Người đàn ông ngạc nhiên quay đầu lại, trên mặt thiếu niên là vẻ bình tĩnh giống như lời vừa rồi không phải do cậu nói.
"Thích", đó cũng là một từ xa lạ đối với người đàn ông.
Hắn đã nhìn thấy cái "thích" của con người, giữa những người cùng giới và khác giới. Con người dùng nó bày tỏ cảm xúc của mình.
Tình yêu giữa con người có thể kéo dài hoặc ngắn ngủi. Kéo dài đến mức mới
quen biết nhưng sẽ cùng nhau sống cả đời, ngắn ngủi đến mức vừa xoay
người đã nói lời chia tay.
So ra thì "thích" giữa ma thú sẽ thấy
thuần khiết hơn nhiều, chúng không giống như con người có nhiều mâu
thuẫn trong các mối quan hệ, mà chỉ đơn giản là do hormone thúc đẩy và
mong muốn sinh sản.
Tất nhiên, người đàn ông chắc chắn rằng tình cảm của mình đối với thiếu niên không phải chỉ như thế.
Có lẽ theo quan điểm của Kedar, thiếu niên không có bộ lông dày và lộng
lẫy, không có cặp sừng duyên dáng, thân thể cũng không mềm mại và tròn
trịa... Nhưng ánh mắt của hắn vẫn cứ không cách nào dời đi khỏi người
cậu. Nhất cử nhất động của thiếu niên, từ phong cách nói chuyện đến cách nhìn của cậu và những thay đổi tinh tế trên khuôn mặt thiếu niên. Hắn
đều nguyện ý tốn thời gian và tâm tư để ghi nhớ chúng trong lòng.
— Không nghi ngờ gì nữa, hắn đã hoàn toàn rơi vào tay thiếu niên.
Hơn nữa còn giống như một con chim ngốc đang tán tỉnh đối tượng mình yêu
thích, không thể chờ đợi được mà muốn khoe ra bộ lông vũ hoa lệ, giọng
hót êm tai và tất cả những ưu điểm có trên người để hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Lúc nhìn chăm chú vào thiếu niên, trong lòng hắn bắt đầu
nổi lên dục vọng muốn ôm và hôn cậu. Khao khát bảo vệ cậu không thể nhầm vào đâu được và dục vọng chiếm hữu cậu làm của riêng... Mặc dù luôn
miệng nói "không hiểu cảm xúc của con người" nhưng hắn nghĩ những biểu
hiện này, ngoại trừ "thích" ra sẽ không có khả năng thứ hai nào.
Tuy rằng trong nháy mắt này trong đầu hắn chạy qua rất nhiều ý nghĩ, nhưng
hiện tại dưới ánh mắt bình tĩnh của thiếu niên đang nhìn chăm chú vào
hắn, giống như dự cảm được cái gì đó sắp phát sinh hắn há miệng, khô
khốc giải bày: "Đương nhiên không phải."
"Tôi quả thật không cách nào lý giải được tình cảm của con người, không chỉ vì tôi không phải
con người —— Có đôi khi, ngay cả họ cũng không thể hiểu được chính mình. Và sự thật là chuyện tôi thích em không phải do bị quy tắc của con
người hạn chế, mà là xuất phát từ bản năng của tôi, từng hơi thở, từng
dòng máu, từng nhịp tim đều lớn tiếng tuyên bố sự thật này."
Nếu
như có thể, người đàn ông nguyện ý moi tim mình ra để chứng minh cho
thiếu niên thấy: rằng trên cơ quan đỏ tươi đang đập kia có khắc đầy tên
của cậu.
Không nghĩ tới thiếu niên gật gật đầu đồng ý lời của
hắn: "Đúng vậy, có đôi khi cho dù là con người cũng không thể hiểu được
cảm xúc của mình."
Trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh, Hạ Nặc
nở nụ cười, nụ cười này tựa hồ làm sáng bừng cả khuôn mặt của cậu. Cho
dù là trong màn đêm tối tăm cũng không thể che giấu ánh sáng này.
Người đàn ông giống như là dự liệu được cái gì đó, không tự chủ được nín thở
rồi sau đó nghe được thiếu niên dùng ngữ điệu mềm mại trước sau như một
của cậu nói tiếp: "Là một con người với đầu óc không mấy thông minh,
nhưng chuyện duy nhất em có thể khẳng định là, em cũng thích anh."
"......"
Cái gì vừa xảy ra!?
Tuy rằng hắn từng lấy lần tỏ tình này làm mục tiêu để dốc hết sức theo
đuổi, cũng chắc chắn cuối cùng nó nhất định sẽ thành công. Nhưng khi
ngày này thật sự đến, phản ứng đầu tiên của hắn cư nhiên là ——
— "Thật không? Tôi không...nghe lầm phải không?"
Hạ Nặc không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung biểu cảm của người đàn
ông vào lúc này bởi vì nó trộn lẫn giữa mờ mịt, không dám tin, vui mừng
cùng nhiều biểu cảm khác. Hắn thật cẩn thận xác nhận với cậu, giống như
cậu hiện tại có được quyền sinh sát đối với người đàn ông, mà thật ra
cũng không sai biệt lắm.
Hạ Nặc đột nhiên nảy ra một ý nghĩ có
thể nói là xấu xa trong đầu, nếu bây giờ cậu lắc đầu rồi nói với hắn:
"Anh đúng là nghe lầm rồi", thì không biết người đàn ông sẽ có biểu hiện như thế nào đây?
Nhưng cậu cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi, từ nhỏ người nhà đã dạy cho cậu biết phải nghiêm túc với tình cảm của mình bằng kỷ luật và hành động. Và Hạ Nặc vẫn đem lời dạy của gia đình ghi
nhớ trong lòng.
"Là thật, anh không nghe lầm." Hạ Nặc kiên nhẫn trả lời: "Em có cần lặp lại không?"
Cậu thật không ngờ lúc này người đàn ông cư nhiên lại lộ ra một mặt ngây
thơ hiếm thấy, hắn từng bước một yêu cầu: "Anh muốn nghe em nói lại một
trăm lần cũng được sao?"
Hạ Nặc: "..."
"Không." Cậu quyết
đoán cự tuyệt yêu cầu vô lý của người đàn ông, dùng ánh mắt hoài nghi
đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen: "Anh nghiêm túc?"
Không thể không nhìn ra trên khuôn mặt người đàn ông tràn đầy vui sướng, Hạ
Nặc hoài nghi, nếu đây là truyện tranh thì có lẽ xung quanh hắn nhất
định sẽ nở ra vô số bông hoa nhỏ màu hồng.
Thật ra người đàn ông tuy rằng không thể nở hoa, nhưng một thân phận khác của hắn lại có thể dễ dàng làm được.
Nửa đêm Nadousha bị tiếng gào thét của ma thú đánh thức, vừa nhấc mắt lên
liền nhìn thấy trên tán cây khổng lồ của Thần thụ chỉ trong một đêm mà
lá xanh đã hoàn toàn bị màu hồng của hoa thay thế. Từng đợt hương thơm
phiêu tán khắp nơi nhờ những cơn gió.
Nadousha nhớ tới tình hình
của người đàn ông và thiếu niên, không tự chủ lộ ra một nụ cười vui
mừng: Vị đại nhân kia hiện tại nhất định là rất hạnh phúc nhỉ?
Bà lặng lẽ nhắm mắt lại, cầu nguyện: Xin cho tất cả những xấu xa trên thế
giới này đều biến mất hết, thay vào đó là những điều tốt đẹp nhất.
Người đàn ông quả thật đang cực kỳ hạnh phúc, tuy rằng hắn không thể nào hình dung chính xác được cảm nhận hiện tại của mình.
Hắn hoảng hốt nhớ tới khi hắn quyết tâm hóa thân thành cái cây, làm một hạt giống từ trong đất chui ra. Đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm
áp và dễ chịu khi ánh mặt trời chiếu vào mình, có lẽ bây giờ cũng vậy.
Tuy rằng đã đạt được kết quả mong muốn, trống rỗng trong tim cũng tạm thời
được lấp đầy. Nhưng hắn lại theo đó mà sinh ra bất mãn lớn hơn.
"Anh... Có lẽ?" Người đàn ông cư nhiên vẫn còn nghiêm túc suy nghĩ, không xác
định trả lời: "Nếu em không muốn, cứ để anh nói là được."
Hắn sẽ nói "Anh thích em" cả trăm lần sao?
Hạ Nặc kinh ngạc nhìn hắn, cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là những người đang yêu đều bị tụt IQ.
Nhưng mà cậu thật không ngờ người đàn ông vừa mở miệng ra lại nói: "Trường An thích tôi, Trường An thích tôi, Trường An thích tôi..."
Ngữ điệu lúc đầu rất nhẹ sau đó dần dần tăng lên, trọng âm chuyển từ "thích"
sang "tôi", lúc nói chuyện ánh mắt hắn còn tràn đầy ý cười nhìn chăm chú vào cậu.
Hạ Nặc: "..."
Chính cậu mới là người bị tụt IQ.
Theo lời người đàn ông lặp đi lặp lại, gò má trắng mịn của cậu dần ửng đỏ,
kỳ lạ là lúc tỏ tình Hạ Nặc cũng không có ngượng ngùng mà lúc này mặt đã hoàn toàn đỏ bừng.
"Anh đừng nói nữa!" Cậu xấu hổ thấp giọng
kháng nghị, vì để ngăn cản người đàn ông mà cậu thậm chí còn xông lên
che miệng hắn lại.
"Ừm..." Người đàn ông phát ra tiếng rên rỉ ý
vị không rõ, lòng bàn tay mềm mại của thiếu niên dán lên môi hắn, làn da mẫn cảm vừa tiếp xúc, liền mang đến trải nghiệm cực kỳ kỳ diệu.
Người đàn ông nhịn không được vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một cái vào lòng bàn tay thiếu niên.
"Á!" Hạ Nặc rụt tay về, cậu mở to đôi mắt tròn giống như một con vật nhỏ sợ hãi, không tự chủ được lui về phía sau một bước.
Mà người đàn ông lại cười đến cực kỳ thỏa mãn, thậm chí còn vươn đầu lưỡi
ra giống như đang hồi tưởng về mỹ vị gì đó mà liếm liếm môi mình.
Một màu đỏ tươi gần như lấp đầy tầm nhìn của Hạ Nặc, cậu không khỏi quay đầu đi, oán trách: "Anh, sao anh có thể làm vậy!?"
Người đàn ông nghiêng đầu, giống như đang cực kỳ khó hiểu: "Anh nghĩ đây là động tác bình thường giữa người yêu với nhau?"
"......"
Chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn thấy heo chạy - Hạ Nặc: đây không phải là hành động bình thường giữa người yêu!
Người đàn ông nhíu mày, giọng nói mang theo ý cười: "Em có thể dạy cho anh biết khi yêu con người thường làm gì không?"
Hạ Nặc theo bản năng lắc đầu: "Đây cũng là lần đầu tiên của em... Anh muốn biết cái gì?"
"Như vậy à." Người đàn ông lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, "Vậy chúng ta có thể cùng nhau trải nghiệm, cùng nhau tiến bộ, như vậy cũng không tệ."
"Bước đầu tiên, không bằng bắt đầu từ hôn môi đi."
"À..." Hạ Nặc còn chưa kịp từ chối thì miệng đã bị tên bắt nạt kia chặn lại.
Động tác của người đàn ông ban đầu còn rất thiếu kinh nghiệm, nhưng có lẽ
hắn là loại người có thiên phú ở phương diện này. Chỉ một phút sau,
người đàn ông đột nhiên nắm giữ được kỹ thuật liền hôn thiếu niên đến
đầu váng mắt hoa.
Trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội, tiếng nước "chụt chụt" khiến người nghe mặt đỏ tim đập.
......
Ngày hôm sau khi người đàn ông và Hạ Nặc mười ngón tay đan xen xuất hiện
trước mặt mọi người liền thu hoạch được một đám ánh mắt "quả nhiên như
thế", "rốt cục cũng thành".
Mà thôn trưởng lại càng khoa trương hơn, ông nhìn bầu trời trong vắt bên ngoài, sự vui mừng trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Hạ Nặc muốn rút tay ra nhưng sau nhiều lần thử vẫn không thành công, dưới
ánh mắt đầy ẩn ý của Tuyết Lê khiến cậu không tự chủ được đỏ mặt.
"Hai người đến với nhau rồi?" Tuyết Lê vất vả mãi mới đợi được đến khi hai người tách nhau ra, cô đến bên cạnh Hạ Nặc trêu.
"Ừm." Hạ Nặc mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn vui vẻ gật đầu.
"Chúc mừng." Tuyết Lê chân thành nói, sau đó nhắc tới một chuyện khác: "Cậu
còn nhớ tôi đã nói cái gì không, dụng cụ cần thiết để biến tạo vật ma
thuật trở lại thành con người?"
________
Editor có lời
muốn nói: tui cũng không ngờ có ngày mình được nếm chút nước thịt =))
tuy ít nhưng mà nó còn quắn quéo hơn nhiều. Thật ra chương này tui cũng
xong lâu rồi nhưng làm bộ up sau cho nó bất ngờ >w