Suy nghĩ một hồi, Ninh Thần cảm thấy rằng: nếu mình hồi cung ngay lúc
này thì 80 – 90% là ăn ngay vài gậy vào mông. Trưởng Tôn đang tức giận,
giờ mà hắn quay về vậy chẳng phải là muốn ăn đòn hay sao?
Trong
lúc bất chợt, Ninh Thần bỗng nhớ tới chuyện mà Lê Nhi từng kể cách đây 2 ngày. Xoay nhẹ tròng mắt, hắn đi tới cạnh Thanh Ninh, nhỏ giọng nói:
“Thanh Ninh tỷ, nói với tỷ chuyện này.”
Thanh Ninh nhướng mày, đáp: “Nói!”
Kề sát vào tai Thanh Ninh, hắn ngửi thấy một mùi thơm giống như hương lan
vậy. Nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ vẩn vơ trong lòng, hắn nghiêm túc nói vài
câu.
“Ngươi nói thật ư?” Thanh Ninh nghiêm mặt hỏi.
“Trăm phần trăm” Ninh Thần gật đầu xác định.
“Được rồi! Ta về bẩm báo trước. Về yêu cầu của ngươi, ta không thể làm chủ được, phải xem ý của nương nương thế nào.”
Chuyện can hệ trọng đại, Thanh Ninh phải vội vàng hồi cung. Nhưng vừa đi hai
bước, nàng ngừng lại, quay sang cảnh cáo Ninh Thần một câu: “Ở yên tại
đây! Đừng có định tiếp tục chạy trốn!”
“Rồi! Rồi!” Ninh Thần vội vàng gật đầu, giả bộ ngoan ngoãn, nhưng lại thầm cân nhắc chuyện này.
Hắn có nêm nhanh chóng chạy trốn hay không? Nếu cứ mong chờ vào ý chỉ
của Trưởng Tôn, vậy cũng quá mông lung rồi.
Thanh Ninh rời đi, còn Ninh Thần lại lôi kéo Lê Nhi tiến về phía hậu viện.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lê Nhi hất tay Ninh Thần ra, lui về phía sau hai bước, cất giọng hỏi trong khi hốc mắt đã dần đỏ hoe.
“Ngươi đừng nghĩ ta là kẻ ngốc! Cô nương kia, vừa nhìn thì biết đó không phải
là người bình thường rồi. Hơn nữa, các ngươi cứ lặp đi lặp lại hai chữ
‘nương nương,’ đừng có nói với ta rằng đó chỉ là một cái tên thôi nhé.”
Nói xong, nước mắt lã chã rơi xuống trên gương mặt của Lê Nhi; dù nàng
có muốn nín lại thì cũng không nón được.
Ninh Thần không thể để
tiểu nha đầu khóc lóc như vậy được, vậy bản thân hắn cũng quá cầm thú
rồi. Bất đắc dĩ là thế, hắn đành kể sơ qua việc bản thân mình nhập cung
và xuất cung cho Lê Nhi nghe.
Đương nhiên, hắn giấu nhẹm mọi
chuyện liên quan đến việc bản thân giả làm thái giám và Mộ Thành Tuyết,
còn uyển chuyển “biến tấu” quá trình tiến cung một chút. Về việc chạy
trốn mà giả mạo là phụng mệnh xuất cung, hắn lại viện cớ là do làm hư
hỏng đồ vật, thế nên không dám quay về.
Không phải cố ý giấu
diếm, mà do những vấn đề này liên lụy đến quá nhiều người, chứ không
riêng gì bản thân hắn. Một khi sự tình bị bại lộ, những kẻ biết chuyện
đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Vậy vừa rồi tại sao nàng lại
quay về một mình?” Nghe kể chuyện như thế, Lê Nhi cũng quên luôn là bản
thân đang tức giận, vừa nức nở vừa hỏi.
Ninh Thần sờ đầu nàng,
nhẹ giọng nói, “Hai ngày trước, chẳng phải ngươi từng kể cho ta nghe
việc Chân Cực quốc vừa đặt ra một câu hỏi hóc búa cho Đại Hạ à? Ta dùng
đáp án của câu hỏi ấy để đối lấy một ân điển xuất cung.”
Nói
xong câu cuối cùng, Ninh Thần bắt đầu cảm thấy không vui dần. Cảm giác
không thể nắm giữ vận mệnh trong tay quả thật khiến người ta khó có thể
tiếp nhận được. Nhưng hiện thực chính là như thế, hiện giờ hắn không thể nào nắm giữ tương lai của bản thân trong tay mình.
“Ngươi thật sự phá giải được nan đề của sứ giả Chân Cực quốc à?”
Lê Nhi không nhận ra vẻ bất đắc dĩ trong lời nói của Ninh Thần, nhưng lại
vô cùng ngạc nhiên khi hắn có thể biết cách phá giải câu đố hóc búa kia. Theo góc nhìn của nàng, không ai có thể phá giải nổi câu hỏi hóc búa mà sứ giả Chân Cực quốc đặt ra.
Ninh Thần ổn định tinh thần lại,
nhẹ nhàng cười và trả lời, “Trên đời này, chẳng có người hay sự vật, sự
việc nào hoàn mỹ cả. Bất luận cái gì hoàn mỹ vô khuyết đều là chờ đợi có người phá giải ra mánh khóe trong đó mà thôi. Trông có vẻ như chẳng có
phương pháp nào đủ sức phá giải câu đố đến từ vị sứ giả Chân Cực quốc
kia, nhưng trên thực tế lại là sơ hở trăm bề, ai nấy đều có thể thực
hiện thành công.”
“Ta đâu có làm được!” Lê Nhi bĩu môi, cố gắng cãi ngược.
“Đó là do ngươi ngốc!” Ninh Thần trêu ghẹo.
...
Kể từ khi sứ giả Chân Cực quốc đến Đại Hạ, sau khi hai bên cãi nhau gần
nửa tháng hơn thì cuối cùng bọn họ mới chịu nói rõ mục đích tới đây.
Chuyến đi này, là vì quốc chủ của Chân Cực quốc muốn khẩn thỉnh kết hôn
với công chúa của Đại Hạ.
Đây vốn cũng không phải là chuyện lớn
gì. Trong dòng dõi Hoàng thất, có rất nhiều nữ tử đến độ tuổi lập gia
đình. Theo thường lệ, chỉ cần Hạ hoàng phong cho danh hào công chúa, kế
tiếp bèn gả đi là được. Thế nhưng mà, sứ giả Chân Cực quốc lại yêu cầu
người xuất giá phải là một cô con gái ruột thịt của Hạ hoàng. Do đó, sự
kiện lần này không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.
Hạ hoàng có nhiều
con gái, nhưng chỉ có duy nhất một vị công chúa chân chính đủ tuổi gả
chồng. Đó chính là Cửu công chúa Hạ Hinh Vũ. Năm đó, sau khi hạ sanh Cửu công chúa thì Hoàng quý phi bất hạnh qua đời, để lại hai đứa bé - một
trai một gái - không nơi nương tựa. Trưởng Tôn không đành lòng, thế nên
mới mang hai đứa nhóc ấy về, tự mình nuôi nấng, coi cả hai như con ruột.
Năm nay, Hạ Hinh Vũ vừa qua 16 tuổi, kế thừa dung nhan tuyệt
sắc của Hoàng quý phi, duyên dáng yêu kiều, có thể được xem là một viên
minh châu sáng chói nhất của Đại Hạ.
Yêu cầu của sứ giả Chân Cực quốc đã khiến Hạ hoàng tức giận, nhưng bên cạnh cơn tức giận ấy lại bao hàm một cảm giác cực kỳ bất đắc dĩ.
Hiện nay, Đại Hạ đang đứng
trước mối họa ngoại xâm nghiêm trọng. Vương đình Cổ Mông ở phương Bắc
đang lăm le xuất binh bất cứ lúc nào, trong khi Vĩnh Dạ Thần Giáo từ
phương Tây vẫn luôn chờ đợi cơ hội nhúng tay vào Trung Nguyên một lần
nữa. Tuy Đại Hạ hùng mạnh, cũng khó mà chịu nỗi khi phải dụng binh 3
đường.
Mà vấn đền càng khiến cho Hạ hoàng không thể chịu đựng
được chính là, bên cạnh việc cầu thân thì sứ giả Chân Cực quốc lại đề
xuất Hạ hoàng nhượng lại Bạch Nhược Nguyên, khu vực giáp ranh của 2
nước, để làm của hồi môn cho công chúa xuất giá.
Ai cũng biết
Bạch Nhược Nguyên là nguồn quặng sắt quan trọng nhất của Đại Hạ. Bốn
phần mười binh khí và áo giáp của tướng sĩ Đại Hạ đều có xuất xứ từ đây. Một khi nhường ra Bạch Nhược Nguyên, vậy chẳng khác gì cắt đứt huyết
mạch của Đại Hạ.
Dĩ nhiên, Hạ hoàng sẽ không đồng ý, quả quyết cự tuyệt.
Đương nhiên, sứ giả Chân Cực quốc cũng không ngu ngốc đến mức cho rằng Hạ
hoàng sẽ đồng ý một yêu cầu vô lễ như thế. Mục đích chính của y cũng
không phải chuyện này.
Mặc cả một phen, song phương đều nhượng
bộ một bước. Dùng 20.000 chiến mã để đánh cuộc, sứ giả Chân Cực quốc đặt ra ba vấn đề nan giải liên quan đến dũng khí, trí tuệ và vận may. Nếu
Đại Hạ thua, vậy không cần sang nhượng Bạch Nhược Nguyên, nhưng phải
nhường quyền sử dụng Bạch Nhược Nguyên trong 3 năm.
Lấy lùi làm
tiến, tên sứ giả kia sử dụng rất nhuần nhuyễn. Y nắm được nhược điểm
không muốn khai chiến lập tức của Đại Hạ vào lúc này, sau đó còn cố ý
đồn đãi vụ cược này cho cả thiên hạ đều biết. Mục đích đằng sau hành
động ấy chính là để tạo áp lực cho Đại Hạ. Chỉ cần tiến lui thích hợp,
Đại Hạ không thể không thỏa hiệp.
Không ngoài dự đoán, Hạ hoàng
đã đồng ý. Đồng thời, vị Hoàng đế kia còn chèn thêm một điều kiện vào.
Nếu Chân Cực quốc cược thua, Đại Hạ sẽ là phe quyết định chọn ai là công chúa gả đi.
Về việc này, sứ giả Chân Cực quốc cũng không hề dị
nghị gì. Mục đích của bọn họ chính là Bạch Nhược Nguyên; về phần cầu hôn công chúa, đó chỉ là một cái cớ để giành lấy Bạch Nhược Nguyên mà thôi.
Hạ hoàng cũng có cân nhắc riêng của bản thân. Sở dĩ Đại Hạ
kiêng kỵ Vương đình Bắc Mông như thế, 90% là do đội quân thiết kỵ của
bọn họ. Tuy Đại Hạ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng.
Đại Hạ không có ngựa!
Đây không phải là không có giống
ngựa phổ thông, mà là không có chiến mã. Vương đình Bắc Mông sinh sống
bằng hình thức du mục, có dân cư cường tráng mạnh mẽ, biết cưỡi ngựa,
lại giỏi tài bắn cung. Không những thế, Hãn Huyết mã của bọn họ lại là
giống ngựa độc đáo, vô cùng hiếm có. Tỷ lệ nhân giống của loại chiến mã
ấy tại Vương đình là rất cao, trong khi Đại Hạ lại cực kỳ kém cỏi ở
phương diện này. Tại đất Trung Nguyên, tỷ lệ chiến mã có thể xuất chiến
rất thấp, số lượng dừng ở mức cực nghèo nàn.
20.000 chiến mã là
số lượng gần như chiếm trọn một nửa kho dự trữ ngựa của Chân Cực quốc.
Đối với Đại Hạ đang khan hiếm chiến mã, đây sẽ là một cơ hội giảm sốc
không nhỏ.
Nhưng điều khiến Hạ hoàng không ngờ tới chính là, Đại Hạ lại sắp sửa bại trận trong vòng so đấu dũng khí đầu tiên.
Không phải do Đại Hạ khuyết thiếu nhân sĩ trung dũng, mà vì vấn đề nan giải
mà sứ giả Chân Cực quốc đặt ra không hề dành cho một người bình thường.
Lấy kim trong dầu sôi, mà người lấy kim phải do đối phương chỉ định.
Đây không phải là vấn đề can đảm hay không, bởi vì không ai có thể sử dụng
một bàn tay tàn phế mà vớt lên một cây kim thêu mỏng manh như sợi tóc.
Thần tử của Đại Hạ đã thử qua vô số lần, cơ bản là chẳng ai thành công được.
Đại Hạ không thiếu người thông minh, cũng từng thử châm nước, châm rượu,
hay thậm chí là châm giấm vào dầu, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Tên sứ giả Chân Cực quốc kia cho Đại Hạ ba ngày; ngày mai chính là kỳ hạn
cuối cùng. Đó là lý do vì sao Thanh Ninh vội vàng hồi cung sau khi nghe
Ninh Thần hứa hẹn như vậy.
...
Trong cung Vị Ương,
Trưởng Tôn đã mất ngủ hai ngày nay vì chuyện của sứ giả Chân Cực quốc.
Thấy Thanh Ninh trở về, nàng cũng không còn tâm tình hỏi chuyện liên
quan đến Ninh Thần.
Đây là lần đầu tiên Thanh Ninh gặp lại
Trưởng Tôn sau khi xuất cung suốt 5 ngày qua. Vừa nhìn thấy dung nhan
tiều tụy của Trưởng Tôn và biết được nàng đang lo lắng về vấn đề gì,
Thanh Ninh thầm cảm thấy nhói đau trong lòng, sau đó lập tức tiến đến
uyển chuyển kể lại lời nói của Ninh Thần cho Trưởng Tôn nghe.
Nghe xong, Trưởng Tôn vỗ mạnh xuống bàn một cái, vừa tức giận vừa lạnh lùng
đáp: “Đến lúc nào rồi, mà hắn còn dám đặt điều kiện với ta? Dẫn hắn về
đây! Nếu dám phảng kháng, ngươi cứ đánh ngất xỉu rồi tóm về.”
Ứng tiếng xong, Thanh Ninh cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức chạy nhanh về phía Lăng Yên các.
Cùng lúc đó tại Lăng Yên các, Nguyệt Hàm Y đã đi thẳng đến hậu đường ngay
sau khi trở về. Nàng tìm đến Ninh Thần, nói rõ là muốn hắn chia sẻ lại
phương pháp làm xà phòng.
Nhìn sang Lê Nhi bên cạnh, hắn vừa
ngạc nhiên, vừa có một cảm giác khó tả nào đó trong lòng. Thật khó mà có thể diễn tả cảm giác này thành lời.
“Ta sẽ không nói!” Ninh Thần thẳng thừng cự tuyệt, không chừa bất cứ cơ hội thương lượng nào.
“Công tử có thể nhận được một phần lợi nhuận.” Nguyệt Hàm Y hứa hẹn nghiêm túc.
Ninh Thần vẫn thế, im lặng dửng dưng.
“Hai phần!”
“Ba phần!”
Thấy Ninh Thần vẫn thờ ơ như cũ, Nguyệt Hàm Y nhíu chặt đôi mày lá liễu, gằng từng chữ: “Bốn phần! Không thể nhiều hơn.”
Ninh Thần cười lạnh, gằn từng chữ, “Vẫn là câu nói kia! Ta sẽ không nói!”
Đầu tiên, Nguyệt Hàm Y híp hai mắt lại, nhưng sau đó lại thoải mái cười
nhẹ, dịu dàng bảo, “Nếu công tử không muốn, tiểu nữ cũng không thể miễn
cưỡng được.”
Ở bên cạnh, Lê Nhi cũng thầm sốt ruột. Nàng không
thể nghĩ ra vì sao Ninh Thần lại cố chấp như vậy. Nàng vụng trộm kéo nhẹ góc áo của Nguyệt Hàm Y, trong mắt lộ ra ý cầu khẩn.
Nguyệt Hàm Y thở dài, nói, “Ta biết công tử có định kiến với Hàm Y. Nếu tiểu nữ
không đoán sai, ắt hẳn công tử cho rằng Lăng Yên các là nơi vây khốn sự
tự do của những cô gái này, thế nên thái độ đối với Hàm Y đã biến đổi
khác hẳn khi so với lần đầu gặp gỡ?
Cơ mà, chẳng hay công tử có
biết Hoàng thành này có bao nhiêu nơi ong bướm giống như thế này, lại có bao nhiêu nữ nhân bị giam hãm như thế này? Nói một cách khách quan, chỉ có ở Lăng Yên các này, ít nhất thì các nàng sẽ có cơ hội quyết định xem có muốn dùng thân thể của bản thân để kinh doanh hay không.”
Nói đến đây, Nguyệt Hàm Y nhìn thoáng qua Lê Nhi; dung nhan xinh đẹp của
nàng hiện ra một ít trìu mến. Nàng tiếp tục nói: “Như Lê Nhi đây, nàng
ấy đã bị bán vào chốn thanh lâu từ thuở nhỏ. Con bé chẳng có nơi nương
tựa, nếu ra khỏi Lăng Yên các thì có thể đi về đâu?”
Ánh mắt của Lê Nhi ửng hồng. Nàng đi tới trước mặt Ninh Thần, kéo nhẹ tay hắn rồi
rụt rè bảo: “Xin lỗi! Ta chỉ muốn ngươi và Y tỷ tỷ hòa thuận với nhau,
thế nên mới đưa xà phòng cho Y tỷ tỷ!”
“Lê Nhi ngoan! Ta không hề tức giận.”
Ninh Thần giơ tay xoa đầu của tiểu nha đầu này, để rồi chợt ngẩng đầu nhìn
Nguyệt Hàm Y, nói: “Ta có thể cho ngươi phương pháp chế tạo xà phòng.
Không những thế, thay vì loại mà Lê Nhi nói cho ngươi biết, ta sẽ cung
cấp phương pháp chế tác xà phòng chân chính. Bất quá, ta có một yêu
cầu.”
Nghe vậy, Nguyệt Hàm Y và Lê Nhi đều giật thót cả mình.
Nhất là Nguyệt Hàm Y, nàng có kiến thức hơn Lê Nhi rất nhiều, dĩ nhiên
biết rõ giá trị của thứ xà phòng kia. Hôm nay nghe tới, dường như Ninh
Thần vẫn còn giấu diếm gì đó.
“Không cần giật mình! Phần xà
phòng kia chỉ là để chọc ghẹo cho Lê Nhi vui vẻ mà thôi, mang ra chơi
đùa cũng được. Nếu chế tác với số lượng lớn, vậy sẽ phát sinh rất nhiều
vấn đề nghiêm trọng.
Nói xong, Ninh Thần lại giảng giải cách
thức chế tạo xà phòng thật sự cho Nguyệt Hàm Y nghe, bao gồm cả cách
nung đá để lấy vôi sống, sau đó là chế tác vôi tôi (Canxi hydroxit), từ
đó mà tinh chế ra xút (NaOH), cuối cùng mới chế tác ra xà phòng từ xút
và mỡ heo. Dừng lời một chút, hắn nhận ra cả Nguyệt Hàm Y và Lê Nhi đều
rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, cái hiểu cái không
Thấy vậy, Ninh Thần bảo hai nàng mang giấy và mực ra. Hắn bèn viết quá trình chế
tác vào giấy, rất chi tiết, bao gồm cả ảnh minh họa ở mấy phần khó hiểu, cuối cùng mới trao cho Nguyệt Hàm Y.
Đọc hồi lâu, rốt cuộc
Nguyệt Hàm Y cũng hiểu đại khái những ảo diệu trong đó. Nàng không khỏi
thở dài, nói: “Công tử đúng thật là bậc kỳ nhân.”
“Hư danh thôi!”
“Công tử khiêm tốn rồi!”
“Đừng quá khách khí!”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Ninh Thần cũng sắp ngẩng đầu lên tận bầu trời
rồi. Ý tứ đó rõ ràng chính là, ngươi khen ta đi, cứ tiếp tục khen ta nữa đi!
Trông thấy thế, Nguyệt Hàm Y hơi cảm thấy buồn cười. Rốt
cuộc, đây vẫn là một tên thiếu niên nha; sau khi ra vẻ xong, trông lại
thì quả thật có chút đáng yêu.
“Ninh Thần, đi mau! Theo ta hồi cung!”
Đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp lạnh lẽo chợt lao đến. Chỉ mới vừa mấy
bước, nàng đã đến ngay trước mặt, bắt lấy bả vai Ninh Thần rồi tung
người rời đi...