"......" Thời Duyệt đờ đẫn nhìn vết thương nông đến
mức chỉ trông như một vết xước màu đỏ trên tay người đàn ông, cuối cùng, khi không nhịn được nữa, cậu hơi nghiêng đầu, liếm cánh môi dưới đã khô khốc, hỏi: "Xu hướng của thời nay là cắt ngón tay tự sát ạ?"
Ngay tại giây phút này, cậu thật sự nghi ngờ không biết mình có theo kịp sự
thay đổi của thời đại hay không, hay là con người đã tiến hóa đến mức
chỉ cần cắt ngón tay là sẽ chảy máu cho tới chết?
Nhưng mà vết cắt này cũng quá nông rồi, chỉ là rách chút da bên ngoài, thậm chí còn chưa chảy máu nữa là đằng khác.
Chẳng lẽ ông anh này muốn chết nhưng lại không nỡ xuống tay?
Khóe miệng của người đàn ông đang ngồi trên giường khẽ co giật, một lúc sau, anh chậm rãi mở miệng: "Đây là một hiểu lầm."
Giọng điệu trầm thấp còn có chút khàn khàn yếu ớt như đang gãi vào tai nhưng
lại quen thuộc một cách khó hiểu, Thời Duyệt không khỏi tưởng tượng,
chất giọng này mà đi hát thì chắc chắn là sẽ rất hay.
Cậu mím môi, "Dạ, em biết rồi."
Muốn tự sát mà lại không nỡ xuống tay là một việc gì đó rất mất mặt, thế nên anh ấy mới phải lấy cớ rằng đó là một sự hiểu lầm.
Có lẽ là vì vẻ mặt ruột để ngoài da của Thời Duyệt, người đàn ông vốn kiệm lời không khỏi nói thêm một câu: "Trông anh giống như người muốn tự sát lắm hả?"
Thời Duyệt nhìn anh từ trên xuống dưới, người này có
dáng người vô cùng cao ráo, cao hơn cả cậu, khung xương cũng không nhỏ
nhưng lại quá gầy, cổ tay lộ ra khỏi ống tay áo không khác gì da bọc
xương, có thể thấy đây là một người suy dinh dưỡng.
Thời Duyệt cũng gầy, nhưng ít ra là vẫn gầy ở mức bình thường, còn ông anh Phó Du này thì đúng là quá ốm yếu.
Tiếp theo là khuôn mặt kia, mũi cao, mắt sâu với hai mí thật rõ ràng, nhưng
ánh mắt lại không được có thần cho lắm. Môi hơi mỏng nhưng trắng bệch,
mái tóc đen nhánh có hơi dài, tóc mái trên trán cũng lộn xộn, trông lười nhác lại xuề xòa.
Đây là một người rất điển trai, nhưng lại đem lại một cảm giác yếu ớt như đang bệnh, khí chất cũng có chút ủ rũ u buồn.
Thời Duyệt chớp mắt, nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một người rất dễ nghĩ quẩn dẫn đến tự sát đó!
Nhìn vẻ ngốc nghếch của Thời Duyệt, Phó Du bỗng thấy có chút hứng thú, anh
nở một nụ cười nhạt, từ từ nói: "Anh thật sự không có tự sát, trợ lý nói em là bạn của Dương Dương đúng không, vậy em có thể giúp anh báo lại
cho nó là đừng qua đây được không......"
Anh thong thả kể lại
chuyện sáng nay, khi đó, anh đang chuẩn bị cạo râu sau khi rửa mặt xong
thì phát hiện ra lưỡi dao đã hỏng, thế là bèn đi đổi một cái lưỡi dao
khác. Cậu trợ lý kia vừa bước vào để đưa kem đánh răng mới cho anh thì
thấy anh đang cầm lưỡi dao trong tay, thế là cậu ta tưởng anh đang muốn
tự sát rồi cưỡng chế tống anh vào bệnh viện luôn. Cái tên đó còn tịch
thu điện thoại di động và những vật dụng nguy hiểm có khả năng được dùng để làm hung khí khác, khiến anh không có cơ hội để giải thích chuyện
này với Phạm Tinh Dương.
Còn vết thương mà ngay cả bác sĩ cũng
lười bôi thuốc Povidone trên ngón trỏ của Phó Du là do tiếng gào lúc
nghĩ anh đang định tự sát của cậu trợ lý đã khiến anh phải giật mình rồi trượt tay và bị thương.
Thời Duyệt mắt chữ A mồm chữ O, nhớ về
cậu nhóc đang đứng canh ngoài cửa rồi còn dặn dò đủ kiểu khi cậu vừa tới nơi, hình như là một chàng trai hơi mũm mĩm, trông không được mạnh mẽ
cho lắm.
Cậu hỏi: "Thế sao anh không chống cự vậy? Cứ như thế mà bị ép đưa vào bệnh viện luôn?"
Phó Du im lặng một chút rồi đáp với vẻ bất đắc dĩ: "Mấy hôm nay anh không ăn uống gì nhiều, thế nên không có sức để chống trả."
Thật ra thì lý do khiến anh nhập viện không phải là do bác sĩ sợ anh tự sát, mà là do anh đã không ăn uống suốt mấy ngày rồi bị tụt đường huyết, thế nên mới bị bắt phải nằm viện truyền nước.
"Hóa ra anh còn kén ăn hơn cả em nữa!" Thời Duyệt không khỏi cảm thán, cậu cứ tưởng sẽ không
có ai thà nhịn đói chứ sẽ không ăn món mình không thích như cậu chứ.
Nghe được câu đó, Phó Du có hơi sửng sốt, anh hơi hé miệng rồi lại nhắm mắt, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Thời Duyệt đã hiểu ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện rồi mới vội bước đến bên
cạnh cửa sổ để gọi điện cho Phạm Tinh Dương. Hình như Phạm Tinh Dương
vẫn luôn chờ điện thoại của cậu, vừa bắt máy, hắn đã hỏi dồn dập như
súng liên thanh: "Nè, Tiểu Duyệt, mọi chuyện thế nào rồi, anh họ của tớ
vẫn ổn chứ? Giờ anh ấy sao rồi, đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch chưa, bác sĩ nói sao hả....."
Thời Duyệt vô cùng bình tĩnh mà ngắt lời hắn: "Cậu thấy ai cắt ngón tay tự tử bao giờ chưa?"
Phạm Tinh Dương ngẩn người: "Chưa thấy bao giờ."
"Tớ cũng chưa thấy bao giờ." Thời Duyệt nhún vai.
Sau một lúc im lặng, Phạm Tinh Dương rống lên: "Tiểu! Long!"
Thời Duyệt nhìn người kia ngắt máy, nghe thấy tiếng chuông xa lạ vang lên
bên ngoài cửa cùng câu "Anh Phạm, em nghe nè......" của cậu trợ lý, mạnh dạn đoán rằng Tiểu Long là tên của cậu trợ lý nhà anh Phó.
Một
lúc sau, cậu trợ lý dùng vẻ mặt như đưa đám mà đi vào trong, vừa trả
điện thoại cho Phó Du vừa xin lỗi anh, lúc y còn đang lải nhải, Thời
Duyệt đi ra ngoài hành lang để nhận cuộc gọi của Phạm Tinh Dương.
"Xin lỗi, lỡ hại cậu đi một chuyến công cốc rồi." Phạm Tinh Dương cảm thấy rất xấu hổ, "Lúc về tớ sẽ mời cậu ăn cơm."
"Ok luôn." Thời Duyệt đồng ý ngay tắp lực, cậu nhớ tới anh Phó đẹp trai
trong phòng bệnh, không khỏi lên tiếng hỏi: "Cậu có thể nói chuyện của
anh họ cậu cho tớ nghe được không?"
"Không có gì khó nói cả, cậu chờ tí, tớ qua chỗ khác cho dễ nói chuyện....."
Phạm Tinh Dương cũng không nói gì nhiều, chỉ nói rằng anh họ của hắn đã bắt
đầu có chứng trầm cảm từ vài năm về trước, dạo gần đây trạng thái tinh
thần của người này lại càng sa sút hẳn, đó cũng là lý do khiến cậu trợ
lý nghĩ rằng anh muốn tự sát rồi ép anh phải đến bệnh viện.
Phạm Tinh Dương nói hắn cũng sẽ có suy nghĩ như thế nếu hắn là người có mặt
tại hiện trường ngay lúc nó và nhìn thấy hình ảnh kia.
"Đó là vì
các cậu đã có định kiến từ trước và mặc định rằng sẽ có ngày anh ấy sẽ
nghĩ quẩn rồi làm thế."Thời Duyệt nhẹ giọng nói, "Nhưng tớ cảm thấy anh
Phó không phải là kẻ không biết yêu quý sinh mạng của mình."
Phạm Tinh Dương im lặng, một lúc sau, hắn mới lên tiếng: "Có lẽ vậy......"
Thời Duyệt không hỏi nhiều nữa, thấy cậu trợ lý vẫn còn đang xin lỗi lia lịa, cậu xoay người bước ra ngoài.
Đi còn chưa được hai bước, Thời Duyệt bỗng thấy ngay chỗ thùng rác ở đằng
xa có một tờ giấy màu tim tím, trông vô cùng bắt mắt......
Cậu trợ lý thật sự quá lan man dài dòng, Phó Du đã phải rất vất vả mới đuổi y đi được, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhìn xung quanh, bạn của Phạm Tinh Dương đã không còn ở đó nữa.
Phó Du khẽ lắc đầu, anh bỗng cảm thấy có chút tội lỗi, chắc là người kia
tức quá nên đã bỏ về rồi nhỉ, nghĩ lại thì cũng đúng thôi, đích thân lặn lội tới đây để thăm anh, kết quả tới nơi thì nhận ra đây chỉ là một
chuyện nhảm nhí, người trẻ nào mà chả cảm thấy tức giận chứ.
Chắc là phải nói một tiếng với Phạm Tinh Dương để gửi cho người ta một câu xin lỗi cùng trả ơn mới được.
Anh vừa nghĩ tới đó, bỗng có người gõ nhẹ vào cửa phòng bệnh, ngay sau đó,
cửa mở, một nụ cười rạng rỡ xán lạn như ánh mặt trời xuất hiện ngay
trước mắt Phó Du.
"Anh Phó, em mua mấy thứ ngon đến lắm, anh xem này!" Thời Duyệt xách một đống túi lớn túi nhỏ, chạy lon ton đến bên
cạnh giường bệnh.
Cậu đưa túi đồ lên cho Phó Du xem mà cứ như
thể đang đi dâng bảo vật, còn không quên giới thiệu: "Anh xem nè, trà
chanh, trà sữa, bánh kếp mặn, bánh trứng chiên cuộn......"
Sau khi giới thiệu xongnhững thứ trên tay mình, Thời Duyệt không khỏi thở
dài đầy xúc động: "Bệnhviện này đúng là quá xá tốt, ở ngoài có tận hai
phố ăn vặt. Sau này em sẽ đếnđây nhập viện để có thể ăn món ngon mỗi
ngày......"
Mùi cay nồng của thuốc sát khuẩn trong bệnh viện đã
bị thay thế bởi mùi đồ ăn thơm phức, Phó Du - tay trái bị bắt cầm một
cái bánh bông lan, tay phải bị bắt cầm một ly trà chanh - ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía Thời Duyệt đang sung sướng gặm cánh gà nướng
Sự vui vẻ đó không phải là cố tình thể hiện ra để an ủi anh, mà là loại hạnh phúc phát ra từ nội tâm.
Anh không khỏi thì thào: "Vui đến mức đó sao......"
"Dạ, em nhặt được tiền, tất nhiên là vui quá trời quá đất rồi!" Thời Duyệt - kẻ có đôi tai siêu thính - mừng rỡ như một tên ngốc, "Vừa mới đây thôi, em nhặt được 5 tệ ngoài hành lang, lớn tới mức này rồi mà giờ em mới
nhặt được tiền đó!"
Nghĩ đến cảnh khi vừa nói chuyện điện thoại
xong rồi bước đi được hai bước đã nhặt được 5 tệ, nụ cười của Thời Duyệt lại càng thêm rực rỡ.
"Đó là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, chắc
chắn đó là thông điệp đến từ vũ trụ để báo cho em biết rằng em sắp giàu
to rồi!" Câu nói này được nói ra từ tận đáy lòng với vẻ thành kính.
Thời Duyệt nhìn Phó Du mà như đang nhìn Thần Tài, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa
bao giờ nhặt được tiền cả. Có thể thấy rằng, sau khi gặp được anh Phó,
cậu vừa mới ra cửa thôi thì đã nhặt được tiền ngay, đã thế lại còn nhặt
được hẳn 5 tệ!
Đây chính là một tín hiệu đáng mừng, mình sắp thoát nghèo rồi!
"Anh Phó, anh ăn đi, ăn nhiều vô nha!" Thời Duyệt là kẻ rất có ơn nghĩa, anh Phó đem vận may đến cho mình thì phải biết báo đáp ảnh mới phải phép.
Thế nên, sau khi nhặt được 5 tệ, Thời Duyệt đã đi ra phố ăn mặt mua đồ ăn vặt với giá trên 100 tệ.
Nhìn cặp mắt to sũng nước có bảy phần vui sướng, ba phần chờ mong kia, Phó
Du - người vốn không muốn ăn uống gì - bỗng như bị ma xui quỷ khiến mà
há mồm, cắn một miếng bánh.
Đồ ăn tan chảy trong miệng, mùi thơm nhẹ của trứng gà và sữa bò lập tức lấp đầy khóe miệng anh.
Phó Du đang muốn ăn thêm một miếng nữa thì lại có một giọng ca tuy không
lớn nhưng lại vô cùng kích thích vang lên ngay bên tai.
"Tôi đi ở ngoài đường, thì nhặt được 5 tệ ~~~~"
"Khụ khụ khụ khụ khụ......" Phó Du ho một trận kinh thiên động địa.
Cái tiếng hát lúc nửa đêm gì vậy trời, ở trước mặt giọng ca này, anh thấy mình bỗng hóa tầm thường.
Vào khoảnh khắc đó, Phó Du thấy mình sẽ không chết vì tự sát, mà là chết vì giọng hát kinh dị kia.
Sát thương tuy không cao, nhưng lại vô cùng chí mạng.