Lục Nguyên cùng Tô Ảnh Nhược cao chạy xa bay đến một nơi tách biệt với thế giới phồn hoa ngoài kia. Nơi đây cách xa thành phố ngàn dặm, bà Lục có muốn tìm e rằng
không có khả năng.
Trước khi đi, Lục Nguyên không mang
theo nhiều đồ để tránh bị nghi ngờ. Anh lấy tiền và vàng cất sẵn trong
cốp xe. Lúc anh vừa lái xe ra khỏi trung tâm, tên khả nghi kia lập tức
đuổi theo. Hai người đã có một cuộc đua tốc độ khiến người đi đường rùng mình sợ hãi. Đến một khúc cua quẹo, Lục Nguyên cố tình chạy thật nhanh
rồi lệch tay lái sang một bên quay đầu chạy về hướng ngược lại. A Dĩ bị
bất ngờ, cậu ta thắng gấp lại nhưng không kịp, xe trực tiếp đâm vào vách đá bên sườn núi, bất tỉnh.
Vì vậy mà Lục Nguyên mới có thể thoát khỏi vòng kiểm soát của mẹ mình.
Gần đến nơi hẹn với Tô Ảnh Nhược, Lục Nguyên lấy tiền lẫn vàng rồi bỏ luôn chiếc xe ở nơi khác để tránh bị phát hiện.
“Nhược Nhược, em có hối hận khi đi cùng anh không?”
Trước một con suối nhỏ, Lục Nguyên ôm lấy Tô Ảnh Nhược, tay anh đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của cô - nơi đang nuôi dưỡng một thiên thần nhỏ sắp
chào đời.
Lục Nguyên vốn định kể cho cô
nghe về cuộc hành trình trốn thoát đầy chông gai để anh có thể đến gặp
cô, nhưng khi nghe cô báo tin mình đang có mang, anh vừa vui vừa bất
ngờ. Anh sợ chuyện đó sẽ làm cô lo lắng ảnh hưởng đến thai nhi nên
mới quyết định giấu nhẹm đi.
Tô Ảnh Nhược tựa đầu vào ngực Lục Nguyên nhìn phong cảnh bao la, hữu tình đẹp đẽ phơi bày ra trước mắt.
Đây là nơi hai người quyết định dừng chân, được biết thôn An Nhiên này
người dân chân chất lại còn tốt bụng. Hai người vừa chuyển đến, họ liền
đi đến hỏi thăm xem có cần giúp đỡ gì không.
Nghe anh hỏi, Tô Ảnh Nhược liền ngước lên nhìn anh. Cô mỉm cười lắc đầu:
“Chỉ cần được ở cạnh anh, em không có gì phải hối hận.”
Lục Nguyên yêu thương hôn lên trán cô, thỏ thẻ:
“Cảm ơn em và con đã chọn anh. Anh nhất định sẽ lo cho hai mẹ con đầy đủ.”
Khi Lục Nguyên nói với Tô Ảnh Nhược rằng anh chấp nhận kết hôn, cô cứ nghĩ
duyên mình và anh đã hết. Thế nhưng lúc anh ôm cô, đã rót vào tai cô
những lời hẹn ước:
“Ngày X, em hãy đến bến sông Hạ Đông
chờ anh, anh sẽ đến gặp em. Chúng ta cùng đi đến một nơi không ai tìm
được, sẽ sống cùng nhau đến già.”
Tô Ảnh Nhược đã trăn
trở rất nhiều, cô còn đi học, còn mẹ ở quê nhà, cô không thể cứ như vậy
mà đi. Nhưng tình yêu của cô đối với Lục Nguyên quá lớn, cô thừa nhận
mình ích kỉ, không cam tâm để anh kết hôn với người khác.
Sự phân vân của Tô Ảnh Nhược chấm dứt khi cô phát hiện bản thân đã có thai. Cô cần anh, con cô cần anh, cô không thể không đi.
Và quyết định đi của hai người là hoàn toàn đúng đắn.
***
Bảy năm sau...
Trong ngôi nhà nhỏ của đôi vợ chồng trẻ, một bé trai tầm sáu tuổi lon ton
chạy quanh, đuổi theo sau đứa bé là một cô gái với mái tóc búi cao, trên đầu còn cột thêm một miếng vải tạo hình chiếc cài tóc trông chẳng khác
gì một cô gái nông thôn chính hiệu.
“Lục Ngạn, con đứng lại cho mẹ!”
Tiếng Tô Ảnh Nhược vang lên, cô chống hai tay xuống gối thở dốc. Thằng bé này càng lớn càng nghịch ngợm, chính là bị ba nó chiều hư.
“Con lại chọc mẹ giận nữa phải không?”
Lục Nguyên vừa đi làm về nhìn thấy cảnh này, anh vào bế lấy Lục Ngạn, thằng bé ôm cổ anh, chu môi nói:
“Con còn nói không có? Anh xem, nó đánh bạn trong lớp đến nỗi u đầu, vừa nãy mẹ thằng bé đã đến mắng vốn em.”
“Em bớt giận. Để anh hỏi con.” - Lục Nguyên một mặt dỗ Tô Ảnh Nhược, một mặt hỏi dò Lục Ngạn - “Lục Ngạn, sao con lại đánh bạn?”
Lục Ngạn dụi đầu vào hõm cổ anh, rơm rớm nước mắt đáp:
“Tại bạn đó dám tự tiện lấy đồ ăn mẹ làm cho con mang cho chó ăn.”
Lục Nguyên bật cười trong khi Tô Ảnh Nhược trợn tròn mắt. Anh vỗ lưng thằng bé dỗ dành:
“Bố biết rồi, nhưng lần sau có gì con phải nói với cô giáo, không được đánh bạn nữa biết không?”
Lục Ngạn gật đầu, “dạ” một tiếng, len lén nhìn về phía Tô Ảnh Nhược.
Tô Ảnh Nhược nghe con nói bỗng thấy bản thân quá nóng giận không hỏi rõ
đầu đuôi đã vội trách con. Tính tình cô có hơi nóng nảy không giống Lục
Nguyên, anh luôn hỏi rõ kĩ càng mới hành động. Bởi anh hiểu tính Lục
Ngạn, nó tuy tinh nghịch nhưng lại rất hiểu chuyện, đặc biệt là rất
thương mẹ.
“Lục Ngạn, cho mẹ xin lỗi!”
Tô Ảnh Nhược bế lấy cậu bé từ tay Lục Nguyên, đưa tay lau nước mắt tèm nhem trên mặt nó. Lục Ngạn ôm mẹ khóc, nghẹn ngào nói:
“Ngạn xin lỗi đã làm mẹ giận. Lần sau con sẽ không như thế nữa.”
“Ngoan, không khóc nữa. Mẹ lấy bánh cho con ăn nhé!” - Tô Ảnh Nhược bế Lục Ngạn đi, sực nhớ ra điều gì đó, cô quay đầu hỏi anh - “Hôm nay đi làm có mệt không anh?”
“Anh không mệt.”
Đó là câu hỏi mỗi khi anh đi làm về cô đều hỏi, sự quan tâm ấy mỗi ngày đã trở thành thói quen.
Tô Ảnh Nhược mỉm cười đi vào trong. Lục Nguyên nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ, trong mắt anh là sự yêu thương vô bờ bến, không thể diễn tả
thành lời.
Mới đó đã bảy năm trôi qua, anh và cô ở thôn
này yên yên bình bình mà sống. Lục Nguyên là người có học thức cao nên
anh xin được một công việc tốt, lương ổn định. Còn Tô Ảnh Nhược ở nhà
làm bánh mang ra chợ bán, mỗi ngày cũng kiếm được ba bữa cơm cho cả nhà.
Một cuộc sống bình dị mà hạnh phúc là điều mà Lục Nguyên và Tô Ảnh Nhược hằng mơ ước, cuối cùng cũng đã thực hiện được.