm quen thuộc vang lên khiến Lê Thiên Thiên cảm thấy an lòng.
Có thể hát lạc điệu bài chúc mừng sinh nhật, ngoại trừ Diệp Thừa ngũ âm không đầy đủ thì không ai có thể lợi hại như vậy.
Từ phía sau dải ngân hà, Diệp Thừa chậm rãi đẩy một chiếc bánh kem dâu tây sáu tầng tiến về phía cô, những ngọn nến trên chiếc bánh như đang nhảy
múa trong mắt hắn.
Có lẽ là giọng hát của Diệp Thừa thật sự
không hay lắm nên từng tiếng cười khẽ cứ truyền đến từ trong đám đông
đang tạo thành dải ngân hà ở phía sau. Cũng không biết ai đã khơi mào,
không ít người đều cất tiếng cùng hắn hát xong một câu cuối cùng.
Rốt cuộc cũng hát ra một bài chúc mừng sinh nhật với giai điệu bình thường.
Diệp Thừa vốn là người có tâm lý vững vàng nên hắn hoàn toàn xem nhẹ trận quấy nhiễu này, thấp giọng nhẹ nhàng thốt ra một câu:
“Tiểu miên hoa, sinh nhật vui vẻ.”
Lê Thiên Thiên cảm động đến mức lấy tay che miệng, Diệp Thừa vậy mà đã giấu cô chuẩn bị sự bất ngờ này.
“Lại đây thổi nến đi.”
Lê Thiên Thiên chậm rãi bước về phía trước, ánh lửa trên mấy ngọn nến lay động trong con ngươi ngập nước của cô.
Cô nhắm mắt lại bắt đầu ước nguyện, một giọt nước mắt lăn dài trên má rồi biến mất trong bóng tối.
Hai người cùng nhau thổi tắt nến, cũng may là thổi xong chúng không cháy lại, cô suýt chút nữa đã hết hơi.
Mọi người đồng thanh hô to một câu “Chúc mừng sinh nhật”, tấm che nắng trên trần dần mở ra, đèn trong hội trường cũng dần sáng lên.
Lúc này Lê Thiên Thiên mới nhận ra có hàng trăm người đang đứng ở đây, dường như toàn bộ nhân viên đều tụ hội lại.
“Cảm ơn mọi người. Tôi chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ, thật không ngờ
rằng tiệc sinh nhật đầu tiên của mình lại nhận được nhiều lời chúc như
vậy, thật sự cảm ơn rất nhiều.” Giọng cô nghẹn ngào.
Lê Thiên Thiên lại quay sang nhìn Diệp Thừa đang ôn nhu nhìn cô, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn anh đã giúp em tổ chức bữa tiệc sinh nhật này, thật sự rất bất ngờ.”
Cô cắt cho mình và Diệp Thừa mỗi người một miếng bánh kem rồi chuyển dao cho Doãn Hoằng đang đứng gần cô nhất.
Mấy chiếc bánh kem lớn khác cùng với cao lương mỹ vị buffet cũng lần lượt
được đưa vào, mọi người reo hò lên rồi bắt đầu đi chọn món.
Hội
trường nhất thời trở nên hỗn loạn nên Diệp Thừa lôi kéo Lê Thiên Thiên
ra hành lang bên ngoài. Hai người cùng ngồi xuống chiếc ghế dài lắng
nghe tiếng người bên trong hội trường, trong tĩnh có động, yên tĩnh lại
không cô độc.
“Vốn dĩ là còn một điều bất ngờ khác nữa nhưng lại bị em vạch trần mất rồi.”
Diệp Thừa lấy điện thoại mở một danh sách ra cho cô xem.
“Đây là bảng giá các thiết bị yoga mà bên đại lý bọn họ đưa ra, em nhìn xem có vừa lòng không?”
Lê Thiên Thiên nhìn thoáng qua, vậy mà còn thấp hơn 30% so với giá cả lý
tưởng mà cô tính đến, dường như là giá gốc không có lợi nhuận.
Cô bày ra vẻ mặt không hài lòng lắm, dùng nĩa đâm vào dâu tây trên miếng bánh, chua chua mà nói:
“Anh dùng sắc đẹp đổi lấy à?”
“Anh đi bàn chuyện giá cả một cách đứng đắn.” Diệp Thừa một trái một phải bóp lấy mặt cô.
Lê Thiên Thiên bất ngờ đút quả dâu tây vào miệng hắn, nở nụ cười xinh đẹp rồi nói:
“Em chỉ đùa một chút mà thôi.”
Diệp Thừa biết đây là quả dâu duy nhất trên miếng bánh kem của Lê Thiên
Thiên, đối với một người tham ăn có thâm niên như cô mà nói thì chính là dù Thiên Vương lão tử có đến cũng không thể bỏ qua.
Cô nhìn chăm chú vào mắt hắn, nghiêm túc mà nói như đang tuyên thệ một lời thiêng liêng nào đó.
“Diệp Thừa, em không rành nói lời ngon tiếng ngọt, càng không biết biểu đạt
tình cảm với người em yêu. Nhưng từ giờ trở đi, miếng đồ ăn vặt đầu tiên của em, viên kem đầu tiên, trái cây trên bánh kem, miếng thịt cuối cùng trên đĩa, tất cả em đều có thể cho anh.”
Khóe miệng Diệp Thừa
cong lên, đôi môi hồng nhạt bị nước dâu nhuộm đỏ, quai hàm thon gầy khẽ
đóng mở, yết hầu lên xuống đem dâu tây nuốt xuống, dần rướn cổ đến ‘bắt
nạt’ đôi môi cô.
Bỗng nhiên có tiếng cửa mở ra rồi lại nhanh
chóng đóng lại cắt ngang hành động thân mật giữa hai người, sau đó liền
nghe thấy phía trong hội trường truyền đến giọng nói của ai đó, dường
như là đang cố ý đứng canh ở cửa.
“Đừng mở cửa, đợi lát nữa rồi hãy đi ra.”
Diệp Thừa nhìn sắc mặt ửng đỏ của Lê Thiên Thiên, dùng đầu ngón tay quét một ít kem bơ lên môi rồi tiến lại gần vành tai cô, trêu chọc mà nói:
Vào đến thang máy thì điện thoại cô liên tục vang lên, vừa lấy điện thoại
ra mở khóa thì Diệp Thừa đã đi đến ôm lấy eo cô từ phía sau, đầu tựa
trên vai cô, có thể nhìn rõ toàn bộ giao diện điện thoại không sót thứ
gì.
“Tân Trạch Vũ? Em vẫn còn liên lạc với cậu ta?” Diệp Thừa nhíu mày, hơi thở có chút nguy hiểm.
“Không có.”
“Vậy thì bấm vào để anh nhìn thử một chút.”
Tựa như sợ cô không muốn, hắn liền chủ động mở khóa điện thoại của mình rồi đưa ra trước mắt cô, nói:
“Em cứ tùy ý mà xem đi.”
Lê Thiên Thiên cũng không có ý định giấu diếm gì với Diệp Thừa, cô bấm mở đoạn chat với Tân Trạch Vũ ngay trước mặt hắn.
【Tân Trạch Vũ: Học tỷ, vừa nãy tôi ở bên ngoài công ty có nhìn thấy chị.】
【Tân Trạch Vũ: Chắc là chị yêu anh ta lắm nhỉ? Tôi nhớ rõ trước kia chị rất ghét khi phải chia đồ ăn với người khác.】
【Tân Trạch Vũ: Chị xác định anh ta là người có thể mang đến hạnh phúc cho chị sao?】
Lê Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn Diệp Thừa, chóp mũi cọ cọ bên má hắn.
“Nghịch đủ chưa?” Diệp Thừa bị cô cọ đến có chút ngứa, đầu ngón tay thon dài chỉ chỉ trên màn hình điện thoại, nói:
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Anh ấy là người duy nhất mà tôi tin tưởng và cũng sẽ mãi tin tưởng, chính là người có thể mang lại hạnh phúc cho tôi.】
【Tân Trạch Vũ: Tôi hiểu rồi. Xem ra chị thật sự rất yêu anh ta, chính là kiểu ai cũng không thể sánh được. Tôi từ bỏ.】
【Tân Trạch Vũ: Chúc chị hạnh phúc.】
Thang máy lên đến tầng cao nhất, Diệp Thừa ỷ vào việc bọn họ là hai người đầu tiên trở về nên liền ‘mổ’ lên môi cô một cái như là phần thưởng cho câu trả lời xuất sắc kia.
Hắn dắt tay cô đi qua khu vực nghỉ ngơi,
đến chỗ cửa sổ sát đất, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào in bóng cả hai
trên mặt đất, đôi chân thon dài của Diệp Thừa như càng được kéo dài hơn.
Diệp Thừa dừng bước thì cái bóng cũng dừng lại. Hắn đứng quay
lưng về phía cửa sổ, nhìn Lê Thiên Thiên đang cúi đầu nhìn bóng của hắn, mỉm cười nói:
“Anh có một tin tốt và một tin xấu. Anh phải đi Nam Thành công tác vài ngày.”
Lê Thiên Thiên dời mắt khỏi cái bóng, ngẩng đầu lên hỏi:
“Khi nào anh đi?”
“Sáng sớm ngày mốt. Anh phải đi ba ngày.”
“Vâng.”
Lê Thiên Thiên thầm nghĩ ba ngày cũng không sao cả, tiếp tục hỏi:
“Vậy tin xấu là gì?”
Cô vừa hỏi xong liền phát hiện sắc mặt Diệp Thừa trầm xuống, ngón tay ấm
áp của hắn nhéo nhéo sau cái gáy lạnh lẽo của cô, trong mắt lộ ra tia
hờn giận.
“Thì ra trên mạng nói không sai, em phản ứng hệt như
bọn họ nói. Anh phải đi công tác, thế nhưng em lại cho rằng đây là tin
tốt?”
Trên mặt Lê Thiên Thiên tràn đầy dấu chấm hỏi.
“Nếu không thì sao? Đi công tác là chuyện bình thường, chẳng lẽ đây được tính là tin xấu?”
“Em đúng là chỉ hy vọng anh đi.”
“Em hy vọng anh đi khi nào? Em cho rằng để có thể gọi là tin xấu nghĩa là
anh phải tổn thất gì đó. Nhưng anh đi công tác cũng không có tổn thất
gì…”
“Giảo biện.”
Diệp Thừa buông cổ cô ra, thuận tay vuốt vuốt tóc rối bên vai cô, nhếch môi nói:
“Thôi được rồi, tin tốt chính là anh sẽ dẫn em đi cùng.”
“Đây đúng thật là một tin tốt đó!” Lê Thiên Thiên phối hợp mà vỗ tay vài tiếng.
Diệp Thừa cắn răng, vươn tay muốn nhéo má cô nhưng cô lại linh hoạt chạy
trốn được, còn nhân cơ hội mà xoa nhẹ đỉnh đầu hắn một cái.
Điều
này đã khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của Diệp Thừa, hắn cũng nhanh bước đuổi theo, vì chân dài nên hai ba bước đã đuổi kịp, ôm lấy eo cô áp chế xuống ghế khiến cô không thể nhúc nhích.
Hai người tùy ý đuổi bắt đùa giỡn ở khu nghỉ ngơi không người.
Lê Thiên Thiên nhẹ nghiêng đầu né tránh chiêu nhéo mặt của Diệp Thừa, nhanh tay bấm nhận cuộc gọi đến.
“Alo? Mẹ ạ.”
Nghe thấy cô mềm giọng gọi mẹ nên Diệp Thừa cũng thu tay về không đùa nữa, lẳng lặng chờ cô nghe điện thoại.
“Vâng, được ạ. Sau khi tan làm con sẽ đến.”
Cha mẹ muốn cô đến nhà bọn họ ăn cơm tối, bọn họ muốn tổ chức sinh nhật cho cô. Trải qua hai mươi ba sinh nhật, chỉ có ngày này năm nay cô mới có
cảm giác được tình thân, tình yêu vây quanh, toàn thân toàn tâm đều trở
nên ấm áp dễ chịu.
Kết thúc cuộc gọi, cô đưa mắt nhìn Diệp Thừa, còn chưa kịp mở miệng thì hắn như đã hiểu được, nhẹ giọng mà nói:
Đã không xin được tiền lại còn bị ăn mắng hai lần, Lê Uyên giận đến mức suýt bật khóc.
Anh Tử lại gọi đến, Lê Uyên hét to vào điện thoại:
“Cậu gọi đủ chưa? Không phải chỉ nợ cậu mấy ngàn tệ thôi sao? Sợ tôi không trả nổi à?”
Đầu bên kia trầm mặc vài giây, cười mỉa nói:
“Không có, tớ chỉ muốn hỏi một chút là tối nay cậu tổ chức tiệc lúc mấy giờ?
Mọi người bảo có gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không trả lời nên mới
nhờ tớ hỏi xem có phải thời gian vẫn như mọi khi hay không.”
Lần này đến lượt Lê Uyên trầm mặc.
“Sao vậy Lê Uyên? Có phải là có chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi không?” Anh Tử cẩn thận dò hỏi.
Lồng ngực Lê Uyên như bị nghẹn lại, không thốt nổi nên lời.
Anh Tử thôi không nhắc đến vấn đề này nữa mà chuyển sang chủ đề khác.
“Lê Uyên, tớ muốn đổi điện thoại mới, nhưng không phải là tớ muốn đòi tiền
cậu đâu, tớ có tiền rồi. Chỉ cần nhập một số thông tin trên mạng là
được, nó cũng tiện hệt như thẻ tín dụng vậy, tớ mượn năm nghìn tệ, lập
tức có ngay.”
“Vay qua mạng? Thứ đó không đáng tin cậy, lãi suất rất cao.” Lê Uyên nhíu mày nói.
“Cái này không giống đâu, đây chỉ là một khoản vay nhỏ, vừa tiện lợi lại vừa an toàn, là một ứng dụng mới. Mà thôi tớ nói với cậu chuyện này làm gì, cậu đâu có thiếu tiền.”
“Từ từ… Cậu gửi tên ứng dụng qua để tớ nhìn thử một chút.”
Tiệc sinh nhật Lê Uyên vẫn được tổ chức ở Lam Hải Loan như đã định.
Được vây quanh trong những lời chúc mừng, sự hâm mộ và cảm giác được vung
tiền như rác, Lê Uyên phảng phất như đã tìm thấy chính mình, nhưng cũng
lại đánh mất chính mình.
Nhưng có một điều là thật, đó là có thể tạm quên đi hết thảy không vui trước đó.
Cô ta hơi say, không nhớ rõ mấy người bạn tốt của mình đã gọi món gì, khui loại rượu nào. Cảm giác choáng váng khiến cô ta như được trở về thời
điểm vui vẻ khi vừa được nhận về Lê gia. Khi đó cô ta tràn đầy khao khát vì cuối cùng cũng có thể vĩnh biệt cuộc sống nghèo khó và sống cuộc
sống giàu sang như từng mơ. Tựa như được trúng giải nhất, mỗi ngày đều
như đang bước trên mây.
Mãi đến khi Diêm Tiểu Đóa đột nhiên xuất hiện mới khiến Lê Uyên tỉnh táo lại đôi chút.
Diêm Tiểu Đóa trông phong trần mệt mỏi, dường như vừa mới rời khỏi ga tàu,
trong tay vẫn còn cầm một túi bánh mì và nửa phần thịt nguội.
Cô ta nở một nụ cười nịnh nọt rồi nói với Lê Uyên:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Những người khác vẫn tiếp tục chơi, Lê Uyên lạnh lùng nhìn cô ta, hỏi:
“Tôi có mời cô à?”
Đối với phế vật này, Lê Uyên không chừa cho chút sắc mặt tốt nào. Diêm Tiểu Đóa chẳng những không giúp cô ta đả kích được Lê Thiên Thiên mà còn
khiến cô ta bị mắng vì sắp xếp công việc cho. Được việc thì ít mà hỏng
việc thì nhiều.
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?” Diêm Tiểu Đóa nhỏ giọng khẩn cầu.
Lê Uyên lại cầm lấy micro ở bên cạnh, khinh miệt mà nói:
“Có lời gì cứ nói ở đây đi.”
Nhận lấy những ánh mắt khác thường từ mọi người, mặt Diêm Tiểu Đóa đỏ bừng,
đôi môi khô khốc run rẩy, nói gì đó nhưng mọi người đều nghe không rõ.
Dáng vẻ khúm núm vâng vâng dạ dạ này của cô ta không khỏi khiến mọi
người xung quanh phải bật cười.
Thanh âm giễu cợt chói tai cuối cùng cũng khiến Diêm Tiểu Đóa tức giận, cô ta tiến đến giật lấy micro, hét lớn:
“Lê Uyên, cô nói sẽ thu xếp cho tôi một công việc lương tháng mấy vạn, kết
quả thì sao? Chỉ là công việc lễ tân lương tháng 3500 tệ, còn không bao
ăn ở. Tốt xấu gì tôi cũng tốt nghiệp từ nhóm trường 985*, tự tôi tìm
việc thì tiền lương thấp nhất cũng đã bảy, tám nghìn tệ. Cô là đang sỉ
nhục tôi đấy à?”
*Dự án 985 hay còn gọi là Đề án các trường
đại học hàng đầu thế giới. Đây được xem như danh sách các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc thuộc tầm đẳng cấp thế giới và nằm trong đề
xuất được chính phủ ưu tiên phát triển. (cre: GG)
Vốn dĩ Lê
Uyên cũng có chút chột dạ với chuyện này nhưng bây giờ Diêm Tiểu Đóa lại làm ầm ĩ như vậy nên chút chột dạ ấy hoàn toàn biến mất, cô ta nhanh
chóng đoạt lại micro rồi nói:
“Xét đến năng lực làm việc của cô,
bằng cấp cao thì có ích gì? Còn không phải đã bị người ta sa thải rồi
sao? Lúc đó người ta cũng đã nói rõ là do năng lực làm việc của cô có
vấn đề. Là cô gạt tôi trước, tôi đã không thèm so đo mà còn sắp xếp công việc mới cho cô. Ơn nghĩa gì đó cô cũng đã nói xong rồi, bây giờ lại
còn dám tìm tôi nói linh tinh?”
Mặt Diêm Tiểu Đóa đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay là do tức giận. Dưới cơn thịnh nộ, cô ta đã gân cổ gào to với Lê Uyên:
“Ở công ty tôi đã nghe hết rồi, công ty nhà cô sắp phá sản, hiện tại còn
phải chờ 500 vạn của Lê Thiên Thiên đến cứu giúp. Thẻ tín dụng của cô
cũng đã bị khóa mà cô còn mời khách ở đây? Cô mượn tiền của ai vậy?”
Mọi người nghe đến đây thì ồ lên, ngừng chơi lại, khiếp sợ mà nhìn Lê Uyên.
Lê Uyên không ngờ Diêm Tiểu Đóa sẽ ở trước mặt mọi người nói ra những lời
khiến cô ta phải mất mặt như vậy nên liền tiến tới tát Diêm Tiểu Đóa một cái, lửa giận tận trời.
“Cô cút ngay cho tôi! Chuyện này thì liên quan gì đến cô chứ?”
Diêm Tiểu Đóa chạy ra khỏi phòng bao, vừa khóc vừa bấm điện thoại gọi vào số của Lý Trác Mỹ đã lấy được từ trước.
“Tổng giám đốc, không phải đã cho khóa thẻ của Lê Uyên rồi ạ? Sao cô ấy vẫn có tiền tổ chức tiệc sinh nhật ở Lam Hải Loan?”
Lời của Diêm Tiểu Đóa khiến trong lòng Lý Trác Mỹ cảm thấy bất an. Bà ta
vốn định ngày mai mới đến Bắc Thành để bàn công việc nhưng rồi tối hôm
nay lại đến sớm hơn để có thể tổ chức sinh nhật cho Lê Uyên, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt.
Nhưng vừa mới xuống tàu cao tốc đã nhận được cuộc gọi như vậy nên liền nhanh chóng bắt xe chạy đến Lam Hải Loan.
Vừa bước vào phòng riêng Lý Trác Mỹ đã cảm thấy choáng váng, trang trí xa
hoa, trên bàn bày đầy rượu ngoại sang quý, tất cả đều cho thấy bữa tiệc
này phải tiêu tốn hơn mười mấy vạn.
Bà ta đi đến chỗ Lê Uyên vẫn
đang ngây ngốc, vươn tay tát một cái khiến mặt cô ta lập tức sưng đỏ
lên, chính là cùng một vị trí như Diêm Tiểu Đóa vừa nãy.
Diêm
Tiểu Đóa đứng trốn ở cửa nhìn thấy hết thảy, cuối cùng cơn giận cũng
trút ra được nhưng vẫn phải đối mặt với hiện thực tàn khốc, cô ta gọi
điện xin từ chức rồi ủ rũ cụp đuôi rời đi.
Nếu lúc đó cô ta không ghen ghét nhắm vào Lê Thiên Thiên như vậy thì hiện tại vẫn còn có thể
hưởng thụ lương cao, đãi ngộ tốt ở Diệp thị.
Lúc Lê Thiên Thiên và Diệp Thừa đến ngõ nhỏ Lâm Nam thì trời cũng đã tối,
các cửa tiệm trên đường đều sáng đèn, nổi bật nhất trong đêm đông vẫn là cửa tiệm của Đường gia.
Khi bước vào ngõ nhỏ an tĩnh, hai người có thể nghe rõ âm thanh tranh cãi truyền ra từ cửa tiệm.
“Đều là do hai người dưỡng ra phế vật! Con gái tốt của tôi bị hai người
dưỡng phế đi! Tôi mặc kệ, mười ba vạn mà nó đi mượn kia sẽ do hai người
trả hết!” Giọng nói gay gắt của Lý Trác Mỹ không ngừng truyền đến.
“Bây giờ bà trách chúng tôi à? Trước kia tuy tính tình Viên Viên có chút tùy hứng nhưng không phải giống như bây giờ. Từ khi bị Lê gia các người
nhận về con bé như biến thành một người khác, vừa ham hư vinh lại vừa
ích kỷ, còn không phải là do học cái xấu từ các người sao?” Giọng trầm
trầm của Đường An Tường mang theo tức giận.
“Aaa! Vì sao các
người đều nói về tôi? Cả ngày luôn nói tôi ngốc, nói tôi hư còn Lê Thiên Thiên thì lúc nào cũng tốt! Cô ta cướp đi hơn hai mươi năm cuộc đời
giàu sang của tôi, tôi vừa mắng cô ta vài câu thì cô ta liền muốn kiện
tôi ngồi tù! Sao các người không mắng cô ta chứ?” Lê Uyên đột nhiên suy
sụp hét lên.
“Con dựa vào đâu mà mắng Thiên Thiên chứ? Rốt cuộc
Thiên Thiên đã làm sai chuyện gì, vì sao con lại mắng con bé?” Giọng Chu Nãi Hinh run run.
“Các người! Các người không chỉ có nghèo mà
còn ngốc. Nếu nói tôi ngốc thì cũng đều là do các người nuôi dạy tôi
thành như vậy!” Lê Uyên cuồng loạn hét to, tiếng ném đồ truyền ra khắp
ngõ nhỏ.
Lê Thiên Thiên bước nhanh đến trước cửa tiệm, nhìn thấy
Chu Nãi Hinh đang đỡ Đường An Tường mặt mày tái nhợt, cô tùy tay cầm lấy thùng nước bẩn ở cửa hất thẳng lên người Lê Uyên.
Đường An Tường đã có dấu hiệu trợn ngược tròng trắng mắt phát bệnh tim, Diệp Thừa kịp
thời gọi xe cứu thương, Chu Nãi Hinh đi tìm thuốc, Lê Thiên Thiên đi lấy nước cho ông ấy uống.
Diệp Thừa đứng trước mặt ba người, không
nói một lời nhưng cũng đủ để uy hiếp đôi mẹ con Lê gia đang có chút phát cuồng vì bị tạt nước bẩn, không để bọn họ tiếp tục làm loạn, chậm trễ
thời gian uống thuốc.
Trên xe cứu thương, Đường An Tường đeo mặt nạ dưỡng khí, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, yếu ớt mở miệng thở dốc nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Nhưng hai mẹ con đều đã nhìn hiểu, lời ông ấy nói chính là: Sao tôi lại nuôi lớn một con sói mắt trắng*…
*Sói mắt trắng (bạch nhãn lang): chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Được cấp cứu kịp thời nên Đường An Tường đã vượt qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện mấy ngày để tĩnh dưỡng.
Lê Thiên Thiên ở lại bệnh viện canh một đêm, cô không cho Chu Nãi Hinh ở cùng vì lo sợ thân thể bà cũng không tốt.
Diệp Thừa ở lại cùng cô, cũng giúp làm xong mọi loại thủ tục nhập viện.
Ở lần thứ n cô đuổi hắn về nhà nghỉ ngơi, hắn nói:
“Tiểu miên hoa, theo như lời anh đã nói trước đó, muốn cùng em ở bên nhau chính là có chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt.”
Có Diệp Thừa ở cạnh, Lê Thiên Thiên không hề sợ hãi hay bối rối, trong
lòng dường như có chỗ dựa, loại cảm giác này rất kỳ diệu. Cô vốn đã quen với việc tự lập một mình, nhưng bây giờ bỗng biết được ỷ lại người khác cũng là một thể nghiệm không tồi.
Sáng ngày hôm sau Chu Nãi Hinh đến thay cho bọn họ, vốn dĩ Lê Thiên Thiên không muốn đi nhưng nhớ tới
ngày mai Diệp Thừa còn phải đi công tác nên liền cùng hắn trở về chung
cư chuẩn bị hành lý. Bằng không nếu cô không rời đi thì Diệp Thừa cũng
sẽ ở lại không chịu đi.
Trở lại chung cư, Lê Thiên Thiên đi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì thấy Diệp Thừa đang thu dọn đồ đạc.
Cô đứng dựa vào cửa nhìn hắn, thuận tiện gọi điện cho luật sư yêu cầu đẩy
nhanh thời hạn truy tố, sau đó gửi thư luật sư cho Lý Trác Mỹ.
Thật ra cô biết dù có khởi tố Lê Uyên thì bản án cũng sẽ không quá nặng.
Nhưng cô hiểu rõ Lý Trác Mỹ, bà ta sẽ không để cho Lê Uyên lưu lại bất
kỳ vết tích tội lỗi nào vì bà ta muốn tìm cho Lê Uyên một mối liên hôn
mà có thể thu được lợi ích lớn nhất.
Nói chuyện điện thoại với luật sư xong, Lê Thiên Thiên tiến đến ôm lấy eo Diệp Thừa, cọ cọ mặt trước ngực hắn, mềm giọng nói:
“Tối hôm qua cảm ơn anh, nếu anh không ở đó em chắc chắn sẽ hoảng loạn.
Nhưng cũng xin lỗi anh, sợ là em không thể cùng anh đi công tác...”
Diệp Thừa rất hưởng thụ sự ỷ lại này của cô, hắn dẫn cô đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra. Bên trong chứa đầy các loại nguyên liệu nấu ăn đã được sơ chế
cắt tỉa gọn gàng, hơn nữa còn được chia làm ba hộp, mỗi hộp đều có cách
kết hợp nguyên liệu khác nhau.
“Đây là đồ ăn trong ba ngày tiếp
theo mà anh đã chuẩn bị sẵn, gia vị đều đã được phân rõ, thịt cũng đã
được ướp qua, khi nào ăn em chỉ cần bỏ vào lò vi sóng làm nóng hoặc xào
qua một chút là được. Đừng gọi đồ ăn ngoài, không vệ sinh.”
Lê Thiên Thiên trợn tròn mắt khiếp sợ mà nhìn Diệp Thừa, lúc này mới để ý thấy trong mắt hắn đỏ ngầu.
“Những thứ này là anh vừa mới chuẩn bị? Ngày hôm qua anh đã thức cả đêm, hôm nay không nghỉ ngơi một chút sao?”
“Còn nữa…” Diệp Thừa không để ý đến câu hỏi của cô, lại dẫn cô đi một vòng trong phòng bếp, chỉ vào bếp điện từ rồi nói:
“Xào rau không cần để nhiệt quá lớn, bấm chỗ này có thể giảm nhiệt xuống, còn bấm ở đây là tắt.”
Lê Thiên Thiên: … Trước kia cô đã từng nấu đồ ăn cho hắn rồi, tuy rằng nấu không ngon nhưng cũng không thể hoài nghi cô không thành thạo trong
việc sử dụng bếp điện từ!
Diệp Thừa tiếp tục chỉ tay lên máy hút khói trên đỉnh đầu cô.
“Chỗ này là nút bật máy hút khói, có ba chế độ, lúc nấu ăn phải nhớ bật lên. Còn có nồi cơm điện và lò vi sóng, lúc không dùng thì phải nhớ rút điện ra.”
Lê Thiên Thiên: … Diệp Thừa sẽ không cho rằng đến cả mấy chuyện này cô cũng không biết chứ?
Tiếp theo, Diệp Thừa lại dẫn cô ra cửa, mở nắp pin ra cho cô xem.
“Nếu khóa vân tay hết pin nó sẽ báo trước cho em biết là pin yếu. Em thay pin mới ở đây là được.”
Lê Thiên Thiên: … Diệp Thừa đang xem cô như bị thiểu năng trí tuệ có đúng không?
Lê Thiên Thiên thật sự chịu không nổi sự lải nhải này nữa, từ nãy đến giờ
Diệp Thừa đã dặn dò không ngớt từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Cô nhẹ đặt
ngón trỏ lên môi hắn, học theo nam chính trong phim truyền hình diễn bộ
dáng của tổng tài bá đạo, mắt hơi nheo lại, hất cằm mà nói:
“Nam nhân, xem ra anh đang khiêu chiến lòng kiên nhẫn của tôi.”
Diệp Thừa: …
“Anh, tiểu yêu tinh này thật biết trêu người, chẳng qua chỉ là rời đi ba ngày, lại không phải ba năm… A!”
Diệp Thừa bỗng cắn vào ngón tay cô, sau đó lại còn mút nhẹ.
Hắn hơi hơi nheo mắt lại, đôi mắt nâu thẫm rực rỡ lung linh phảng phất như chứa đựng ám chỉ nào đó.
Giọng nói của Diệp Thừa mơ hồ không rõ do đang ngậm ngón tay cô nhưng âm điệu trầm thấp lại như trêu chọc tim phổi.
“Anh như bây giờ, mới gọi là giống với tiểu yêu tinh trêu chọc lòng người…”