"Anh Nặc Nặc?" Giọng nói non nớt của cậu bé đột nhiên trở nên rõ ràng trong hành lang dài, yên tĩnh.
"......anh Nặc Nặc?" Trương Mạn kỳ quái kêu một tiếng, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung về phía mình, hắn ta nở một nụ cười xấu hổ: "Thật là,
nhìn thấy nhóc này y hệt Khám Thâm làm tôi tưởng là con của cậu với
hắn..."
Khám Thâm lộ ra vẻ mặt cổ quái, nhưng sự chú ý của Hạ Nặc lại đặt ở một điểm khác: "Hai người đàn ông cũng có thể sinh con?"
"Đương nhiên rồi." Trương Mạn rất tự nhiên gật gật đầu, "Chỉ cần cậu có đủ
điểm, đừng nói là sinh con, cho dù muốn sinh sư tử cũng được. Sao, cậu
quan tâm?"
Hắn biết dưới ảnh hưởng của quy tắc trò chơi, Khám Thâm cũng không thể nghe rõ lời bọn họ cho nên cũng yên tâm lớn mật nói ra.
Hạ Nặc: "..."
Cậu lắc đầu liên tục: "Không, không, tôi chỉ đơn giản là tò mò."
Sinh sư tử hay gì đó cũng hơi quá...
Cậu vừa chuyển tầm mắt liền nhìn thấy một vết rách trên khóe miệng Trương
Mạn, vết thương rất mới còn chảy tơ máu đỏ tươi, không khỏi có chút kinh ngạc: "Khóe miệng của anh là bị sao vậy?"
Rõ ràng trước đây ở trên khuôn mặt của hắn không hề có vết thương nào.
"......"
Khóe miệng Trương Mạn giật giật, hắn nhớ tới nguyên nhân xuất hiện vết
thương. Nhịn không được đánh ánh nhìn tới Khám Thâm đang đứng đó giống
như không có việc gì.
"Không có gì, đều do tôi không cẩn thận."
Hạ Nặc nghe ra trong lời nói của hắn có chút nghiến răng nghiến lợi. "Ai bảo tôi chọc phải dã thú rồi bị nó cào, cũng không trách người khác
được."
Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của người đàn ông trước mặt,
giống như không hề liên quan đến mình, Trương Mạn lại cảm giác bên sườn
đau âm ỉ.
Trước kia nhìn thấy người chơi khác bị lật xe, hắn ở
trong lòng cười nhạo bọn họ, tự cho là mình sẽ vĩnh viễn không làm ra
loại chuyện ngu ngốc như vậy. Ai biết hắn sẽ bị ăn tát sớm như thế!?
Bất quá hiện tại phỏng chừng Khám Thâm cũng đã phát hiện ra điều không đúng.
Tuy rằng hắn ta tuyên bố mình là bạn trai của Trường An, nhưng khi hai
người bọn họ đứng chung một chỗ lại không xuất hiện bầu không khí ái
muội nào cả. Càng đừng nói là vừa rồi lúc bọn họ gặp nhau, Trường An đã
nhào ngay vào lòng Khám Thâm, ngay cả liếc cũng không thèm liếc hắn ta
một cái —— bạn trai thực sự sao có thể như vậy.
Bất quá hắn ta
cũng thật không ngờ, người đàn ông đó lại bị Hạ Nặc ảnh hưởng. Tuy có
thể hắn cũng không nhận thức được điều đó, nhưng tình cảm trong mắt
không phải là giả.
Có một câu nói cũ nói rằng trên đời này có ba chuyện không thể che giấu, đó chính là —— nghèo khó, ho và tình yêu.
Hắn ta đột nhiên có chút bội phục người mới này, tuy rằng cũng không thật
sự chắc hai người có thể đến với nhau không nhưng có thể làm cho một đại BOSS lạnh lùng như vậy phải lòng mình, Trường An thật đúng là rất có
bản lĩnh.
Dã thú? Có con dã thú nào hả?
Hạ Nặc cũng không
biết Trương Mạn đang âm thầm hâm mộ mình, cậu nghe xong những lời kia
liền nhìn trái nhìn phải tìm con dã thú. Nhưng cậu không hiểu ý của hắn, có con gì đâu.
Mà Khám Thâm nhỏ ở bên cạnh nghe không hiểu những lời bọn họ nói nãy giờ, không cam lòng việc mình bị xem nhẹ đành cong
chân chạy đến trước mặt Hạ Nặc, ngẩng đầu hỏi: "Anh Nặc Nặc, sao mắt anh đỏ quá vậy? Có phải là gã này đã bắt nạt anh không?"
Không hổ là Khám Thâm, mạch suy nghĩ cũng giống nhau như đúc. Nhưng lúc Khám Thâm
nhỏ nói ra những lời này tầm mắt liền phóng về phía Khám Thâm trưởng
thành.
Không biết tại sao từ lúc Khám Thâm nhỏ nhìn thấy người đàn ông này, đã có một sự thù địch không rõ hình thành trong lòng.
Có lẽ là bởi vì sự khó chịu khi gặp đồng loại? Giống như một con thú còn
nhỏ đột nhiên đối mặt với dã thú trưởng thành, vừa ghen tị lại vừa đề
phòng với sức mạnh cường đại của nó.
Cậu bé nhìn người đàn ông
đang ôm thiếu niên vào trong ngực, tư thế bảo vệ tràn ngập dục vọng
chiếm hữu, nhịn không được bĩu môi.
Dựa vào cái gì mà gã này có thể ôm anh Nặc Nặc?
Cậu bé so sánh một chút chênh lệch chiều cao giữa mình và người đàn ông,
trong lòng thầm nghĩ: mình nhất định phải nhanh chóng lớn lên, đến khi
cao lớn hơn cũng có thể ôm anh Nặc Nặc vào trong lòng như vậy!
Cũng không thể trách được việc cậu bé không nhận ra đó là mình sau khi lớn
lên, Khám Thâm trưởng thành so với thiếu niên Khám Thâm thì ngũ quan đã
dài ra, biến hóa rõ ràng, đường nét khuôn mặt cũng trở nên thâm thúy.
Muốn người khác liếc mắt một cái mà nhận ra được thì vẫn là có chút khó
khăn.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Khám Thâm nhỏ, Hạ Nặc
chợt nhận ra mình vẫn đang dựa vào trong lòng Khám Thâm. Làn da trắng
nõn nhanh chóng được nhuộm bằng một màu hồng xinh đẹp, cậu vừa giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Khám Thâm vừa phủ nhận một lần nữa: "Không,
không có ai bắt nạt anh cả."
Ai ngờ được Khám Thâm lại không nói một lời, đột ngột thu vòng tay ôm chặt cậu hơn.
Hạ Nặc kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thoáng thấy chiếc cằm gầy và đôi môi mím
chặt của người đàn ông. Cậu suy nghĩ một chút, cũng không giãy dụa nữa
mà thấp giọng giải thích: "Chỉ là đọc được một câu chuyện kết cục quá bi thương, không nhịn được mà khóc."
Trương Mạn thấy mi mắt run rẩy bất an liền biết ngay cậu nhất định là đang che giấu cái gì, hắn nghĩ
Khám Thâm cũng nhìn ra điểm này. Nhưng mà bọn họ đều ăn ý lựa chọn không vạch trần.
"À, Trường An, rốt cuộc thằng nhóc này là ai vậy?" Trương Mạn nhanh chóng chuyển đề tài.
"Cậu ấy là..." Hạ Nặc ngẩng đầu nhìn Khám Thâm trưởng thành đang trầm mặc,
lại nhìn vẻ mặt đơn thuần của Khám Thâm nhỏ, không biết phải nên giải
thích thế nào.
Chẳng lẽ lại nói hai người này là một à?
Tuy không biết vì sao hiện tại hai người có thể xuất hiện ở cùng một chỗ,
cũng không có xảy ra tình huống một người biến mất nhưng Hạ Nặc sợ rằng
nếu cậu trực tiếp nói ra thì Khám Thâm nhỏ sẽ lập tức biến mất trước mắt bọn họ.
Nhưng Khám Thâm chắc hẳn cũng biết thân phận của Khám
Thâm nhỏ rồi? Đối với tướng mạo khi còn bé của mình sao mà không thể
nhận ra chứ.
Cậu giương mắt nhìn Khám Thâm, không biết đang suy nghĩ cái gì, lại có chút không xác định.
"Là ta của hai mươi năm trước." Khám Thâm đột nhiên nói.
"Oa!" Khám Thâm nhỏ kinh hô một tiếng, bởi vì trước đây đã từng trải qua nên
cậu bé cũng không chút do dự tiếp nhận lời nói này, sau đó cẩn thận nhìn Khám Thâm trưởng thành. "Ra là lúc mình lớn lên sẽ thành như vậy."
Thật ra nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện một ít điểm tương đồng.
Tỷ như đôi mắt màu màu lam như hồ nước kia, vô luận là hình dạng hay là
màu sắc đều tương tự nhau.
Hạ Nặc không nghĩ tới Khám Thâm lại
một câu nói ra sự thật, sau khi sững sờ giây lát cậu vội vàng nhìn về
phía Khám Thâm nhỏ —— cậu bé vẫn đứng ở nơi đó, không có dấu hiệu sẽ
tiêu tán.
Cậu hỏi Khám Thâm nhỏ: "Sao em lại xuất hiện ở đây, em có ấn tượng gì không?"
Rõ ràng ở trong thời không gian thứ hai Khám Thâm nhỏ bị thiếu niên Khám
Thâm bài xích, nên đã biến mất tại chỗ, sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ
này?
Nhìn hoàn cảnh chung quanh hoàn toàn bất đồng với hai thời
không gian trước đó, hệ thống trò chơi cũng không đưa ra bất kỳ gợi ý
nào, chẳng lẽ cậu đã kích hoạt sự kiện đặc thù?
Khám Thâm nhỏ lắc đầu: "Em cũng không biết nữa."
Cậu bé vốn là muốn đi theo anh Nặc Nặc nhìn mình của mười lăm năm sau, ai
biết chỉ trong tích tắc anh Nặc Nặc liền biến mất ngay trước mắt, còn
bản thân nhóc lại trở về cái căn gác xép u ám nhỏ hẹp kia.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là một giấc mộng? Anh Nặc Nặc kỳ thật cũng không tồn tại sao?
Nhưng cậu bé nhớ rõ khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của thiếu niên, nhớ rõ bàn
tay ấm áp mềm mại, nhớ rõ nhành hoa baby tỏa hương thơm nhè nhẹ —— hiện
tại trong tay nhóc vẫn còn lưu lại mấy cánh hoa thưa thớt.
Chính những cánh hoa này đã khẳng định suy nghĩ của nhóc: Đó không phải là một giấc mộng! Mình phải đến chỗ anh Nặc Nặc!
Sau khi nghĩ như vậy, cậu bé liền xuất hiện trên hành lang tối đen như mực này, rồi...
—— rồi sau đó đã nhìn thấy anh Nặc Nặc!
Cậu bé cũng không bởi vì cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến hóa mà cảm
thấy sợ hãi, sau khi biết được người đàn ông trước mắt là mình hai mươi
năm sau, lại thập phần vui vẻ.
Dù sao không phải ai cũng có kỳ
ngộ như nhóc, có thể trong vòng một ngày liên tiếp nhìn thấy bản thân
của mười năm sau và hai mươi năm sau.
Hơn nữa hai mươi năm sau
mình cao lớn như thế, có thể dễ dàng ôm anh Nặc Nặc vào trong lòng. Tư
thế thân mật như vậy khi thay mình vào, lập tức nhìn rất thuận mắt!
Khám Thâm nhỏ cười ngọt ngào.
Mẹ kiếp, đại BOSS khi còn bé cư nhiên đáng yêu như vậy sao? Nhìn không ra chút nào!
Trương Mạn oán thầm nhưng trên mặt lại không lộ ra, nghiêm trang nói: "Trước
tiên đừng nói lung tung nữa, hiện tại quan trọng là chúng ta phải tìm
được lối ra của không gian gương."
"Có thấy những cánh cửa đó
không?" Hạ Nặc gật gật đầu, Trương Mạn liền tiếp tục nói: "Hiện tại
trong tay tôi có ba cái chìa khóa, có thể mở ra ba cánh cửa. Trong ba
cánh cửa này, chỉ có một cánh cửa mới là lối ra thực sự, bây giờ việc
phải làm là tìm ra cánh cửa thực sự kia."
"Vậy làm sao để xác định được cánh cửa thực sự?" Hạ Nặc hỏi.
Trương Mạn khoát khoát tay: "Tôi cũng không biết, nhưng khẳng định là có manh mối."
Nếu hắn ta biết thì họ đã ra ngoài từ lâu rồi được chưa?
Trương Mạn dời tầm mắt, vừa vặn chạm ánh mắt của Khám Thâm, người đàn ông lúc
này mới đột nhiên vươn tay ra, nói: "Đưa ta một cái chìa khóa."
Trương Mạn: "..."
"Ngươi có biết cánh cửa nào là thật không?" Hắn ta có chút không dám tin.
Hạ Nặc và Khám Thâm nhỏ cũng nhìn hắn với sự tò mò và hy vọng trong mắt.
"Không biết." Khám Thâm thẳng thừng trả lời.
Trương Mạn không kịp ngăn cản, hắn đã tra chìa khóa vào lỗ khóa của một cánh
cửa bên phải, "cạch" một tiếng, cánh cửa gỗ từ từ mở ra.
—— Một mỹ nữ đứng sau cửa, vừa nhìn thấy Khám Thâm trong mắt liền lộ ra vẻ mặt kinh hãi.