Kim Tử Hiên đón một trận hoan hô, mặc dù khuôn mặt khó chịu, cũng vẫn không giấu được nét kiêu ngạo trên đó.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng cười trộm, Kim Tử Hiên à Kim Tử Hiên, muốn cưới sư
tỷ của ta cũng không phải dễ dàng như vậy, người khác có lẽ e ngại đi
theo, nhưng tên tiểu lưu manh Tiết Dương này sẽ không bận tâm nhiều như
vậy, cho dù chúng ta không phản đối, nhưng cũng không phải là không thể
tăng thêm trở ngại cho ngươi nha!
Trong sân bắn đột nhiên bước ra một người, cao giọng nói: "Ở đây có ai không phục, cứ việc thử xem có
thể bắn tốt hơn Tử Hiên hay không!" Kim Tử Huân lúc trước từng có chút
hiềm khích với Nguỵ Vô Tiện, hiện giờ càng cố ý nói lời khiêu khích này
trước mặt Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười mặc kệ gã, chờ
đến khi đội kỵ trận Vân Mộng Giang thị đi đến trước khu vực bắn cung,
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nhớ ra điều gì, cười nói với Lam Vong Cơ đứng
cách đó không xa: "Lam Trạm, mượn mạt ngạch của ngươi dùng một chút
nhé?"
Lam Vong Cơ cũng không hỏi làm việc gì, lập tức đưa tay lên tháo mạt ngạch trên đầu, Nguỵ Vô Tiện thấy y làm thật, vội vàng lên
tiếng ngăn cản y: "Đừng đừng đừng đừng! Lam Trạm, ta nói giỡn với ngươi
thôi, ngươi thật sự tháo xuống à!"
Lam Vong Cơ tháo mạt ngạch
xuống, cưỡi ngựa tới đưa đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện, nhàn nhạt nói:
"Không sao, nếu ngươi muốn thì tuỳ theo ngươi".
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ, lại nhìn nhìn mạt ngạch trong tay y, nhất thời
nhận không được mà không nhận cũng không được, người khác không biết,
nhưng Cô Tô Lam thị và một vài người có quan hệ sâu xa với Cô Tô Lam
thị, đều biết ý nghĩa thực sự của mạt ngạch có hoa văn mây cuốn này.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ cười nói:
"Lam Trạm, ngươi vẫn là mang lên đi, ta không sao, chuyện này nếu để
thúc phụ ngươi thấy được, chắc chắn ngươi không thể thiếu một trận giáo
huấn, ngươi mà bị mắng thì ta sẽ đau lòng".
Lam Vong Cơ nghĩ hắn vừa rồi có thể thật sự là chọc ghẹo mình, vì thế lại đoan đoan chính chính mang mạt ngạch trở lại.
Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng cởi dây buộc cổ tay của mình, cười nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi xem, ta chắc chắn sẽ có được một trận hoan hô".
Dây buộc cổ tay màu đen được Nguỵ Vô Tiện dùng để che đôi mắt lại, tên lên
dây, kéo cung, bắn ra, trúng ngay giữa hồng tâm, toàn bộ động tác nước
chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
Sân bắn im lặng trong một
giây, ngay sau đó là một trận reo hò dời non lấp biển, so với Kim Tử
Hiên hồi nãy càng cuồng nhiệt hơn.
Còn không đợi Nguỵ Vô Tiện
hướng về Lam Vong Cơ tranh công, đã nghe Kim Tử Huân bực tức châm chọc
mỉa mai, nói hắn chỉ có cái mã ngoài, còn nói nếu có bản lĩnh thì cứ để
bịt mắt mà săn thú.
"Lam Trạm, không có việc gì". Trên mặt Nguỵ Vô Tiện mang nụ cười có chút đắc ý hỏi Lam Vong Cơ: "Vừa rồi ta bắn thế nào? Có phải anh tuấn tiêu sái,
khí vũ bất phàm không".
Lam Vong Cơ: "......."
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm, tại sao ngươi không nói lời nào? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không đủ anh tuấn tiêu sái sao?"
Lam Vong Cơ: "Không phải".
Nguỵ Vô Tiện: "Không phải cái gì?"
Lam Vong Cơ lặng im một lát, vành tai ửng đỏ nói: "Không phải cho rằng
ngươi không anh tuấn, vừa rồi... bắn rất tốt, rất có khí thế".
Nguỵ Vô Tiện nghiêng người tới gần y, lặng lẽ cười nói: "Lam Trạm, tại sao
ngươi nghiêm mặt khen người khác cũng làm ta thích như vậy chứ, ta ở khu vực săn bắn chờ ngươi, đừng để ta chờ lâu nha ~~"
Nguỵ Vô Tiện xoay người xuống ngựa, cứ che hai mặt như vậy đi vào khu vực săn bắn.
Giang Trừng cưỡi ngựa đuổi theo nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi kềm chế một chút, đừng làm quá".
"Yên tâm đi, Giang thúc thúc đã dặn dò, không thể quá nổi bật, sẽ trở thành
bia ngắm của người khác, ta đều nhớ kỹ mà". Nguỵ Vô Tiện phẩy phẩy tay
ra hiệu y không cần lo lắng, Giang Trừng cũng không quản hắn, kéo dây
cương, dẫn đệ tử Vân Mộng phi ngựa chạy về phía khu vực săn bắn.
Nguỵ Vô Tiện dựa vào ký ức của kiếp trước, tìm được cái cây cao to nơi hắn
mất đi nụ hôn đầu, nhẹ nhàng nhanh nhẹn nhảy lên trên, nằm ở cùng vị
trí, hai mắt bịt vải đen an an tĩnh tĩnh phơi nắng, nhớ lại mọi chuyện
xảy ra sau khi tỉnh mộng, cảm giác hiện tại tất cả đều rực rỡ như một
giấc mơ.
Sẵn tay rút Trần Tình giắt bên hông ra, đặt lên môi
thổi, tiếng sáo lảnh lót vang lên, xuyên qua đám lá cây rậm rạp bay lên
bầu trời, giai điệu nhẹ nhàng êm dịu, trải dài miên man cả khu rừng.
Thổi xong khúc nhạc Vong Tiện, Nguỵ Vô Tiện lẳng lặng nằm đó, hắn biết người kia chắc chắn sẽ đến tìm mình, quả nhiên, không lâu sau đã nghe tiếng
bước chân đều đặn đó của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ngồi
xuống bên cạnh hắn, Nguỵ Vô Tiện đột ngột xoay người ngồi thẳng dậy,
trực tiếp đẩy y ngã ra trên cành cây to chắc chắn.
Nguỵ Vô Tiện
giữ lấy đôi tay của Lam Vong Cơ, dùng sức đè trên người Lam Vong Cơ, mút một cái thật mạnh trên môi y, lên tiếng trêu ghẹo: "Ủa ~ Đây là tiên tử nhà ai thế, lén lút đến bên cạnh ta, thành thật giải thích, có phải có
mưu đồ gây rối, có ý tưởng không an phận gì đó với ta phải không?"
Lam Vong Cơ nói: "Có".
Nguỵ Vô Tiện có chút không thú vị kéo miếng vải đen che mắt xuống, nói: "Lam Trạm, tại sao ngươi không phản kháng một chút".
Lam Vong Cơ nói: "Phản kháng như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ngươi nên dùng sức đẩy ta ra, nhưng đẩy không được,
trong miệng kêu đừng chạm vào ta, đừng phi lễ với ta linh tinh này nọ".
Vẻ mặt Lam Vong Cơ có chút khó xử, nói: "Thật khó".
"Khó à? Rất đơn giản mà, ta dạy cho ngươi, nào, hiện giờ ta nắm cổ tay
ngươi, tí nữa lúc ta sắp hôn ngươi, thì ngươi thế nào ~ sẽ bắt đầu phản
kháng, nhưng mà ngươi lại không đẩy ta ra được, hiểu không?"
"Ừm"
"Ta đây sắp sửa bắt đầu hôn ngươi" Nguỵ Vô Tiện nói rồi liền vịn vào người
hôn lên đôi môi mỏng của Lam Vong Cơ, hôn nửa ngày cũng không thấy Lam
Vong Cơ có hành động đẩy hắn ra.
"Lam Trạm ~ tại sao ngươi không nhúc nhích hả, không phải đã dặn khi ta hôn thì ngươi sẽ phản kháng sao?"
"Không ra tay được".
Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ, biết Lam Vong Cơ có lẽ thật sự không làm được, vì
thế liền buông tay Lam Vong Cơ ra, giây tiếp theo ngược lại bị Lam Vong
Cơ chụp cổ tay ôm lấy vòng eo.
Lam Vong Cơ dùng chút sức lực ở hông, hai người bị Lam Vong Cơ đổi vị trí dễ như trở bàn tay.
Hai tay Nguỵ Vô Tiện bị nâng qua đỉnh đầu, động tác Lam Vong Cơ cực kỳ mạnh mẽ, không đợi Nguỵ Vô Tiện phản ứng lại, đã trực tiếp hôn xuống, đầu
lưỡi nhanh chóng cạy môi Nguỵ Vô Tiện ra, dây dưa quấn lấy chiếc lưỡi
trơn ướt mềm mại kia.
Nụ hôn kết thúc, hai người đều có chút thở không ổn, Lam Vong Cơ nói: "Vì sao ngươi không phản kháng?"
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Thật ra ta muốn đấy chứ, nhưng sức lực của Nhị ca ca thực sự rất mạnh, hơn nữa bị ngươi hôn như vậy, cả người ta đều mềm
nhũn, đâu có sức để phản kháng, ngươi thấy khó ta cũng thấy khó á!"
Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện vào trong lòng mình ngồi trên cành cây.
Nguỵ Vô Tiện dùng ngón tay quấn mấy lọn tóc đen của Lam Vong Cơ, hỏi: "Lam
Trạm, ngươi có biết đoá hoa ta ném cho ngươi kia, có ý nghĩa gì không?"
Lam Vong Cơ nói: "Không biết".
"Đó là hoa tường vi màu hồng nhạt, ngụ ý cuộc gặp gỡ tình cờ tuyệt đẹp, đại diện cho lời hẹn thề yêu đương, ước nguyện tình yêu. Lam Trạm, ta muốn
đồng hành cả đời cùng với ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nắm lấy tay Lam
Vong Cơ, mười ngón đan vào nhau, nghiêm túc chân thành nói: "Sinh tử hợp tan, cùng người thề ước, nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu".
Lam Vong Cơ ôm chầm lấy hắn, ở bên tai hắn kiên định nói: "Sẽ, nhất định
sẽ! Nguỵ Anh, sau khi việc Kim Quang Thiện kết thúc, chúng ta thành hôn
đi".
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu lên người của cả hai, thời gian êm đềmtrôi.
Nguỵ Vô Tiện mở miệng nói: "Lam Trạm, tại sao ngươi không hỏi xem vừa rồi ta thổi khúc nhạc gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Ta biết, khúc nhạc này... tên là Vong Tiện".
Nguỵ Vô Tiện ngồi bật dậy, có chút kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết được,
đây là lần đầu tiên ta thổi, hơn nữa chắc chắn người khác cũng chưa bao
giờ từng nghe".
Lam Vong Cơ ăn ngay nói thật: "Ta từng nghe thấy ở trong giấc mộng, khúc nhạc này theo âm luật Cô Tô, hẳn là ta sáng tác".
Nguỵ Vô Tiện không thể tưởng tượng được hỏi: "Vậy... vậy ngươi còn từng mơ thấy cái gì?"
"Đứt quãng, có khi là động Huyền Vũ, có khi là sau khi ngươi tu luyện quỷ
đạo, lần nào cũng tan rã không vui, có khi là cùng một người khác có bề
ngoài không giống ngươi, cùng nhau tìm chứng cứ phạm tội của Kim Quang
Dao, còn có... sự thật kim đan của ngươi trong kiếp trước".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy ngươi đã biết hết tất cả rồi phải không?"
"Cũng không hoàn toàn, mỗi lần là mỗi giấc mộng khác nhau, nhưng đều có liên
quan đến ngươi, những chuyện khác không rõ ràng như vậy, nhưng cũng có
thể đoán được một vài chuyện". Lam Vong Cơ nói một vài, thì chính là cơ
bản đã đoán được toàn bộ.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Vậy ngươi bắt đầu mơ thấy từ khi nào? Là sau khi ta giết Ôn Triều ở Kỳ Sơn nghe giáo huấn đúng không?"
Lam Vong Cơ trầm mặc không nói.
Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ nói: "Hèn chi hai buổi tối đó ngươi đều liên tục bị ác
mộng làm cho giật mình tỉnh giấc, tỉnh rồi lại không nói cái gì, sau đó
liền bắt đầu hung hăng ra sức giày vò ta không ngừng". Nguỵ Vô Tiện nói
một hồi, ngữ khí dần dần trở nên có chút uỷ khuất.
Lam Vong Cơ
hôn hôn lên khoé miệng Nguỵ Vô Tiện như an ủi, "Sau khi chính mắt thấy
ngươi ngự sáo giết Ôn Triều, là mơ giấc mơ đầu tiên, là sau khi ngươi tu quỷ đạo, bị người ta bao vây tiêu diệt và bỏ mạng, sau đó chỉ cần ở
cùng với ngươi, thì sẽ mơ thấy mọi chuyện có liên quan đến ngươi, tốt
xấu đều có".
"Ngoại trừ mơ thấy ta, còn huynh trưởng, thúc phụ ngươi thì sao? Có thấy bọn họ hay không?"
"Có, bất quá nếu có bọn họ, tất nhiên cũng có ngươi ở đó".
Nguỵ Vô Tiện không ngờ Lam Vong Cơ cũng có thể từ trong giấc mơ dần dần biết được những việc trải qua trong kiếp trước, bất quá trong giấc mơ của
Lam Vong Cơ, chỉ có mình.
Nguỵ Vô Tiện có chút vui sướng ôm gương mặt Lam Vong Cơ hôn loạn xạ, cười nói: "Lam Trạm, ta biết trong lòng
ngươi có ta, nhưng không nghĩ rằng ta lại chiếm một vị trí lớn như vậy
trong tim ngươi."
Lam Vong Cơ kéo tay Nguỵ Vô Tiện đặt lên ngực, "Nguỵ Anh, nơi này chỉ có ngươi".
Nguỵ Vô Tiện hơi có chút kinh ngạc, đột nhiên cảm khái nói: "Lam Trạm, những lời âu yếm này của ngươi, ta đều hổ thẹn không bằng! Nếu như ngươi
nhiệt tình chân thành nói chuyện với cô nương người ta như vậy, còn
không phải sẽ mê hoặc người ta đến thần hồn điên đảo hay sao. Không
đúng, ta là nam nhân, cũng bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo."
Lam Vong Cơ nói: "Chỉ như thế đối với một mình ngươi".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Vậy... ngươi có nhớ cái cây này ở Bách Phượng Sơn, lúc trước xảy ra chuyện gì không?"
Vành tai Lam Vong Cơ ửng đỏ, cũng không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện thấy phản ứng của y, cố tình cợt nhả hỏi: "Nè ~, Lam Trạm, tại
sao ngươi không nói lời nào, thấy phản ứng của ngươi thì chắc là ngươi
nhớ rõ ha".
"Ừm, ta... ở chỗ này tình cảm khó nén, trộm... trộm hôn ngươi".
Nguỵ Vô Tiện cười thở hổn hển, nếu không phải Lam Vong Cơ ôm hắn, chắc là đã ngã khỏi cành cây rồi.
"Lam Trạm, vậy gần đây ngươi còn nằm mơ không?"
"Có, nhưng đều là một vài chuyện nhỏ linh tinh, còn có... mấy chuyện vặt vãnh hàng ngày sau khi chúng ta thành hôn".
Nguỵ Vô Tiện "ồ" một tiếng kéo dài, nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút
quỷ dị, ý vị thâm trường hỏi: "Vậy ngươi có mơ thấy một vài chuyện không thể cho ai biết không?"
Lam Vong Cơ nói: "Có!"
Nguỵ Vô
Tiện không ngờ Lam Vong Cơ lại thản nhiên như thế, da mặt tiến bộ nha,
nụ cười trên mặt càng lúc càng không khống chế được, thân thể chậm rãi
dán sát vào Lam Vong Cơ, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ngươi nói thật xem, mơ thấy chuyện gì mà không thể cho người khác biết?"
Lam Vong Cơ vô cùng bình tĩnh nhìn Nguỵ Vô Tiện, nói một cách dõng dạc rõ ràng: "Mỗi ngày chính là mỗi ngày!"
Nụ cười trên mặt Nguỵ Vô Tiện đột nhiên biến mất, sau khi khựng lại, có
chút khóc không ra nước mắt nói: "Lam Trạm, làm thế nào chuyện này ngươi cũng nhớ rõ vậy, ngươi có thể quên câu này đi hay không".
Nhìn thấy nụ cười trong veo như ánh nắng mặt trời trên tuyết của Lam Vong
Cơ, mắt Nguỵ Vô Tiện sáng lên, sau đó lại gào to: "Lam Trạm, sao ngươi
có thể như vậy, nhưng đời này ta chưa nói, ngươi coi như không biết và
quên đi".
Lam Vong Cơ nói: "Mặc kệ nói lúc nào, đã nói chính là đã nói, cho nên sẽ không quên".
Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm mình thế này có tính là tự chui đầu vô lưới, mua dây buộc mình không hả.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng buồn bực, nhìn thấy gương mặt trắng nõn như ngọc kia của Lam Vong Cơ, đột nhiên rất muốn xoa mấy cái, trong lòng nghĩ như
vậy, tay cũng bất giác sờ lên, tay vừa chạm vào mặt Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện lập tức thấy vui vẻ.
"Lam Trạm, thấy ngươi nói một cách
bình tĩnh, tự tin mười phần, mặt còn không đổi sắc, nhưng sao gương mặt
lại nóng bừng thế này chứ, ta còn tưởng rằng da mặt ngươi đã dày lên,
hoá ra vẫn mỏng như vậy, nói thật, có phải rất muốn làm ta ở chỗ này hay không hả".
Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ đã xấu hổ sắp không chịu nổi, còn kêu mình đừng hồ nháo, nhất thời cười đến hoa rơi tan tác.
Hai ngươi nói chuyện phiếm một hồi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, chúng ta
đi thôi, không thể cứ ngồi ở đây mãi được, ta phải đi tìm sư tỷ của ta,
tuy rằng rất muốn chỉnh cái tên khổng tước loè loẹt kia, nhưng sư tỷ
thích Kim Tử Hiên, nếu như bị Tiết Dương làm quá mức, vậy sẽ không tốt".
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, trực tiếp ôm Nguỵ Vô Tiện đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cành cây.
Nguỵ Vô Tiện sau khi được Lam Vong Cơ ôm đáp xuống đất, trêu đùa: "Lam Trạm, nếu bị người khác nhìn thấy bộ dáng hiện giờ này của ngươi, chỉ sợ
những kẻ gọi là chính nhân quân tử kia đều sẽ cho rằng ngươi bị tên lãng tử ta đây dụ dỗ".
Lam Vong Cơ vẫn là gương mặt vô biểu tình, nhưng Nguỵ Vô Tiện nhìn ra được tâm trạng của y rất tốt.
Hai người vừa đi, vừa thuận tay săn một ít yêu thú, chờ tới chờ lui ở chỗ
kiếp trước gặp được Giang Yếm Ly, con Lượng Nhân Xà biến dị kia ở kiếp
trước cũng bị bọn họ giải quyết, nhưng vẫn không chờ được Kim Tử Hiên
bọn họ.