Người được gọi là Việt ca không chút để ý mà ngẩng đầu, anh ta cười khẽ một tiếng: "Tam Nhi, cậu không phát hiện ra sao?"
"Anh, phát hiện cái gì a?" Một người khác tò mò hỏi. Vừa rồi đua xe vừa mạo
hiểm lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ, toàn bộ hành trình Tiểu Tam Nhi đều bị người kia
chèn ép, cuối cùng cả người thiếu chút nữa nổi điên, nếu không phải mấy
người bọn họ ngăn lại, chỉ sợ cậu ta thiếu chút nữa sẽ vì thắng cuộc đua này mà làm ra một số chuyện điên rồ. Cũng người vừa nãy đua xe với với
bọn họ chưa được bao lâu liền rời đi.
Chẳng qua cuối cùng lại còn giơ một ngón giữa, thật sự làm cho người ta có một chút xíu khó chịu.
"Lái xe, là nữ." Người trả lời chính là Chương Sùng, anh ta đeo một cái kính gọng vàng, cả người giống như cặp kính này vừa lạnh lẽo lại bình tĩnh,
nhưng Tiểu Tam Nhi nghe thấy câu nói đó lại không thể bình tĩnh nổi.
"Sao có thể!" Tiểu Tam Nhi lúc này thật sự là kinh ngạc, đua xe lợi hại như vậy, cư nhiên lại là nữ?
Lúc đua xe so với cậu ta còn muốn điên, muốn cuồng hơn, vậy là lại là nữ?
Sao có thể? Chắc chắn là không đùa với cậu ta đúng không?
Tiểu Tam Nhi cảm thấy trái tim của mình đã bị mãnh liệt mà đánh sâu vào.
"Việt ca…này" Tiểu Tam Nhi nhịn không được nhìn về phía Trầm Việt, muốn anh ta chứng thực.
"Là thật sự." Thi Nam chậm rì rì mà nói. Tiểu Tam Nhi lái xe chuyên chú nên không có để ý tới, nhưng toàn bộ bọn họ lại đều nhìn thấy, bàn tay kia
vươn ra, trắng nõn, thon dài, hơn nữa lại còn bộ móng màu sắc rực rỡ.
Vừa nhìn liền biết, đây là tay của nữ.
Tiểu Tam Nhi sửng sốt một
chút mới phản ứng lại, đột nhiên cả người kích động mà hô to, "Anh, anh
mau đi tra xe chiếc xe vừa rồi là của ai! Em gái kia đủ dã, em thích!"
Thi Nam có chút vui sướng nhìn người gặp họa, những người phụ nữ có bàn tay đẹp, ngoại hình hầu như đều rất bình thường. Chuyện này cũng giống như
việc nhìn thấy một bóng dáng nữ phía sau rất đẹp, nhưng phía trước lại
chưa hẳn đã đẹp.
Cái gọi là bóng dáng phía sau, từ xưa đến nay
rốt cuộc là đã làm tổn thương vô số trái tim của đàn ông? Chỉ sợ là
nhiều không đếm xuể.
Thi Nam không đành lòng mà nhìn khuôn mặt
như sắp phát xuân của Tiểu Tam Nhi, anh ta nhìn Trầm Việt hỏi, "Anh, anh thấy thế nào?"
Trầm Việt một tay chống sườn mặt của mình, có chút chán đến chết tùy ý mà nói: "Cậu hỏi đi."
Tiểu Tam Nhi nghe Trầm Việt nói như vậy, vội vàng thúc giục Thi Nam, "Nam Tử, cậu nhanh lên."
Thi Nam nhịn không được cười nhạo Tiểu Tam Nhi nóng vội, "Gấp cái gì, còn sợ người chạy mất sao."
Thi Nam không chút hoang mang mà cầm lấy điện thoại của mình, không biết là gọi cho ai, cũng may vừa rồi anh ta có chụp được biển số xe của chiếc
xe thể thao đỏ rực kia, có biển số xe thì chuyện tìm ra chủ xe bất quá
cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Loại chuyện này cũng chỉ có người
*lăng đầu thanh như Tiểu Tam Nhi mới cảm thấy lo lắng.
*Lăng đầu
thanh: là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào
đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân
tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân
vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành
động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề
nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng,
chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Anh ta vẫn còn chưa cúp điện thoại
đã thấy hai mắt Tiểu Tam Nhi sáng lên mà nhìn chằm chằm mình, nhấp chặt
môi, trong mắt có chờ mong mà chính mình cũng không biết.
Chương
Sùng ở một bên nhịn không được mà trêu chọc, "Tiểu Tam Nhi nhỏ nhất
trong số chúng ta cũng đã trưởng thành rồi. Đã biết thích cô nương nhà
người ta rồi, haha."
Tiểu Tam Nhi có chút thẹn thùng, nhưng vẫn
không thể giấu được tâm tư của chính mình. Nếu như nói vừa rồi người đua xe với cậu ta là nữ, như vậy thì cậu ta đối với người kia xác thật là
hứng thú rất lớn.
Sau khi cúp điện thoại, Thi Nam ung dung thong
thả mà cười một chút, nói theo Chương Sùng: "Như thế nào, Tiểu Tam Nhi,
động tâm sao?"
Bị chọc thủng tâm tư nên Tiểu Tam Nhi ho nhẹ một
tiếng, cậu ta xấu hổ mà ha ha ha cười vài tiếng, "Còn chưa biết đâu,
không phải là còn chưa nhìn thấy mặt em gái nhà người ta sao?"
Thi Nam nhịn không được mà cười nhạo một câu, "Vậy nếu như con gái nhà người ta lớn lên không tồi, cậu liền theo đuổi?"
Tiểu Tam Nhi đúng lý hợp tình mà nói, "Đúng rồi, Nam Tử, cậu rốt cuộc là có hỏi được tên không a?"
Thi Nam và Chương Sùng đồng thời mà cười rộ lên, ngay cả đáy mắt Trầm Việt
cũng hiện lên ý cười, Thi Nam nói: "Nhìn xem cái dạng này của cậu, cả
đời này chưa gặp qua phụ nữ đúng không?
"Nam Tử, cậu đừng úp úp mở mở, mau nói cho mình biết tên đi." Tiểu Tam Nhi thật sự là gấp đến mức sắp bốc hỏa.
Sau khi khiến cho mọi người tò mò xong, Thi Nam mới chậm rì rì mà nói, "Chủ xe tên Úc Vi."
"Úc Vi, làm sao mà lại cảm thấy có chút quen tai?" Sau khi Tiểu Tam Nhi nói xong, vắt hết óc mà suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc đã nghe qua cái tên này ở đâu.
Cuối cùng vẫn là Thi Nam giải thích
một câu, "Nhân vật cấp nữ thần của cao trung Thánh Địa, là con gái của
nhà giàu mới nổi Ul, Úc Vi."
"Vậy…cô ấy lớn lên như thế nào?" Đối với người vừa mới 18 tuổi như Tiểu Tam Nhi mà nói, điều mà cậu ta chú ý nhất vẫn là nhan sắc của con gái nhà người ta. Cậu ta chính là một
người nhan khống triệt để.
Thi Nam nghĩ tới bạn tốt của mình đã
đánh giá Úc Vi qua điện thoại, ăn ngay nói thật mà nói, "Đã là nhân vật
cấp nữ thần, cậu cảm thấy bộ dạng còn có thể kém sao?" Thi Nam nói xong
câu này, chỉ thấy hai mắt của Tiểu Tam Nhi đều phát sáng.
Úc Vi đúng không? Tiểu Tam Nhi ở trong lòng lại một lần nữa nhắc lại cái tên này. Cậu ta nhớ kỹ!