Cho Em Một Chút Ngọt Ngào
Edit: Chi
Beta: Mộc
============================
Đường Dịch cõng Vân Tranh trên lưng đứng trong thang máy, sau khi cửa thang
máy mở ra, Nghê Tôn khoát tay áo với người phụ nữ vẫn luôn đi theo bên
cạnh. Người phụ nữ không hiểu, khó hiểu hỏi: "Anh... Anh muốn làm gì? "
Nghê Tôn bĩu môi, đẩy người phụ nữ đến cửa thang máy, còn mình thì trốn ở
bên trong, ấn cửa thang máy, sợ cửa lại, đồng thời nói: "Nhìn xem bên
ngoài có fan hâm mộ hay đám chó săn hay không. "
"Ồ!" Cô ngay lập tức nhìn ra ngoài, nhìn trái ngó phải và trả lời, "Tôi không nhìn thấy bất cứ ai khác."
Nghê Tôn lúc này mới đi ra ngoài, đem "Kính người mù" tháo xuống, dùng mắt
thường quan sát xung quanh, xác định không thành vấn đề mới câu cằm
Đường Dịch, ý bảo có thể đi ra. Đường Dịch và Nghê Tôn tương đối quen
thuộc, tự nhiên hiểu ý của Nghê Tôn, cõng Vân Tranh đi ra ngoài. Đi được không xa, Trịnh Cẩn Du liền lái xe đến trước mặt bọn họ.
Đường
Dịch nhét Vân Tranh vào trong xe, tự mình ngồi hàng sau. Người phụ nữ đi theo lên ghế lái phụ, khẩn trương đến luống cuống tay chân.
"Tôi không đi theo, có cần lưu lại cho cậu thịt viên kho tàu?" Nghê Tôn hỏi.
"Lát nữa tôi sẽ trở về." Đường Dịch trả lời.
"Được." Nghê Tôn vừa chuẩn bị rời đi, người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đầu liền mở
cửa sổ xe, khẩn trương hỏi, "Nghê Tôn, anh có thể ký tên cho tôi không?
"
Nghê Tôn dừng lại, gật gật đầu, tiếp theo hai người đều đứng
yên. Người phụ nữ không mang theo đồ, Nghê Tôn cũng không mang theo, tên này thật không có cách nào ký.
Ai có thể nghĩ rằng đi tìm một người say rượu có thể gặp hai ngôi sao?
"Như vậy đi, cô nói cho tôi biết cô tên gì, còn có số phòng của bạn cô, tôi
trở về ký xong đưa qua cho cô, được không?" Nghê Tôn đem hai tay đút vào trong túi hỏi.
"Có thể! Tên tôi là Mạnh Manh Manh. "
"Tên không tệ, giống như khẩu lệnh." Nghê Tôn nói xong, liền khoát tay quay trở về thang máy.
Mạnh Manh Manh cảm thấy đặc biệt kích động, một lần gặp hai vị thần tượng
nổi tiếng, hơn nữa so với tưởng tượng thân thiết hơn nhiều. Cô quay đầu
lại, bốn mắt nhìn nhau với Đường Dịch.
Trong ánh mắt Đường Dịch
tràn ngập khó chịu, trừng mắt nhìn cô một cái, liền nhắm mắt, khiến Mạnh Manh Manh không rét mà run, lại nhanh chóng quay đầu đi, nhu thuận ngồi im.
Hình như Đường Dịch không dễ kết giao như trong chương trình truyền hình thực tế...
Cảm thấy rất hung dữ. Bất quá nguyện ý giúp các cô, người không hẳn là xấu.
Nhớ tới cái gì, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra nhắn tin với người
cùng ăn cơm, thông báo cho bọn họ một tiếng cô mang Vân Tranh rời đi.
Trên xe vẫn không có ai nói chuyện, ngay cả một bài nhạc cũng không phát, bầu không khí yên tĩnh chỉ làm tăng thêm sự xấu hổ.
Trịnh Cẩn Du dường như đã thành thói quen, áp suất của Đường Dịch rất thấp,
một bộ dáng ai cũng đừng trêu chọc tôi, Mạnh Manh Manh chỉ có thể nắm
tay lại cố gắng chống đỡ.
Xe rẽ một cái, thân thể Vân Tranh trượt xuống, thuận thế tựa vào vai Đường Dịch. Đường Dịch nghiêng mặt nhìn về phía cô, giơ tay giúp cô sửa lại phần tóc rối tung một chút, cũng không đẩy ra, mà là tùy ý cô dựa vào.
Khuôn mặt Vân Tranh rất nhỏ,
khuôn mặt to bằng bàn tay, ngũ quan lại rất có cảm giác lập thể, kích
thích thị giác rất mạnh tạo cảm giác rất có diện mạo mỹ nhân.
Lúc mới quen Vân Tranh, chính là lúc cô hăng hái. Khi đó cô vênh váo hung
hăng, tâm cao khí ngạo, trong lòng có một cỗ quật cường, nhiều lần chống lại nhà sản xuất, cho nên chưa có được một bộ phim tốt.
Lúc
trước khi chọn anh làm nam thứ ba, rất nhiều người trong đoàn làm phim
đều không đồng ý, nhà đầu tư còn đưa tới một nhân vật được nội bộ quyết
định, anh là nhân vật được Vân Tranh tranh giành.
Nếu mà không
phải nhờ Vân Tranh, anh cũng sẽ không sớm xuất đạo như vậy. Nếu như Vân
Tranh không phải mỹ nữ thì tốt rồi, như vậy sau này cũng sẽ không gặp
phải chuyện kia.
Trong vòng tròn này, một người phụ nữ như Vân Tranh thực sự khó có thể lẫn.
Xe dừng lại ở cửa tiểu khu nơi Vân Tranh ở, Trịnh Cẩn Du quay đầu lại hỏi
Đường Dịch: "Có cần tôi cõng Vân đạo lên không? " Kết quả, bị Đường Dịch trừng mắt một cái, lúc này mới ngượng ngùng nói: "Anh ở dưới lầu chờ"
Đường Dịch ậm ờ đáp một tiếng, liền xuống xe, mở cửa xe bên kia, cõng Vân Tranh lên lưng, Mạnh Manh Manh vẫn vịn lưng Vân Tranh.
Xuống xe bị gió thổi qua, Vân Tranh tỉnh lại một chút, mơ màng mở mắt, nhìn
trái nhìn phải, nhìn thấy Mạnh Manh Manh liền theo bản năng an tâm, lại
nhìn về phía người cõng mình, nhỏ giọng hỏi: "Đường Dịch? "
"Ừm." Đường Dịch chỉ dùng giọng mũi đáp lại một tiếng.
Kết quả Vân Tranh lập tức khó chịu, giơ tay cởi mũ Đường Dịch ra, ngã xuống đất: "Cậu mới dời chân tóc! Cậu là tên hói! "
Động tác của Đường Dịch dừng lại, không khỏi trợn trắng mắt, cô thật sự thù dai.
Mạnh Manh Manh vội vàng đi giúp Đường Dịch nhặt mũ, đứng lên liền nhìn thấy
Vân Tranh liên tục xoa tóc Đường Dịch: "Chỉ có tóc cậu khỏe, cậu gội đầu cả ngày, gội đầu xong sấy, tóc có thể tốt đến đâu? "
Vân Tranh
xoa tóc Đường Dịch thành hoàn toàn rối, kết quả phát hiện cảm giác tóc
cũng không tệ lắm, vì thế lại thu tay lại. Mạnh Manh Manh có chút chột
dạ cầm mũ, chậm chân đặt lại trên đỉnh đầu Đường Dịch, giải thích: "Vân
Tranh trước kia không phải như vậy. "
Đường Dịch nghe xong, trực tiếp cười lạnh một tiếng: "Nói tựa như trước kia tôi không biết cô ấy"
Mạnh Manh Manh biết, Vân Tranh quen biết Đường Dịch, hôm nay Vân Tranh còn
nóinhư vậy, nói không chừng Đường Dịch sẽ đồng ý làm nam chính, cho nên
ngậm miệng lại.
Cô biết, tính cách trước kia của Vân Tranh... Quả thật rất tồi tệ, là mấy năm nay tôi luyện, sau đó mới ẩn nhẫn rất nhiều.
Trở về nhà Vân Tranh, Mạnh Manh Manh cầm tay Vân Tranh lần lượt thử vân
tay, khiến Đường Dịch chỉ có thể nửa ngồi xổm phối hợp, thử đến đầu ngón tay cuối cùng mới thành công, Mạnh Manh Manh đều khiếp sợ: "Thế nhưng
dùng ngón út..."
Đường Dịch rốt cục cũng có thể đứng thẳng người, liền dùng chân mở cửa, sau khi cõng Vân Tranh vào, trực tiếp đóng cửa lại.
Mạnh Manh Manh bị nhốt ngoài cửa, vẻ mặt ngây ra.
Sau khi Đường Dịch đi vào, mò mẫm công tắc, cuối cùng dứt khoát lấy điện
thoại di động từ trong túi ra, bật đèn pin chiếu sáng, trong lúc này
thân thể Vân Tranh thiếu chút nữa trượt khỏi lưng anh.
Lần mò mở
cửa phòng ngủ ra, hắn đem điện thoại di động lại cất vào trong túi áo,
đi vào giống như đá phải thứ gì đó, ở trong bóng tối không nhìn thấy,
hắn rốt cục cũng xác định được vị trí giường, đem Vân Tranh ném lên.
"M* nó!" Vân Tranh trực tiếp mắng một câu, tiếp theo thống khổ xoay người.
Đường Dịch bật đèn phòng ngủ lên, nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng liền trầm mặc. Anh vừa rồi đá phải một cái áo ngực, là loại màu da.
Trong
phòng chất đống các loại sách tư liệu, Vân Tranh hẳn là ở trong phòng
ngủ cố gắng một hồi, sách trải dài từ thảm đến giường, có một số quyển
sách vẫn mở ra, mặt trên dùng các loại bút màu đánh dấu trọng điểm.
Lại nhìn chỗ hắn vừa rồi thả Vân Tranh, nơi đó đặt hai đống sách nhỏ, hẳn
là lúc buông Vân Tranh xuống, Vân Tranh vừa vặn nằm ở trên sách.
Lúc này Vân Tranh đang nhúc nhích trên giường, tựa hồ là muốn đưa tay rút
một tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, kết quả không rút được giấy, nhưng
lại lấy được một cái quần lót trên tủ đầu giường muốn lau miệng.
Đường Dịch vội vàng bước nhanh qua, cướp đi quần lót, tiếp theo nhanh chóng
ném xuống mặt đất, kết quả bởi vì không nhìn chung quanh, đụng phải một
hộp mì gói.
Mì gói đã ăn xong, bất quá bên trong còn có canh, bắn vào giày Đường Dịch. Gân xanh trên trán Đường Dịch nổi lên.
Người hiểu Đường Dịch đều biết, nhược điểm lớn nhất của Đường Dịch chính là
giày dép. Anh trân trọng tất cả các đôi giày của mình, không có đôi nào
không quý giá.
Kết quả là...
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Đường Dịch khó chịu đi ra ngoài, mở cửa ra hỏi: "Còn có việc gì nữa không? "
Mạnh Manh Manh khẳng định không có khả năng để cho hai người bọn họ cô nam
quả nữ ở cùng một chỗ, nếu xảy ra chuyện gì, cô không gánh nổi. Vì vậy,
cô đẩy cửa ra, buộc phải chen vào, cười và giải thích: "Tôi sẽ chăm sóc
cô ấy." "
"Cô ấy... Trước đây phòng cũng lộn xộn như vậy sao?" Đường Dịch chỉ vào trong phòng hỏi.
"Trước kia anh không phải quen cô ấy sao?"
Đường Dịch trước kia quen biết Vân Tranh, nhưng cũng chính là quan hệ hợp
tác, làm sao có thể tới nhà Vân Tranh? Anh không trả lời, đưa tay mở tủ
giày Vân Tranh, mỗi tầng đều mở ra nhìn thoáng qua.
"Trong nhà
Vân Tranh chỉ sợ không có giày cậu có thể mang..." Mạnh Manh Manh cũng
chú ý tới giày của Đường Dịch, có chút chột dạ nói.
Thần kỳ chính là, Đường Dịch nghe được những lời này, cư nhiên tâm tình tốt hơn một chút.
Cuối cùng anh tìm ra một đôi dép, đi chân đất xỏ vào, sau đó cầm giày đứng ở cửa dặn dò: "Lát nữa cởi hết quần áo của cô ấy, chờ cô ấy tỉnh lại liền nói với cô ấy, cô ấy bị người ta nhặt được, tôi ở giữa đường cứu cô ấy
trở về." "
"Nhặt xác sẽ không đi giữa đường chứ, phần lớn sẽ đi
bãi đậu xe các loại địa phương." Mạnh Manh Manh cư nhiên cùng Đường Dịch phổ biến.
"Cô còn hiểu rất rõ?"
"Không phải... Tôi... Chỉ cảm thấy không hợp lý lắm." Mạnh Manh Manh yếu đuối nói.
"Nghề nghiệp của cô là gì?"
"Biên kịch."
"À..." Đường Dịch trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, rời đi.
Mạnh Manh Manh thở phào nhẹ nhõm, bật đèn trong nhà Vân Tranh lên, nhìn đống hỗn độn trong phòng khách, không khỏi cả thấy may mắn. Đường Dịch không bật đèn phòng khách đúng là quá sáng suốt, nếu không tuyệt đối sẽ giảm
đi ấn tượng với đoàn làm phim bọn họ.
So với phòng khách, phòng ngủ của Vân Tranh đã rất gọn gàng.
Ai không biết Vân Tranh là liều mạng tam nương, cái gì cũng không thèm để
ý, lôi thôi lếch thếch, trong nhà cũng lộn xộn. Thời gian bận rộn đã
trôi qua, nhà Vân Tranh mới trở lại bình thường.
*
Đường
Dịch trở lại Mộ Trai Các, chân mang một đôi dép lê, liền trực tiếp đi về phía phòng của mình. Đi ngang qua toilet, cố ý đến bồn rửa tay rửa chân mình.
Trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng nói chuyện phiếm của mấy người đàn ông.
"Để cho nữ đạo diễn kia chuồn mất, thật đáng tiếc."
"Nghe nói cô gái kia không dễ ngủ a."
"A, năm đó cô ta còn trẻ, nghé con không sợ hổ. Cô đơn nhiều năm như vậy,
phỏng chừng cũng hiểu chuyện, ngươi xem hôm nay cô ta cười, nào còn có
khí thế trước kia? Đầu tư nhiều tiền hơn, phỏng chừng liền ngoan ngoãn
mở chân ra. Tất cả đều là sói, giả bộ làm cừu cái rắm. "
Tiếp theo là một hồi tiếng cười hèn mọn.
Đường Dịch một lần nữa đứng vững, nhìn gương, tiếp theo nhìn hai người đàn ông đi ra, không rửa tay liền trở về phòng.
Anh quay đầu, nhìn bóng lưng hai người, cười lạnh một tiếng.