Tình cảnh trước mắt
khiến Triển Vân nổi trận lôi đình, căn biệt thự này hắn đã dát vàng dát
kim cương nào đâu, sao cứ lần này đến lần khác bị bọn người xấu dòm ngó
liên tục vậy?!
Nơi mảng tường đổ sụp có đầy những vết máu, xem ra chúng bị khoai tây địa lôi của Tô Duệ Triết nổ làm bị thương không hề nhẹ.
Vốn dĩ cửa sổ và cửa chính biệt thự của Triển Vân đều được gia cố để phòng
trộm, hiện tại hàng rào bên ngoài cửa sổ tầng một đã bị bẻ cong, còn cửa sổ thì bị đập bể một mặt, trong khi cửa chính lại nguyên vẹn, chứng tỏ
chúng lẻn vào trong biệt thự bằng đường cửa sổ.
Cẩn thận quan sát thì thấy có ánh sáng lập loè trên tầng hai, nói không chừng đám người đó vẫn còn trong phòng!
Tầng hai là phòng ngủ của Triển Vân và Tô Duệ Triết, hắn mặc kệ chúng chiếm
lấy căn biệt thự nào làm của riêng, nhưng chỉ riêng điều này thì xin
chúc mừng, bởi những kẻ đó đã thành công chọc tức Triển Vân.
Trắng trợn đột nhập rồi phá hoại nơi ở người khác, nếu còn nhịn được thì không phải con người!
Triển Vân dẫn trước Tô Duệ Triết cùng một vài người nhanh chóng xông vào
trong biệt thự, những quân nhân còn lại liền vào đội hình bao vây chặt
chẽ xung quanh, với tâm thế không để bất kỳ kẻ nào lọt lưới.
Phía trong biệt thự là một đống hỗn độn, tất cả mọi thứ đều bị phá nát đến
mức không còn nhìn ra hình dáng ban đầu như thể bọn chúng đang phát tiết cơn giận, hoàn toàn biến dạng từ đồ điện cho đến vật dụng hằng ngày,
ngay cả ghế sô pha cũng bị chọc thủng một cách dị hợm.
Thâm thù đại hận đến cỡ nào mới có thể xuống tay một cách tàn bạo như thế này?
Cả nhóm lập tức di chuyển lên phía tầng trên, song cư nhiên lại không thấy bất cứ ai, thứ ánh sáng mà họ thấy lúc ở dưới chính là ánh lửa! Chúng
dám đốt lửa! Bọn chúng gom toàn bộ tủ quần áo trong nhà lại để đốt, trừ
những vật chất dẫn cháy ra, hòng để ngọn lửa duy trì ở mức độ không lan
ra hết khu biệt thự.
"Lũ khốn nạn!" Dập tắt lửa xong, Triển Vân tức giận đến nỗi không giữ được bình tĩnh mà chửi.
Tô Duệ Triết nhíu chặt mày, cậu đang chìm sâu trong suy nghĩ, đại khái từ
những gì cậu nhìn thấy thì trong lòng đã có suy đoán sơ bộ.
Hiển
nhiên đây là những kẻ có thù oán với đội ngũ của Triển Vân. Chúng âm
thầm theo dõi từng hành vi cử chỉ lẫn nơi ở bọn họ, sau đó thừa dịp họ
ra ngoài để kéo vào đập phá cho hả hê. Chỉ có bọn chúng mà thôi, không
ai khác ngoài những kẻ không lâu trước đó bị nhóm Triển Vân ra tay dạy
dỗ không thương tiếc.
Ngày đó chúng đã không chiếm được biệt thự
của họ, ngược lại còn bị Trương Sóc Lương cùng Triển Vân giáo huấn một
trận thừa sống thiếu chết, đành phải ngậm cục tức trong người suốt mấy
ngày để tìm cơ hội xả giận!
Tô Duệ Triết nói cho Triển Vân nghe suy nghĩ của cậu, Triển Vân cũng lặng lẽ đồng tình.
"Lửa cháy chưa được bao lâu, hẳn là bọn chúng vẫn chưa đi được xa!" Triển Vân nghiến răng nói.
"Nhưng bây giờ chúng ta không biết nên đi nơi nào để tìm họ, trời lại sắp sáng nữa, trước mắt mọi người hãy đến biệt thự khác ở tạm đi đã..." Trông
thấy tình trạng của căn phòng làm Triệu Binh phải thở dài, chắc chắn họ
không thể ở phòng này được rồi.
Dù lửa giận trong lòng Triển Vân
có đang lớn tới cỡ nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng, vì họ chưa thể xác định được vị trí của kẻ thù, việc đầu tiên cần làm là tìm căn biệt thự
khác trong khu để tạm trú. Phía đội ngũ của Triệu Binh sẽ vào ở những
căn gần đó, bên trong nhà được trang trí đơn giản cùng một vài dụng cụ
cơ bản, như vậy cũng đủ cho họ có thể nghỉ ngơi thoải mái.
So với căn của Triển Vân trước đó thì biệt thự mới này có vẻ rộng rãi hơn một
tí, ở đây tuy không được lắp những thiết bị phòng trộm, nhưng hiện giờ
toàn bộ khu biệt thự này đều có quân nhân cư ngụ, khẳng định mức độ an
toàn không hề thua kém, thậm chí phải nói là an toàn hơn trước nữa.
Tô Duệ Triết lấy mấy thùng nước khoáng và nhiều thùng rỗng từ không gian
ra, nhờ Tống Thành Thư đổ đầy nước vào thùng bằng dị năng hệ thuỷ, sau
đó để Trịnh Gia Hoà đem đi tặng cho bên quân nhân, số lượng tuy có hạn
chế nhưng vẫn đủ để họ giải khát. Đồng thời còn tặng thêm không ít dược
phẩm và băng gạc sơ cứu, hy vọng giúp được những quân nhân bị thương có
thể xử lý tốt vết thương của họ.
Biệt thự này dù có lớn hơn thì
mọi người vẫn phân chia phòng ở như cũ, Triển Vân cùng Tô Duệ Triết
phòng trên tầng lầu, những người khác sẽ ở những phòng tầng trệt, dư ra
được một phòng, vậy thì Tống Thành Thư và Trịnh Gia Hoà không cần phải
chen chúc ở chung phòng nữa rồi. Có kho hàng di động của Tô Duệ Triết
nên mọi người sắp xếp phòng ốc cũng rất nhanh chóng, tiếp theo Tống
Thành Thư chuẩn bị nước sạch bằng dị năng hệ thuỷ, mọi người thay phiên
nhau rửa sạch cơ thể một chút rồi thay quần áo mới, làm xong thì mạnh ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Sắp xếp xong thì trời cũng đã
sáng, nhiệt độ ban ngày quả thực nóng tới mức khó chịu, ai cũng phải kéo màn che kín cửa sổ để ngăn ánh nắng mặt trời gay gắt, nằm tư thế thoải
mái nhất và chờ màn đêm buông xuống, đến lúc đó thì họ mới bắt đầu hành
động.
Thời điểm mặt trời vừa khuất bóng, mọi người nghe thấy
loáng thoáng âm thanh động cơ của xe quân đội ở bên ngoài, hẳn là phía
Triệu Binh lái xe đi tìm vật tư. Hiện tại nơi ở họ có, nhưng lại thiếu
hụt thức ăn lẫn nước uống, thành thử họ cần phải ra ngoài thu thập thêm.
Có vẻ thấy bên trong biệt thự của Triển Vân vẫn sáng đèn, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra nhìn, đối diện là một quân nhân lạ mặt với dáng người cao lớn, nét mặt Triển Vân có chút ngạc nhiên.
"Triển tiên sinh, lần đầu gặp mặt. Đội trưởng Triệu nhờ tôi thông báo với anh
một chuyện, đêm qua chúng tôi phát hiện ở căn phòng biệt thự phía đối
diện có một đám người hành động vô cùng khả nghi, khả năng cao là những
kẻ có liên quan đến việc phá hoại biệt thự của anh." Người quân nhân nọ
vừa nói vừa thực hiện động tác chào theo kiểu nhà binh.
Đêm qua,
khi từng nhóm quân nhân chia nhau vào ở các căn biệt thự xung quanh, một quân nhân tinh mắt phát hiện hình như biệt thự nằm ở hướng bắc có người cư trú, lúc đầu họ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều vì hầu hết biệt thự
nơi đây đều vô chủ, bất cứ ai cũng có thể vào ở, nên đó có lẽ là nhóm
người còn sống sót từ bên ngoài tới.
Nhưng sau khi nghe thấy động tĩnh ngoài biệt thự, đám người nọ bắt đầu lén lút nhìn trộm họ thông qua cửa sổ.
Chờ tới lúc phía quân nhân đã ổn định chỗ ở, những người ở đó liền đến tìm
bọn họ để hỏi thăm tình huống, hỏi rằng họ có phải quân đội được cử đi
cứu viện hay không, rồi bao giờ mới có thể đưa bọn hắn rời khỏi nơi này, thế nhưng sau khi biết tin 'họ chỉ là những quân nhân đóng quân ở thành phố S, hiện tại đang bị mất liên lạc với chính phủ' thì mấy kẻ ấy nhanh chóng thay đổi nét mặt, bộ mặt cực kỳ thất vọng. Kế tiếp lại đòi bên
quân nhân cung cấp thức ăn và thuốc trị thương, chính bản thân họ còn
không có mà dùng, đương nhiên sẽ không thể nào đáp ứng được cho bọn hắn.
Những người đó mặt hậm hực tỏ vẻ bực bội, quay người hùng hổ rời đi.
Trải qua sự việc gần đây ở quân doanh nên sự cảnh giác của họ đối với những
người bên ngoài càng được nâng cao, cộng với trực giác của một quân
nhân, họ cảm giác có điều khả nghi ở bọn người đó nên đã tiến hành giám
thị.