“Rốt cuộc là tại sao lại như vậy? Lễ phục này đã có người động tay vào?”
“Yến hội lát nữa Úc đại tiểu thư còn có thể tham gia như thế nào được?”
Úc Sanh vừa mơ hồi khôi phục được ý thức bên tai liền vang lên một giọng nói hoảng sợ.
Giọng nói giống như là tạp âm không cách nào biến mất được khiến cho cô khó
chịu mà hơi hơi nhíu mày, cô cố gắng mở mắt ra, sau đó lại đợi qua hai
giây để cho ý thức của mình trở nên rõ ràng hơn. Cô quan sát một vòng
hoàn cảnh xung quanh, lúc này mới phát hiện vậy mà đây không phải là ổ
nhỏ của cô mà là một nơi được trang trí vô cùng lộng lẫy xa hoa.
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu khiến cho cô không chịu
được mà nheo mắt lại. Phải mất hai giây cô mới hoàn toàn thích ứng được
hoàn cảnh hiện tại.
Lúc này, bên người cô vây quanh không ít người, nhưng là những người này cho dù một người cô cũng đều không quen biết.
Thấy Úc Sanh không nói lời nào, lúc này có một cô gái nhìn qua tuổi tác
không lớn nhút nhát sợ sệt mà cầm một bộ lễ phục màu đen đã bị rách đưa
đến trước mặt Úc Sanh, cô ấy do dự mà cẩn thận nói, “Úc đại tiểu thư, lễ phục bị hỏng rồi, cô xem nên làm cái gì bây giờ?” Cô gái nhỏ một bên
hỏi một bên quan sát sắc mặt của Úc Sanh.
Trừ bỏ cô gái nhỏ này,
kỳ thật xung quanh Úc Sanh còn có bảy tám người muôn hình muôn vẻ vây
quanh, cao béo lùn gầy không đồng nhất. Cũng không biết nhóm người này ở đây làm gì nữa.
Úc Sanh bất động thanh sắc mà nhìn quét qua một
vòng, đột nhiên, cô nhìn thấy được trong đó có một cô gái mang ánh mắt
khoái ý cùng trào phúng đang nhìn mình.
Khoái ý cùng trào phúng?
Cô gái kia đứng ở một góc xa trong phòng, hai tay ôm ngực, bộ dáng nhìn
qua giống như là đang xem trò. Cô ta nhận ra Úc Sanh đưa ánh mắt qua
nhìn mình nhưng cũng không né tránh, bộ dạng nhìn qua một chút sợ hãi
cũng không có.
“Úc đại tiểu thư?” Cô gái nhỏ kia nhịn không được lại gọi một tiếng.
Úc Sanh lúc này mới bình tĩnh mà dời đi ánh mắt khỏi người cô gái kia. Lúc này nghi hoặc trong lòng cô càng thêm nhiều.
Hiện tại cô một chút cũng không hiểu được tình huống trước mắt. Cô hiểu rõ
chính bản thân mình, bất quá cô chỉ là một cái võng hồng, tuy rằng ở
Weibo có ngàn vạn fans, cũng coi như là một cái đại V, Weibo hồng nhân,
nhưng là trước nay cũng chưa có người nào gọi cô là Úc đại tiểu thư.
Xưng hô như vậy, thật sự là xa đến nỗi cô chưa nghĩ đến.
Ngay cả người phụ nữ đang đứng giống như là đang xem trò hay, cô càng là chưa bao giờ gặp qua.
Úc Sanh bất động thanh sắc mà cầm lấy bộ lễ phục màu đen.
Vừa chạm vào chiếc váy, Úc Sanh liền biết, bộ lễ phục này quả thật là vô
cùng quý giá, kiểu dáng độc đáo, cô mở bộ lễ phục ra, cẩn thận mà nhìn
thoáng qua, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút kỳ quái.
Bởi vì phong cách của bộ lễ phục này Úc Sanh chưa từng thấy ở một nhà thiết kế lớn nào.
Nói cách khác, bộ lễ phục trong tay không thuộc về bất kỳ thương hiệu nào mà cô biết. Chuyện này quả thật rất hiếm lạ.
Úc Sanh dù gì cũng là một võng hồng trên Weibo, sau khi cô nổi tiếng trên
mạng vẫn luôn đi đầu xu hướng thời trang, đối với các nhãn hàng trong
nước và ngoài nước cô đều hiểu rõ trong lòng bàn tay, không thể có việc
cô không nhận ra được nhãn hiệu gì được.
Mà bộ lễ phục trước mắt này, tuy rằng cô không biết phong cách này, nhưng tuyệt đối không phải là
một bộ lễ phục xuất xứ linh tinh.
Lúc này người phụ nữ vừa rồi
trong mắt có tia trào phúng lên tiếng, tuy gọi là Úc đại tiểu thư, nhưng giọng nói không có một chút kính trọng nào, "Úc đại tiểu thư, ngài trở
về thật sự là quá mức vội vàng, trong nhà lại chỉ còn một bộ lễ phục đó. Nếu không thì ngài liền mặc bộ đó để xuống dưới lầu tha gia yến tiệc
đi."
Lời thoại như vậy tương đối quen tai, giống như không lâu trước đây cô từng nghe qua ở đâu đó.
Nhưng là ở nơi nào đây? Úc Sanh vắt hết đầu óc nhưng nhớ không nổi. Đột
nhiên, linh quang chợt lóe, này còn không phải là một đoạn trong cuốn
tiểu thuyết "Tình nhân của ác ma" mà cô đã xem qua sao?
Nữ phụ
pháo hôi trong cuốn sách đó có cùng tên cùng họ với cô, cho nên cô mới
có thể dành chút thời gian quý báu của mình để đọc nó.
Cứ tưởng rằng
là một quyển sảng văn, đúng thật là sảng, nhưng sảng ở đây là nữ chính
chứ không phải là một nữ xứng cùng tên cùng họ với cô.
Nhìn thấy
nữ phụ chịu đủ loại tra tấn, bị nữ chủ chèn ép đủ loại, cuối cùng lại vì khó sinh mà một thi hai mạng, cô phẫn nộ mà đem cuốn tiểu thuyết này
ném sang một bên, không còn hứng thú mà xem tiếp nữa.
Sau khi đọc xong cuộc sống nghẹn khuất của nữ phụ, cô cảm thấy bản thân mình cả đêm cũng không thể ngủ ngon được. Ai lại để cho nữ phụ trùng tên với cô
chứ, làm cho người ta cảm thấy quá nhập tâm! Cứ tưởng rằng sẽ đại sát tứ phương, ai ngờ lại bị chèn ép đến mức như vậy.
Lúc ấy cô hình như còn cười nhạo nữ phụ vài câu, cười nhạo cô ấy ngu dốt, cười nhạo cô ấy thiên chân, cười nhạo cô ấy yếu đuối.
Tóm lại cô đem nữ phụ trùng tên trùng họ này phê bình cực nhiều. Còn hận
không thể cạy đầu cô ấy mở ra xem bên trong rốt cuộc là chứa thứ gì.
Mà tình hình hiện tại, cô hẳn là đã xuyên thư?
Từ một số chi tiết và cuộc trò chuyện trước đó, Úc Sanh bất quá chỉ rối
rắm vài giây liền xác định, cô hẳn là đã xuyên thư không thể nghi ngờ.
Cô hơi hơi nghiêng người, nhìn thấy một tấm gương trước mặt mình.
Khi nhìn đến khuôn mặt trong gương cô không khỏi sửng sốt một chút.
Thật sự là bởi vì khuôn mặt trong gương, xinh đẹp vượt quá sự tưởng tượng của con người.
Úc Sanh vẫn luôn biết nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết rất xinh đẹp, bởi vì
tác giả đã tốn không ít mực để miêu tả vẻ đẹp của cô ấy, cái gì mà nhan
sắc như sương sớm mùa xuân, mắt như sơn mài,.....tác giả dường như đem
tất cả từ ngữ hình dung sự mỹ lệ của con người đặt lên trên người nữ phụ này.
Mà khi Úc Sanh nhìn đến khuôn mặt này, cô cảm thấy những từ ngữ trong cái cuốn tiểu thuyết đó quả thật quá mức bần cùng, ngôn ngữ nhàn
nhạt như vậy không thể miêu tả được một phần mười của vẻ đẹp này.
Nhìn thấy khuôn mặt này, không khí phảng phất như đều trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô nhìn gương, khe khẽ mỉm cười, chỉ thấy mỹ nhân trong gương đôi mắt long lanh, ánh mắt liễm diễm, khóe môi hơi nhếch lên một vòng cung xinh đẹp, thật sự là thịnh thế mỹ nhan vô song.
Chẳng qua mỹ nhân đẹp thì
đẹp thật đó, nhưng cách ăn mặc lại quá mức lỗi thời, trên người là một
chiếc áo phông vỉa hè màu trắng cùng với một chiếc quần jean rách.
Một thân ăn mặc này không chỉ không hợp với hoàn cảnh ở đây mà còn tạo cảm
giác khác biệt với những người đang đứng ở xung quanh. Bởi vì ngay cả
người giúp việc ở đây, quần áo so với cô càng tốt hơn nhiều.
Mà người phụ nữ vừa rồi trào phúng nhìn cô, chính là người hầu hạ cho Úc Vi từ nhỏ.
Úc Sanh biết, cô đây là xuyên thư vào thời điểm cốt truyện vừa mới bắt đầu.
Trong "Tình nhân của ác ma", Úc Sanh cùng nữ chủ Úc Vi là chị em ruột cùng
cha cùng mẹ, nhưng số phận của hai người lại khác nhau rất lớn.
Khi Úc Sanh còn nhỏ, sự nghiệp của cha cô còn chưa có phát triển, trong nhà bởi vì quá nghèo không thể nuôi dưỡng con cái, cho nên liền đem cô cho
một gia đình không có con gái nhận nuôi. Mấy năm sau Úc Vi chào đời, sự
nghiệp của Úc Lý ngày càng phát triển, mười mấy năm sau sự nghiệp càng
lúc càng phát triển, bắt đầu thành lập công ty rồi trở thành lão tổng ở
đó.
Mà trong nhà lại chỉ có một đứa con là Úc Vi, cả nhà càng chú ý, toàn bộ quan tâm đều đặt ở trên người cô ta, chính là một tiểu công
chúa được trăm ngàn sủng ái.
Cho nên có thể nói từ nhỏ đến lớn Úc Vi chính là được sống trong một hũ đường.
Cùng so sánh với cô ta, Úc Sanh cả đời này lại là thập phần đau khổ. Nửa đời trước gặp được Úc Vi, cô chẳng qua chỉ là sinh hoạt có chút khó khăn,
nhưng sau khi gặp được Úc Vi, lại là tinh thần thống khổ.
Trong
cuốn sách "Tình nhân của ác ma" mọi người đều sùng bái nữ chủ, nữ phụ
hoàn toàn bị hào quang của nữ chủ che đậy, ở trước mặt nữ chủ, cô không
có một chút phân lượng gì, cho dù có lớn lên xinh đẹp thì cũng không có
một chút tác dụng gì.
Úc Sanh cùng Úc Vi rõ ràng chỉ kém nhau hai tuổi, nhưng giữa hai người lại có một khoảng cách vô cùng lớn không thể nào vượt qua.
Úc Vi từ nhỏ nhận hết sủng ái.
Mà gia đình
nhận nuôi Úc Sanh kia, người cha lại là một người nghiện cờ bạc, sau đó
có một lần bởi vì thiếu nợ mà bị người ta đánh chết.
Mẹ nuôi thì bị mắc bệnh, trong nhà không có tiền để khám bệnh, không bao lâu sau cũng qua đời.
Cuối cùng chỉ còn cô và một người em trai không có huyết thống sống nương tựa lẫn nhau.
Thẳng đến khi Úc Sanh hai mươi tuổi, cũng chính là năm nay, nhà họ Úc mới tìm cô trở về.
Nhưng nghĩ cũng không nghĩ tới, cô vừa mới trở lại, đã có người ra oai phủ đầu với cô.
Chẳng qua chỉ là ra oai phủ đầu? Úc Sanh nhìn bộ lễ phục hoa lệ trong tay đã
bị cắt một vệt lớn, khóe miệng không tiếng động mà gợi lên một vòng cung cười châm biếm.