Chân Cực quốc đã thua, nhưng
không chỉ thua đi 20.000 con chiến mã, mà còn chính là năng lực khởi
binh với quy mô lớn trong vòng 10 năm.
Thỏa thuận bằng giấy trắng mực đen cộng với ấn tín của Quốc chủ Chân Cực quốc, cả đất nước ấy cũng không thể nào đổi ý được.
Và điều quan trọng nhất chính là, Đại Hạ mới là quốc gia hùng mạnh nhất
trên thế gian này. Nếu ai dám đổi ý, vậy Bố Y hầu và 200.000 Hắc Vũ quân cũng không chỉ đơn giản là tọa trấn một chỗ tại biên giới như hiện tại.
Sau trận so tài, quần thần Đại Hạ bèn bắt tay vào lo toan các
việc cần thiết bên lề. Đa phần các vị Vũ hầu của Đại Hạ đều trấn thủ bên ngoài, ở kinh thành chỉ còn lại một số tướng lĩnh, quan văn hay Nho
thần cơ bản khác, nhưng tầm đấy cũng đủ sắp xếp ổn thỏa vấn đề này.
Hoàn thành nhiệm vụ của mình xong, ngoài việc tu luyện ra, Ninh Thần vẫn đang chờ chiếu chỉ của Hạ hoàng.
Cuối cùng, vào ngày thứ ba, ý chỉ của Hạ hoàng đã được công bố. Y phong cho
Hạ Diệu Ngữ, con gái của Hoa Thân vương, làm công chúa Diệu Ngữ, trở
thành đối tượng hòa thân và chuẩn bị được đưa dâu sang Chân Cực quốc. Dĩ nhiên, tên của Ninh Thần cũng được hiển hách bổ sung vào trong phái
đoàn đi hòa thân.
Nghe tin này, cả Trưởng Tôn và Thanh Ninh đều
ngẩn người. Đặc biệt là Trưởng Tôn lại càng khiếp sợ hơn bên cạnh cảm
giác thịnh nộ!
Ở trong cung lâu như vậy, nàng làm sao không đoán ra được nguyên do của chuyện này? Tên của Ninh Thần rõ ràng là được lâm thời bổ sung vào, dù có hay không thì ban đầu cũng là không cần thiết
đấy. Nhưng khi Hạ hoàng đã thêm vào, chứng tỏ là đã có người cầu tình
cho hắn.
Trong Hoàng cung này, chỉ có một người duy nhất mà Ninh Thần có thể tiếp xúc được, và cũng chỉ có người ấy mới đủ khả năng tác
động đến bậc Hoàng giả - chính là vị Cửu công chúa kia.
“Tốt lắm, tốt lắm!”
Giữa chính điện của cung Vị Ương, Trưởng Tôn tức giận đến mức tái mét mặt
mày khi; nàng lạnh lùng nói: “Người đâu! Dẫn Ninh Thần đến đây!”
“Ngươi ở lại đây.” Trưởng Tôn phẫn nộ, từ đó mà nghiêm khắc luôn với cả Thanh
Ninh. Nàng biết Ninh Thần và Thanh Ninh có quan hệ tốt, thế nên càng
không để cho Thanh Ninh đi bắt người.
Một lúc sau, Ninh Thần
chậm rãi đi tới. Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, không còn nụ cười ngượng
ngùng của ngày xưa, cũng không tỏ ra quá sợ hãi.
“Hoàng hậu nương nương!”
Đây là lần đầu tiên mà Ninh Thần quỳ xuống, cung kính dập đầu.
Thấy Ninh Thần đi tới, Trưởng Tôn càng tức giận hơn. Nàng đập mạnh xuống
bàn, tức giận hỏi: “Ngươi nóng lòng muốn rời đi như vậy à?”
Ninh Thần ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Nương nương! Nếu nói vậy, ắt hẳng ngài
cũng hiểu rõ tính cách của ta không qua thích hợp để ở lại trong cung.
Nếu cứ ở đây, sớm muộn gì cũng rước họa vào thân.”
“Bổn cung
đường đường là Hoàng hậu của Đại Hạ, chẳng lẽ còn không bảo vệ được
ngươi sao? Rốt cuộc, ngươi đang sợ cái gì?” Càng suy nghĩ, Trưởng Tôn
càng giận dữ, hận mình không thể đập ngay cái tách trà trên bàn vào mặt
kẻ đang quỳ kia.
“Ta sợ một ngày nào đó sẽ gây ra tai họa lớn
hơn. Khi ấy, người đầu tiên muốn chém đầu ta chính là ngài, Hoàng hậu
nương nương đây.” Ninh Thần khẽ thở dài.
Chát...
Trưởng
Tôn phẫn nộ đến mức ném luôn tách trà về phía Ninh Thần; một âm thanh
chét chúa vang lên, tách trà đập thẳng vào trán hắn, tóe ra máu tươi.
“Ngươi khiến bổn cung quá thất vọng rồi.”
Trước cảnh mặt mày đẫm máu nhưng Ninh Thần vẫn không muốn cúi đầu, Trưởng Tôn giận run người, nhắm mắt lại, hoàn toàn thất vọng về hắn.
“Cửu công chúa giá đáo.”
Đúng lúc này, Hạ Hinh Vũ vừa bước vào, để rồi lập tức kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng giữa đại điện.
Nàng biết mẫu hậu sẽ tức giận, nhưng không ngờ mẫu hậu lại thịnh nộ đến mức này.
Hạ Hinh Vũ hơi biến sắc, ngoan ngoãn quỳ xuống. Nàng thầm khiếp sợ; đây
vẫn là lần đầu tiên nàng thấy mẫu hậu nổi cơn như thế này.
Trong Hoàng cung này, ai nấy đều khoác lên mình một lớp ngụy trang, hiếm khi
bộc lộ cảm xúc chân thật ra ngoài. Biểu cảm thế này của mẫu hậu, rõ ràng chính là thực sự nổi giận rồi.
“Ngươi thật to gan. Mẫu hậu đã nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, không ngờ lại dám động tâm cơ đến cả mẫu hậu đây!”
Trưởng Tôn cực kỳ tức giận khi trông thấy Hạ Hinh Vũ lúc này. Từng người một
bên cạnh nàng, ai cũng quá xuất sắc đến tình trạng thế này ư?
Tức giận đến cùng cực lại hóa thành nỗi hận. Trưởng Tôn hận hai người bên
dưới, cũng hận mình. Nàng hận hai kẻ kia tại sao không phân bua mọi
chuyện, lại hận mình mù tịt về gốc rễ của vấn đề này.
Tuy nhiên, ván đã đóng thuyền. Dưới đạo thánh chỉ ấy, dù nàng có ra mặt thì Hạ
hoàng cũng không thể thu hồi thánh chỉ được. Quân vô hí ngôn, tuyệt đối
không thể nói hai lời dù có bất cứ ai can ngăn.
Ngày đưa dâu đã
được định rõ vào cuối tháng. Chỉ còn chưa tới 20 ngày nữa, nghĩa là chưa đến 20 ngày tới thì Ninh Thần sẽ xuất cung.
Thầm giấu đi cảm
giác mệt mỏi vào lòng, Trưởng Tôn cũng không muốn truy cứu gì thêm, chỉ
ngồi xuống ghế chủ tọa rồi phất tay nói: “Nếu ngươi đã quyết định giúp
hắn xuất cung, vậy ngươi sẽ phải gánh chịu phần thời gian cấm túc còn
lại của hắn. Lui ra đi.”
“Mẫu hậu!” Hạ Hinh Vũ cả kinh.
“Lai ra!” Trưởng Tôn vỗ mạnh xuống bàn, quát to.
“Tuân lệnh!” Hạ Hinh Vũ miễn cưỡng thi lễ, sau đó lập tức đứng dậy rời đi.
Lần này, nàng đã tính sai rồi.
Hạ Hinh Vũ rời đi, chỉ còn lại mỗi Ninh Thần đang quỳ ở đó. Thanh Ninh
đứng cạnh bên nhưng không dám xen vào. Nàng biết, Hoàng hậu nương nương
rất thất vọng. Mà thậm chí, ngay cả nàng cũng không hiểu rõ bước đi này
của Ninh Thần.
Dù muốn rời khỏi Hoàng cung, với sự sủng ái của
Hoàng hậu dành cho Ninh Thần, hắn có thể cầu xin nhiều lần mà, biết đâu
có thể thành công. Về lý thuyết, hắn không nên liều lĩnh bất chấp mọi
thủ đoạn để xuất cung gấp rút như vậy.
Nhìn Ninh Thần đang quỳ ở đó với gương mặt đẫm máu, Trưởng Tôn chợt nhớ lại từng chuyện xảy ra từ lúc hắn vừa nhập cung cho đến nay. Cố nén lửa giận vào lòng, nàng gằn
giọng hỏi: “Bổn cung lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi chịu
nhận sai, sau khi đưa dâu xong thì thành thật trở về, bổn cung sẽ xem
như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.”
Ninh Thần thở dài một cách nặng nề, chẳng nói chẳng rằng; chuyện đã đến nước này, hắn không thể nào quay đầu lại được.
Nếu không muốn chết trong Hoàng cung, hắn phải rời khỏi nơi đây, càng sớm càng tốt.
Đáng tiếc, hắn không thể nói chuyện này cho Trưởng Tôn biết được, phải tiếp tục giấu yên ở tận đáy lòng.
“Được, rất tốt!”
Trưởng Tôn thịnh nộ đứng lên, mang theo bộ mặt tái mét mà rời khỏi đại điện.
Thanh Ninh liếc nhìn Ninh Thần đang quỳ trên mặt đất bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, sau đó im lặng rời khỏi nơi đây cùng Trưởng Tôn.
Ninh Thần vẫn lặng im quỳ trên mặt đất, để rồi cứ quỳ mãi như vậy. Từng cảm xúc
khác nhau bắt đầu nảy sinh trong đầu hắn, bao gồm cả cay đắng, hổ thẹn,
và cả đau lòng.
Mặt trời dần ngã về Tây, sau đó là trăng sáng
treo cao, mà tẩm cung của Trưởng Tôn vẫn còn sáng tỏ ánh đèn. Tại chính
điện của cung Vị Ương, Ninh Thần vẫn chưa đứng dậy. Cung nữ cũng đã đến
đây mấy lần, sau khi thay nến thì vội vã rời đi. Chẳng ai muốn nán lại
nơi này quá lâu cả.
Hai người, chẳng ai nhượng bộ ai nửa bước.
Trưởng Tôn đang chờ Ninh Thần nhận sai; nhưng đổi lại, nàng lại thất
vọng tràn trề một lần nữa.
Không phải Ninh Thần không muốn nhận
lỗi, mà là hắn không thể nhận lỗi. Vì hắn thật sự không thể quay đầu lại được nữa rồi. Hắn có thể nói dối cả thế gian, nhưng lại không muốn lừa
gạt Trưởng Tôn trong chuyện này.
Tại hậu hoa viên đằng trước,
Thanh Ninh đứng trong phòng mình mà dõi nhìn về phía chính điện sáng đèn và tẩm cung của Trưởng Tôn. Cảm xúc của nàng lúc này vô cùng phức tạp.
Nàng biết Hoàng hậu nương nương và Ninh Thần đều là những người bướng
bỉnh. Lần này, thật sự là không còn cách nào vãn hồi rồi.
Nàng không hiểu, với tính cách của Ninh Thần thì tại sao hắn lại chọn con đường này?
Không chỉ Thanh Ninh cảm thấy khó hiểu mà ngay cả Trưởng Tôn trong tẩm cung
cũng đang thắc mắc việc này. Ninh Thần chưa tiến cung được bao lâu, là
một thiếu niên dễ bị bắt bài; hắn thông minh, kiêu ngạo, có ơn tất báo,
thậm chí có đôi lúc còn hơi ngốc nghếch nữa.
Tuy nhiên, điều gì đã khiến hắn sốt ruột rời cung như vậy?
Thời gian trôi qua, Trưởng Tôn và Thanh Ninh đều thức trắng cả đêm, Ninh
Thần cũng quỳ ở chính điện cung Vị Ương suốt cả đêm. Kẻ không rõ vẫn
tiếp tục không rõ, còn người biết rõ lại chẳng bao giờ chịu nói ra
chuyện này.
Trời vừa rạng sáng, Trưởng Tôn còn việc phải giải
quyết. Lúc rời khỏi cung Vị Ương, Thanh Ninh đi theo hầu nàng. Khi đi
ngang qua chính điện, Trưởng Tôn rõ ràng bước chậm chân một lúc, nhưng
rốt cuộc cũng không thèm dừng lại.
Chuyện xảy ra trong cung Vị
Ương nhanh chóng lan truyền ra bên ngoài. Mọi người trong cung đều biết
rằng, hôm qua Hoàng hậu nương nương đã nổi cơn thịnh nộ, còn tên tiểu
thái giám nổi đình nổi đám gần đây đã quỳ suốt cả đêm trong chính điện
cung Vị Ương. Tuy nhiên, chẳng ai biết rõ nguyên nhân của vụ việc này
cả.
Ngoài ra, một chuyện khác cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.
Nghe đồn rằng, người tham gia hòa thân lần này vốn dĩ cũng không phải do Hạ hoàng tự lựa chọn, mà do Hạ Diệu Ngữ, con gái của Hoa Thân vương,
chủ động yêu cầu. Hoa Thân vương không phản đối lại được, đành đáp ứng
một cách bất lực.
Hạ Diệu Ngữ đã được phong là công chúa, nên
mọi chuyện cưới xin đều phải tuân theo quy cách của một công chúa hoàng
tộc khi xuất giá. Trưởng Tôn là Hoàng hậu của Đại Hạ, người đứng đầu hậu cung, nên nàng phải đích thân xem qua tất cả các trang phục và lễ vật
phục vụ cho việc cưới hỏi. Vì quá bận bịu, nàng cũng chẳng thể phân thân mà lo toan thêm các việc khác.
Dường như chuyện Ninh Thần quỳ
gối ở chính điện Vị Ương dần dần bị người ta quên đi, ngay cả nội cung
cũng chẳng còn để ý đến nữa. Thỉnh thoảng, khi có ai đó nhắc đến vấn đề
này, xung quanh chỉ còn vài tiếng thở dài vang lên. Đây rõ ràng chính là tiếng thở dài đáng tiếc cho một tên tiểu thái giám đã từng kinh tài
tuyệt diễm.
Người ta hay bảo, Hoàng thất vô tình. Đây chính là
ví dụ điển hình nhất cho câu nói ấy. Dù ngươi có kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào, một khi phạm phải sai lầm, sẽ bị đánh tan thành tro bụi.
Sau 3 ngày, vì không có uống lấy dù chỉ một giọt nước, Ninh Thần ngất xỉu
giữa đại điện. Vừa nghe hạ nhân bẩm báo tin tức về hắn, Trưởng Tôn khẽ
run rẩy hai tay, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
Chỉ nhạt nhẽo ra lệnh “chăm sóc hắn cẩn thận” xong, sau đó... cũng không còn sau đó nữa.
Nhưng kể từ ngày đó, dù Trưởng Tôn có xuất hành hay bận rộn trong cung Vị Ương, nàng đều không cho Thanh Ninh đi theo mình.
Ngất đi không được bao lâu, Ninh Thần đã tỉnh lại. Sau khi uống vào một ít
nước và thoa thuốc lên đầu, tình trạng sức khỏe của hắn đã ổn định lại,
không có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Thanh Ninh cũng đến thăm hắn trong
khoảng thời gian kế tiếp. Nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi môi nứt nẻ của
ninh Thần, nàng cố giấu đi nét không đành lòng trên mặt, trách cứ một
câu: “Tại sao lại phải khổ cực đến vậy chứ?”
Ninh Thần cười yếu ớt: “Nếu không bất đắc dĩ, đã không như thế. Ta xin lỗi.”
“Ngươi không nên xin lỗi ta, mà đi xin lỗi nương nương kìa.” Thanh Ninh không thể không thì thầm một câu.
“Ừm.” Ninh Thần lắc đầu cười khổ.
“Bắt buộc phải đi?”
Thấy vậy, Thanh Ninh cũng không góp ý gì thêm, chỉ khẽ hỏi như vậy.
“Bắt buộc phải đi!”
Ninh Thần gật đầu, đáp.
Đây là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu đoán không lầm, sau khi hòa thân, nhóm
tiểu thái giám vừa nhập cung không lâu như hắn chắc chắn sẽ bị thẩm tra
một lần nữa.
Khi đó, sẽ không ai đủ sức gánh nổi hắn cả; đồng thời, thậm chí còn liên lụy đến danh dự của Trưởng Tôn.
...
Hai ngày sau, Ninh Thần gần như đã khỏe hẳn. Thanh Ninh chợt xuất cung một
lần. Khi quay lại, nàng mang về một loại dược thảo có tạo hình kỳ dị. Mở hộp ra, hắn có thể cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo từ vật này.
“Ăn nó đi.” Thanh Ninh nghiêm nghị nói.
“Thứ gì vậy?” Ninh Thần ngờ vực. Nàng vừa kêu hắn ăn vào, hắn lại cảm thấy
bứt rứt cả người vì luồng khí lạnh đang liên tục phả ra này.
“Thiên Sương thảo!” Thanh Ninh bình tĩnh giải thích, “Chân khí trong cơ thể
ngươi có tính hàn; nếu dùng Thiên Sương thảo để rèn luyện căn cơ, ngươi
sẽ có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện.”
Không cần dùng bạc, mà dùng Linh ngọc để đổi. Bất quá, nàng không nói chuyện này cho hắn biết.
“Từ hôm nay, ta sẽ dạy thân pháp cho ngươi. Tốt hơn hết, ngươi nên chuẩn bị đầy đủ tâm lý đi.”
Đang nói chuyện, nàng xoay người tiến ra ngoài cửa, “Đi theo ta.”
Ninh Thần bước theo, đi thẳng một đường đến hậu hoa viên. Tháng 10 đã đến;
một cơn gió thu khẽ lướt ngang vườn hoa, cuốn theo từng tán hoa phiêu
lãng khắp trời.
“Xem cho kỹ!”
Vừa dứt lời, Thanh Ninh
khẽ động thân thể. Trong nháy mắt, bóng người nàng giống như một con đom đóm, sau đó lại trông tựa như một chiếc thuyền nhỏ đung đưa giữa một
trời hoa rơi; dù bay lượn trong gió như thế, nhưng chẳng có một mảnh hoa lá nào có thể chạm được vào người nàng.
Ninh Thần trợn mắt ngoác mồm mà quan sát ở bên cạnh. Quá trâu bò rồi!
Cả hai không quá hơn kém nhau về mặt tuổi tác, có sao giữa người với người lại quá chênh lệch nhau đến thế?
Một lúc sau, Thanh Ninh dừng lại. Nàng nhìn Ninh Thần, dịu dàng hỏi: “Có nhìn rõ bộ pháp hay không?”
Ninh Thần lắc đầu thật mạnh; nhìn rõ mới lạ á!
Thanh Ninh không quan tâm, tiếp tục hỏi: “Ngươi nhìn rõ bao nhiêu?”
“Ha ha...”
Ninh Thần xấu hổ gãi đầu, tiến lên hai bước, tìm đến một dấu chân to lớn trên mặt đất.
“Chỉ nhìn rõ bước này mà thôi.”
“...”
Thanh Ninh bắt đầu lạnh lùng dần, cố kìm nén lắm mới không đánh cho tên này
một trận. Đây chính là vị trí đầu tiên mà nàng đã đứng nha.
Bước tới rồi đá mạnh vào chân phải của Ninh Thần, nàng tức giận nói: “Dùng
chân sau thôi, đứng yên đó! Trong vòng một canh giờ, đừng để ta thấy
ngươi đổi sang một cái chân khác.”
Ninh Thần nhếch mép một cách đầy đau đớn, nhưng cũng không dám rên rỉ thành tiếng.
Một khắc sau, Ninh Thần cảm thấy chân trái của mình tê dại hẳn đi, mà thân thể lại càng run rẩy nhiều hơn.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thanh Ninh với khuôn mặt lạnh lùng cách đó không
xa, hắn thầm rùng mình, nghiến răng mà đứng yên tại đó.
Hai khắc sau, dường như Ninh Thần mất hẳn cảm giác tồn tại đến từ cái chân trái
kia. Tuy nhiên, đầu gối lại cực kỳ đau đớn. Đây là vết thương cũ do hắn
quỳ gối quá lâu trước đây, vẫn còn chưa bình phục kịp.
Thanh
Ninh vẫn đứng thờ ơ tại đó. Nàng có thể nhận ra rằng, vết thương ở đầu
gối của Ninh Thần không hề ảnh hưởng đến xương cốt. Dù có đau đớn, vậy
cũng đáng đời nhà hắn!