Suốt ba giờ đồng hồ, quân đội đã lục tung hết 17 con phố, 11 khu dân cư, giết chết gần cả ngàn tang thi, vậy mà chỉ tìm thấy 33 người còn sống
sót.
Số lượng này thật sự quá ít, rốt cuộc những người khác đang ở nơi nào?
Chẳng lẽ mọi người đã tập trung lại tại địa điểm nào đó để ẩn nấp?
Cách hừng đông chỉ còn một giờ rưỡi, chỉ huy của đợt hành động cứu viện lần
này lựa chọn một sân vận động lớn ở trung tâm thành phố A làm cứ điểm
tạm thời cho quân đội, tiểu đội 1 và tiểu đội 2 phụ trách dọn sạch đám
tang thi bên trong, những đội còn lại tiếp tục sử dụng thiết bị cảm biến để tìm kiếm những người còn sống, trước hừng đông thì trở lại sân vận
động.
Tiểu đội số 12 đi theo sự chỉ dẫn của thiết bị đến một khu
biệt thự cao cấp, xe quân dụng dừng lại trước cổng, phân bốn người ở coi canh giữ, sau đó cùng nhau tiến vào khu biệt thự.
Vài căn biệt
thự họ vừa đi ngang qua đều thấy cổng bị mở toang, khoá cửa và cửa sổ có dấu hiệu bị phá hư, phòng ốc cũng bị lục lọi be bét. Rất có khả năng
những người còn sống trong khu biệt thự đang tính tích trữ đồ ăn, tiếp
tục đi sâu vào trong, họ phát hiện mấy chục con tang thi đang vây quanh
cổng lớn một căn biệt thự, chúng nó liều mạng cào cấu, xô đẩy nhằm tóm
lấy con mồi bên trong.
Dù không sử dụng máy cảm biến, họ vẫn có
thể đoán được có người còn sống trong khu này. Khi họ cẩn thận tiến lại
gần biệt thự, đám tang thi dường như cảm nhận được mùi vị máu thịt tươi
mới, chúng nó ngay lập tức chuyển hướng nhào thẳng tới chỗ của tiểu đội, mọi người phản ứng nhanh nhạy liền dùng súng bắn chết toàn bộ số tang
thi đó.
"Mở cửa, chúng tôi là quân cứu viện của chính phủ, tang
thi bên ngoài đều đã bị hạ gục, người trong nhà xin hãy mở cửa ra." Lý
Minh dùng sức gõ gõ cửa.
Cánh cửa chậm chạp được hé mở, lộ ra
gương mặt trắng bệch nhợt nhạt của nữ nhân, cô mặc một bộ váy liền thân
bằng tơ lụa, bởi vì đói khát lâu ngày nên khiến hai má cô bị lõm sâu
cùng xương gò má nhô cao, đầu tóc bù xù xơ xác, không những vậy còn có
hốc mắt sâu hoắm kèm theo quầng thâm mắt đen kịt, thoạt nhìn cô lúc này
không khác gì với nữ chính từ phim kinh dị bước ra.
"A...anh, các anh..." Thấy những người bên trong mặc quân phục, ánh mắt cô bỗng loé
lên tia hy vọng, vội kéo lấy tay Lý Minh một mực hướng vào trong nhà,
"Nhanh lên! Cứu lấy anh ấy! Cứu lấy anh ấy với!!"
Bất thình lình
bị túm lấy làm Lý Minh lảo đảo một chút, bất quá nghe thấy lời cô ta nói thì vội vàng đi theo vào phòng, những người khác cũng theo sau.
Căn phòng được bày trí hết sức xa hoa, nếu là ở thời thế hoà bình lúc trước thì còn có tâm trạng thưởng thức cùng tán thưởng đôi chút, nhưng hiện
tại, số đồ cổ và trân bảo như thế này so ra vẫn thua một túi bánh mỳ.
Nam nhân dáng vẻ gầy guộc nằm trên ghế sofa phòng khách, vết thương trên
vai được băng bó bằng chiếc áo sơ mi trắng, nhưng cũng không ngăn được
máu đã nhuộm đỏ thẫm hoàn toàn áo. Mồ hôi lạnh đổ đầy đầu, thân thể liên tục co giật, hiển nhiên hắn đã bị tang thi cắn.
"Cầu xin mấy người, nhanh cứu lấy anh ấy, cứu anh ấy!"
"Tôi là bác sĩ, để tôi nhìn xem." Tống Thành Thư bước lên trước, nhanh tay
tháo áo sơ mi đẫm máu trên người hắn xuống làm lộ ra miệng vết thương
cực kỳ dữ tợn. Ở đó mất hẳn một phần da thịt lớn đến nỗi thấy được cả
xương trắng bên trong, xung quanh miệng vết thương dần trở nên đen hơn,
tình trạng trước mắt khiến Tống Thành Thư phải nhíu mày, kiểm tra đồng
tử có dấu hiệu giãn nở nghiêm trọng, còn có xuất huyết dưới kết mạc
khiến mắt hắn đỏ ngầu, đây rõ ràng là triệu chứng cảm nhiễm virus tang
thi, hơn nữa là sắp phát sinh biến dị.
"Thế nào?" Lý Minh lên tiếng dò hỏi.
Tống Thành Thư thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ấy dường như hiểu được ngụ ý từ Tống Thành Thư, lập tức oà khóc đau đớn, gục ngã vào lòng ngực của nam nhân.
Trên mặt đất đâu đâu cũng thấy vỏ đồ ăn đóng hộp rỗng ruột và một ít giấy
bọc. Không cần hỏi thì mọi người đều đại khái đoán được sự tình, nam
nhân vì muốn tìm thức ăn nên đã ra ngoài, sau đó bị tang thi cắn phải và không thể kháng lại sự xâm nhập của virus.
"Cô gái, chồng của cô hiện tại cảm nhiễm virus tang thi, mong cô nhanh chóng cùng chúng tôi
rời khỏi nơi này." Lý Minh trầm giọng nói.
"Không không không... Tôi không đi!" Nữ nhân ôm chặt lấy cổ nam nhân, nhất quyết không chịu đi cùng họ.
"Đội trưởng, làm sao bây giờ?"
Lý Minh đau đầu, hay cứ túm cô ta đi cho rồi? Với lại thời gian cấp bách, họ không thể trì hoãn lâu ở đây được.
Bỗng dưng vào lúc này, thân thể nam nhân bắt đầu run rẩy một cách dữ dội, làn da cũng dần phát sinh biến đổi rõ rệt.
"Hắn ta đang biến dị!" Tận mắt chứng kiến trường hợp biến dị thành tang thi
lúc trước, Tống Thành Thư trong chớp mắt kéo mạnh nữ nhân đang khóc thút thít ra, tay còn lại đã cầm chắc súng.
Quả nhiên ngay sau đó,
nam nhân mở trừng mắt, bên trong một mảnh đỏ au đáng sợ, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ dữ tợn, nhe nanh giương vuốt bổ nhào tới chỗ bọn họ.
"Không!!"
ĐOÀNG!!
Hai âm thanh đồng thời vang lên, trên trán nam nhân xuất hiện một lỗ đạn, rồi ngã xuống...
"Giết anh ấy! Tại sao giết anh ấy!!" Nữ nhân khóc rống lên.
Triển Vân nhẫn nhịn có hạn, dứt khoát một đòn đánh cho cô ta ngất xỉu, liếc mắt với Trịnh Gia Hoà, "Khiêng đi."
"Sao lại là mình nữa vậy...?" Trịnh Gia Hoà chẹp miệng, đỡ nữ nhân lên vai vác đi.
Lý Minh không nghĩ tới Triển Vân sẽ dùng đến cách thô bạo mà đơn giản như
thế, há miệng thở dốc như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt
trở vào.
Sau đó, họ tiếp tục tìm kiếm những căn còn lại cứu được thêm ba người nữa, trước khi mặt trời ló dạng thì trở về sân vận động.
Những tiểu đội khác cũng lục tục tập hợp đầy đủ, thế nhưng số lượng người được giải cứu lại ít đến lạ lùng.
Sĩ quan chỉ huy mở bản đồ thành phố A, cẩn thận phân tích một chút, vốn dĩ thành phố A là một thành phố du lịch nên dân thường trú kỳ thật không
nhiều, chủ yếu là những khách du lịch. Phần lớn các địa điểm du lịch của thành phố A nằm hướng Tây, vì ở đó có núi sông hữu tình, phong cảnh
động lòng người. Mà bọn họ tiến vào thành phố từ hướng Đông, hôm nay chỉ mới huy động tìm kiếm ở khu trung tâm, khả năng lớn những đoàn du lịch
sẽ trốn trong khách sạn, hoặc cũng có thể bỏ chạy về hướng Tây. Cho nên
hắn quyết định, mục tiêu của buổi tối hôm nay sẽ là phía Tây thành phố.
Tổng cộng số người sống sót được quân đội giải cứu hôm nay là 69 người, đa
số họ đều trốn ở trong nhà từ khi mạt thế ập xuống, thức ăn dự trữ có
bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu để sống qua ngày. Mấy ngày này họ luôn trong
tình trạng bất an cùng tinh thần hoảng loạn tột độ, cộng thêm việc thiếu thốn đồ ăn nước uống khiến ai cũng tiều tuỵ thê thảm.
Quân đội
phát cho mỗi người một ít lương khô và vài cái bánh quy linh tinh, tuy
rằng có thể làm no bụng nhưng họ thật sự nuốt không trôi.
Thấy
vậy, Tô Duệ Triết lên xe lấy một cái nồi trong bao lớn ra, bật đèn cồn
nấu bốn bịch mỳ gói, mùi hương trong nháy mắt đã bao phủ toàn sân vận
động. Mỳ vừa chín thì cậu liền múc cho mỗi người một ly. Giờ phút này
chẳng ai dám so đo việc chất bảo quản có trong mỳ gói hay không, họ cầm
ly mỳ trong tay như nhìn thấy sơn hào hải vị mà cảm động muốn khóc,
nhanh chóng ăn sạch sành sanh tới giọt cuối cùng, mặc kệ dáng vẻ lôi
thôi của bản thân.
Nước mỳ nóng hầm hập làm ấm cả bụng, ai nấy đều cảm thấy vô cùng thoải mái, bắt đầu chậm rãi cầm lương khô với bánh quy lên ăn.
Bên Triển Vân tiếp theo phát cho mấy binh sĩ một ít giăm bông và chocolate
để bổ sung năng lượng, thêm một số nước trái cây với thức uống chức
năng, dù sao mọi người cũng vất vả cả đêm qua rồi.
"Cảm ơn mọi
người..." Lý Minh vẻ mặt ngượng ngùng nói, rõ ràng lượng vật tư này kiếm được là nhờ công sức của họ, kết quả lại chia hết cho binh sĩ.
"Đừng khách sáo."
Nếu không phải chỉ có một cái đèn cồn thì Tô Duệ Triết đã nấu nồi mỳ hoành
tráng hơn rồi. Bất quá có thể no bụng là được, ăn bánh mỳ hay bánh quy
đều giống nhau thôi. Đợi đến khi vào khu căn cứ những người sống sót,
đóng cửa lại thì họ muốn ăn gì cũng được.
Mặt trời dần ló dạng làm nhiệt độ không khí ngày một tăng lên, mọi người bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đến khi màn đêm buông xuống, các tiểu đội nhanh chóng tập trung chuẩn bị
tiến hành cứu hộ lần thứ hai. Tiểu đội 1 và tiểu đội 2 ở lại phụ trách
bảo vệ những người sống sót, những tiểu đội còn lại tham gia hành động.
Mỗi tiểu đội sẽ được phân đến những khu vực khác nhau mà trên bản đồ sĩ
quan chỉ huy đã đánh dấu, tiểu đội 12 dần hướng đến khu vực của mình.
Phạm vi tìm kiếm của họ khoảng chừng 10 kilometer, nhưng vẫn chưa thấy có
phát hiện gì trên thiết bị cảm biến, thẳng đến khi sắp vượt qua khỏi
phạm vi thì máy mới có phản ứng.
Chiếc xe liền lao nhanh đến phương hướng mà máy hiển thị, điểm đến của họ là một trường trung học.
Bốn chữ 'Trung học Trường Dương' viết trên tường trắng đặt cạnh cổng trường đã không còn dáng vẻ ban đầu, cổng sắt của trường bị phá tan tành, tuy
sân trường hoang tàn không một bóng người nhưng họ có thể nghe thấy âm
thanh gào rống của tang thi vọng ra.
Nhất định trong trường còn
người sống sót, khả năng cao là những đứa nhỏ! Sắc mặt cả đội đột nhiên
trầm hẳn xuống, quyết đoán lái xe chạy nhanh vào sân trong, đằng xa là
hàng trăm con tang thi đang điên cuồng tấn công bốn phương tám hướng vào một tòa nhà của trường.
Cửa chính toà nhà được vô số tủ lớn cùng bàn ghế chặn lại, nhưng cứ với cái đà tấn công dồn dập của chúng nó thì cửa sẽ sớm bị đạp đổ.
Lũ trẻ đang gặp nguy hiểm!
"Toàn thể xuống xe! Chuẩn bị chiến đấu!" Lý Minh lập tức hạ lệnh.
Mọi người nhanh chóng nhảy xuống, tiếng súng máy đinh tai nhức óc bắn liên
hồi. Lớp tang thi đầu ngã xuống thì lớp tang thi mới lại ồ ạt nhào đến
họ.
Số lượng tang thi nhiều đến mức nghẹt thở, binh sĩ một bên công kích, một bên chậm rãi lùi dần về sau.
RỐNG!! Bất thình lình, một con tang thi dị thường phóng thật nhanh ra khỏi
bầy, bất chấp loạt mưa bom bão đạn mà nhắm thẳng xông đến vị trí của
tiểu đội 12, bị vô số viên đạn xuyên thấu thân thể cũng không ngăn được
sự điên dại của con tang thi đó.
"Chú ý lựu đạn!" Lý Minh hét lớn một tiếng, ném ra một quả lựu đạn.
ĐÙNG!!
Lựu đạn nổ chuẩn xác ngay con tang thi, cơ thể nó tức khắc bị tan tác thành nhiều mảnh vụn văng khắp nơi, dù cho đã thành một đống bầy nhầy nhưng
nó vẫn ngoan cố như cũ, dùng xương đùi chân trái kéo lê thân thể hướng
đến chỗ của họ.
Mọi người chớp mắt dùng súng tập trung bắn nát đầu con tang thi kia, rốt cuộc cũng thành công tiêu diệt được nó.