Bôn ba nhiều ngày bên ngoài nên mọi người đều cảm thấy cạn
kiệt sức lực, hiện giờ có nơi để yên ổn nghỉ ngơi làm ai cũng muốn đi
ngủ một giấc thoải mái.
Ba căn hộ đều là loại hai phòng ngủ và
một phòng khách được họ liên thông với nhau, chừa lại phòng khách căn
501, còn phòng khách của 502 và 503 thì nhờ Trương Sóc Lương dựng tường
đất ngăn cách, sau đó đặt một chiếc giường lót nệm cao su để làm phòng
ngủ. Theo cách này thì họ có tới tám phòng ngủ, Ngô Tĩnh với Trương Sóc
Lương một phòng, Đông Đông chung một phòng với Tô Duệ Triết, những người còn lại tuỳ ý chọn mỗi người một phòng còn dư.
Trước lúc đi
ngủ, Tô Duệ Triết làm một cái ổ mèo đặc biệt dành riêng cho Tiểu Hắc
tránh cho nó chui lên giường nằm chung với Đông Đông, hai đứa mà không
cẩn thận thì lại hoán đổi...
*****
Ngủ thẳng giấc đến khi
mặt trời xuống núi, bên trong căn cứ lúc này đã sáng đèn, mọi người nghe thấy âm thanh náo nhiệt liền đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống đường phố
bên dưới, dòng người đông đúc tấp nập ngược xuôi làm quang cảnh trở nên
rộn ràng hẳn lên.
"Không thì chúng ta xuống coi tí đi được
không?" Trịnh Gia Hoà hưng phấn nói, từ sau khi mạt thế bùng nổ thì đây
là lần đầu hắn thấy quang cảnh náo nhiệt như vầy nên cảm giác rất háo
hức.
"Được thôi." Triển Vân nghĩ ngợi một chút thì đồng ý, nhân cơ hội này làm quen với căn cứ cũng tốt.
Mọi người sửa soạn tươm tất bản thân chuẩn bị ra ngoài, để lại Tiểu Hắc ở
nhà bởi mang mèo nhỏ theo sẽ khiến vô số ánh nhìn tò mò dõi theo, có khi phát sinh chuyện phiền phức không cần thiết.
Vừa bước chân khỏi
tòa nhà, hàng loạt ánh mắt hiếu kỳ lập tức đổ dồn vào đội ngũ Triển Vân
bởi nơi họ ở cũng thuộc dạng cao cấp yêu cầu số điểm công không hề ít.
Người có khả năng thuê nơi này, một là người có thế lực, hai là người có thực lực không thể tùy tiện trêu chọc. Huống hồ đối diện toà nhà còn có đội chấp pháp của khu căn cứ với dàn binh sĩ vũ trang đầy mình luôn
trong tư thế sẵn sàng giải quyết những kẻ gây sự, trông họ chẳng khác gì hổ rình mồi.
Những ánh nhìn dò xét dần tan đi, bọn Triển Vân bắt đầu quan sát một lượt xung quanh, trên đường tấp nập người di chuyển
nhưng hầu hết đều đang hướng tới nhà ăn đang toả mùi thơm mê người mặc
dù ở khoảng cách khá xa.
"Mình đến chỗ nhà ăn coi thử như thế
nào." Đúng là trong không gian của Tô Duệ Triết đầy đủ mọi thứ song cũng không nên quá ỷ lại vào nó, với lại họ cần xuất hiện thường xuyên thì
mới không khiến người khác ngờ vực, nhất là phía quân đội, hết thảy
trong số họ đều đã biết mặt tiểu đội Triển Vân.
"Đồng ý." Mọi
người đều tán thành, nhà ăn cung cấp đồ ăn miễn phí tuy mùi vị không
ngon nhưng no bụng là được, hoàn cảnh hiện tại khác hoàn toàn so với quá khứ.
Phía Triển Vân hoà vào đám đông đi đến nhà ăn. Những người
làm việc trong nhà ăn đều là quân nhân mặc quân phục thường phục màu
xanh lá cây quân đội, họ hướng dẫn một cách có hệ thống những đám đông
đang nối đuôi nhau tiến vào.
Ngay lối vào nhà ăn treo một tấm
biển lớn ghi rằng bếp đang tuyển mười người chịu trách nhiệm rửa chén,
rửa rau, rửa chậu và quét dọn, một ngày được ba điểm công và cơm bao ba
bữa. Chế độ đãi ngộ như trên thật sự rất tốt. Loại công việc này chắc
chắn dễ dàng hơn nhiều so với việc xây dựng, chẳng những được ăn no mà
còn vô cùng an toàn, ngoài ra còn có thể tích góp điểm công nuôi sống
gia đình, nhiều người thấy thông báo tuyển dụng liền vội vã đến văn
phòng đăng ký.
Vì căn cứ tập trung số lượng lớn người sống sót
nên nhà ăn được xây dựng cực kỳ rộng rãi, tổng cộng có ba tầng, tầng một và tầng hai xếp đầy những hàng bàn ghế dài, sau khi nhận phần ăn nóng
hổi từ ô cửa bên trái thì trực tiếp ngồi ăn ở đây, khi nào ăn xong thì
họ tự dọn dẹp và đưa vào ô cửa bên phải, phía trong sẽ có người nhận.
Mọi ngóc ngách trong nhà ăn đều có binh lính đứng gác, cho nên những ai
có hành động khả nghi như chôm chỉa dụng cụ ăn uống sẽ bị họ nghiêm trị, trường hợp làm hư hỏng bộ đồ dùng ăn uống cũng bị trừ điểm công, đặc
biệt xử lý nghiêm với những kẻ gây rối bên trong nhà ăn, do đó trật tự ở nhà ăn đặc biệt tốt.
Tất nhiên, bạn có thể mang thức ăn của mình đi, như cuốc và bánh, bạn có thể mang trực tiếp, nhưng bạn cần phải
mang theo súp của riêng mình.
Tiểu đội Triển Vân cùng nhau lên tầng hai để ngồi ăn do trên đây có vẻ vắng người hơn.
Mười phút sau họ lãnh phần ăn tối của mình, đó là một tô bánh canh lớn nấu
cùng khoai tây nóng hôi hổi, khoai tây bên trong được cắt thành từng
khối vuông và sợi bánh canh được làm từ bột mỳ, thoạt nhìn bữa tối nay
họ sẽ được no bụng. Bất kể ai có thẻ cư trú tạm thời của khu căn cứ đều
có thể nhận một phần ăn như vậy, cộng thêm một phần nước uống đựng trong ly nhựa, hoàn thành
Căn cứ khuyến khích mỗi người tự đem dụng cụ ăn uống của mình, điều này sẽ giúp góp phần tiết kiệm lượng nước sinh
hoạt cũng như tiết kiệm được vật dụng phân phát cho mọi người.
Cả nhóm tìm một chỗ ngồi để thưởng thức tô bánh canh, không nghĩ đến nhà
ăn có thể nấu ngon như vậy, nước lèo nêm nếm đậm đà, ăn chung với khoai
tây cắt khối vô cùng hợp miệng, hương vị quá đúng là trên cả mức tuyệt
vời.
Cả người ai nấy cũng dần ấm lên thấy rõ khi ăn xong tô bánh canh nóng hổi.
Với phương châm không được lãng phí thức ăn nên những món trên bàn họ đều ăn sạch sẽ, sau đó thu dọn đem đến ô cửa sổ bên phải.
Vừa xuống tầng dưới thì trông thấy đa số người đang hướng về phía khu trung tâm quản lý, phỏng chừng là muốn tới đại sảnh đăng ký nhiệm vụ, dù gì
ăn uống miễn phí cũng chỉ được ba ngày đầu tiên mà thôi, nếu để trụ ở
đây lâu dài thì họ chắc chắn phải làm việc kiếm điểm công.
Nhân lúc rảnh rỗi nên nhóm Triển Vân quyết định đi theo xem như thế nào.
Bên trong đại sảnh lúc này là một biển người tấp nập, mà phía khu vực màu
trắng là cả hàng dài người thường đang đứng chờ đến lượt đăng ký nhiệm
vụ.
Ngược lại, phía khu vực màu đỏ cũng có không ít người tập
trung, Triển Vân nhìn thấy cạnh quầy treo tấm bảng thông báo về việc
tuyển dụng của lực lượng phòng vệ khu căn cứ. Nhiệm vụ chủ yếu của họ
chính là hỗ trợ quân đội giết sạch đám tang thi lởn vởn xung quanh khu
vực căn cứ, bởi hễ là nơi con người sinh sống thì sẽ thu hút tang thi
đến, chẳng may chúng nó tràn vào khu căn cứ khi bức tường bảo vệ vẫn
chưa hoàn thành thì hậu quả vô cùng khó lường.
Yêu cầu nam nhân
tố chất thân thể tốt và am hiểu sử dụng súng ống, mỗi ngày là năm điểm
công, thoạt nhìn điểm có vẻ không cao cho lắm, nhưng nếu họ có thể giết
được tang thi thì mỗi con tương ứng với hai điểm công. Đối với người có
thực lực nếu tính như vậy thì mỗi ngày kiếm mấy chục điểm công là điều
hoàn toàn có khả năng.
Hầu hết những người đến đăng ký đều là nam nhân thân hình cường tráng vạm vỡ, thế nhưng ngoài tố chất thân thể ra
thì căn cứ còn xét cả kỹ năng dùng súng, nếu kỹ năng quá kém cũng không
được nhận.
Nhóm Triển Vân từ đầu đến giờ vẫn đứng một góc quan sát đám đông một cách lặng lẽ, Ngưu Đại Lực vừa hay đi ngang qua thấy họ.
"Hắc! Đội trưởng Triển! Mọi người tới nhận nhiệm vụ hả? Đúng lúc đội trưởng
của tôi đang muốn gặp mọi người, không ngờ trùng hợp dữ vậy!" Vẻ mặt
Ngưu Đại Lực nhiệt tình tươi cười.
"Không, bọn tôi chỉ đến xem mà thôi." Triển Vân mỉm cười chào hỏi Ngưu Đại Lực, "Đội trưởng Lý tìm chúng tôi có việc sao?"
Ngưu Đại Lực đảo mắt ngó xung quanh, nói nhỏ, "Hình như có nhiệm vụ khẩn
cấp, điều tôi đi hỏi ý mọi người có tình nguyện hỗ trợ hay không."
Triển Vân khẽ nhướng mày, họ vừa mới đến khu căn cứ chưa đầy hai ngày và dự
định nghỉ ngơi một chút chứ chưa vội vã làm nhiệm vụ, tuy nhiên họ vẫn
nên đến gặp đội trưởng Lý một chuyến.
Ngưu Đại Lực tìm hai chiếc xe tới đưa cả nhóm đến bộ chỉ huy quân sự nằm phía sau khu căn cứ.
Hắn dẫn mọi người vào phòng hội nghị của tổng bộ ngồi chờ rồi chạy đi tìm Lý Minh.
Không bao lâu sau thì Lý Minh đến, vì gấp gáp nên đầu đầy mồ hôi.
"Đã lâu không gặp, mọi người vẫn khoẻ chứ." Mắt thấy người vào là Lý Minh, tiểu đội Triển Vân đứng dậy nhiệt tình chào đón.
"Đội trưởng Lý tìm chúng tôi có việc gì sao?"
"Chuyện là có một nhiệm vụ khẩn cấp nhưng tỷ lệ thành công của chúng tôi không
quá chắc chắn, thế nên mọi người có hứng thú hợp tác với chúng tôi
không."
"Là nhiệm vụ gì?"
"Tìm máy phát điện năng lượng
mặt trời. Cậu cũng biết hiện tại căn cứ sử dụng máy phát điện chạy bằng
dầu diesel, tuy nhiên nó lại tiêu hao dầu quá nhanh, cho nên việc cung
cấp điện cho căn cứ lúc này thật sự khó khăn, vì lý do ấy nên thủ trưởng quyết định giao nhiệm vụ đến nhà máy điện năng lượng mới Hoành Dương
lớn nhất thành phố G cho chúng tôi, đem toàn bộ dây chuyền sản xuất tự
động và tất cả những tấm pin năng lượng mặt trời hoàn thiện trong nhà
máy." Lý Minh dừng một chút lại nói, "Mất hai ngày đường để tới thành
phố G, trước đó đã có đội ngũ tiến hành tìm kiếm và cứu hộ nơi ấy, họ dự định ghé ngang nhà máy điện nhưng không ngờ đụng độ phải tang thi tiến
hoá khiến thương vong vượt ngoài dự kiến. Vì sự an toàn của những người
sống sót và binh lính nên họ dừng tấn công nhà máy điện để quay về, lần
này chúng tôi muốn mời tiểu đội của cậu cùng hợp tác hành động."
Trải qua quãng thời gian sinh hoạt cùng tiểu đội Triển Vân, Lý Minh vô cùng tin tưởng vào thực lực của họ.
"Đoàn trưởng Tưởng còn chuyển lời rằng nếu mọi người đồng ý hợp tác, chẳng
những phân một phần trong tổng số những tấm pin năng lượng mặt trời thu
thập được mà còn tặng cho mọi người một cái máy phát điện năng lượng mặt trời nữa. Đương nhiên trong trường hợp mọi người không đồng ý thì chúng tôi sẽ không cưỡng ép, chỉ hy vọng Tô tiên sinh có thể cung cấp một ít
vũ khí thực vật, đổi lại điểm công và vật tư sẽ được đưa tới cho mọi
người." Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn hy vọng tiểu đội Triển
Vân sẽ bằng lòng hợp tác.
"Chừng nào các anh xuất phát?"
"Chậm nhất là ngày mốt." Dân cư ở khu căn cứ ngày một nhiều hơn nên vấn đề
điện năng cần phải giải quyết ổn thoả càng sớm càng tốt.
"Chúng
tôi trở về suy xét một chút, ngày mai sẽ có câu trả lời cho anh." Triển
Vân chưa lập tức nhận lời vì cần phải hỏi ý kiến đồng đội mình.
"Được thôi." Lý Minh đáp lại một cách sảng khoái, tiểu đội của họ cần thời
gian hội ý có nghĩa là họ có thể chấp nhận lời đề nghị từ quân đội.