Trong lúc Snape uống dược, thầy Dumbledore đã chọn được cách chữa trị
tốt nhất. Thảo luận cùng giáo sư Flitwick và giáo sư Álvarez, ba người
đã chốt được kế hoạch. Trước hết cứ đợi phu nhân Pomfrey chế dược xong
rồi đưa cho Jessica uống để ổn định phép thuật đã, rồi giáo sư Álvarez
sẽ đưa ra cách phá giải Cổ ngữ và sau đấy thầy Dumbledore sẽ dùng phép
thuật cường đại để lau hết toàn bộ ấn ký Cổ ngữ trên người cô.
Nhưng mà, để trị liệu như vậy phải đợi phép thuật trong người Jessica thực sự ổn định rồi mới làm được. Giáo sư Flitwick và giáo sư Álvarez quyết
định sẽ về nghỉ ngơi trước, dù sao thầy Dumbledore cũng đã trở lại, họ
không cần phải khẩn trương như vừa nãy nữa. Mà giáo sư McGonagall lại đi về phía phòng làm việc của Bệnh thất, xem xem phu nhân Pomfrey có cần
bà giúp gì nữa không.
Cảm ơn ba giáo sư và nhìn họ rời đi,
Jessica lại nhìn về phía thầy Dumbledore, do dự hỏi: "Hiệu trưởng
Dumbledore, thầy có thể cho con biết tại sao trên người con lại có những dòng Cổ ngữ đấy được không ạ?"
"Thật ra, chuyện này nói ra cũng phức tạp..." Trên mặt thầy Dumbledore lộ ra vẻ phức tạp, tuy nhiên ông
cũng không im lặng lâu, vẫn quyết định nói cho Jessica sự thật.
"Cổ ngữ trên người trò là một tập tục xưa của các gia tộc thuần huyết. Loại Cổ ngữ này có công dụng giúp bảo vệ những đứa nhỏ không bị thương hay
gặp phải tình huống nguy hiểm bởi các yếu tố bên ngoài. Ta nghĩ hẳn hồi
nhỏ trò nghịch ngợm lắm, thế nên người lớn trong nhà trò mới ếm thêm cả
bùa trôi nổi."
Nhìn thầy Dumbledore nháy mắt với mình một cách
gian xảo, Jessica cảm thất thật mờ mịt, sao lại dính dáng gì đến gia tộc thuần huyết ở đây, cô mồ côi cơ mà... Chẳng lẽ, bố mẹ ruột mất trong
trận hỏa hoạn kia của cô không phải người bình thường?
"Jones,
trò xem..." Nhìn bộ dáng mê man của Jessica, Dumbledore nhẹ nhàng nâng
tay lên chỉ vào dòng Cổ ngữ vẫn quấn quanh cổ tay cô, giọng điệu ôn hòa
nói "Ký hiệu này là Niveraisen, ý chỉ báo đen. Mà ký hiệu bên cạnh này
lại có nghĩa là cưỡng chế hoạt động... Nói cách khác, khi cơ thể trò
vượt qua khả năng có thể chống đỡ, nó sẽ tự động được kích hoạt, biến
trò thành báo đen."
"...Nhưng mà, vì sao con lại biến thành báo
con ạ? Chẳng phải con đã mười hai tuổi rồi sao ạ." Jessica vẫn canh cánh trong lòng việc bản thân biến thành báo con. Nếu cô biến thành báo đen
có hình dáng lớn hơn thì hẳn đã không bị Snape bắt tới phòng ngủ, chứ
đừng nói đến chuyện hai người xảy ra cãi nhau như bây giờ.
"Chuyện này cũng không thể trách người lớn trong nhà trò." Giọng thầy
Dumbledore trầm xuống, trong giọng còn mang theo chút thương cảm.
"Nếu ta đoán không nhầm, Cổ ngữ trên người trò chỉ sử dụng cho trẻ em từ ba
tuổi trở xuống. Ta nghĩ, nếu người lớn nhà trò vẫn còn, chắc hẳn sau khi trò đủ 3 tuổi họ sẽ lau những ấn ký này đi và thay cái mới."
"Ba mẹ con có từng nói qua, ba mẹ ruột con mất do một vụ nổ mạnh, mà lúc
đấy, con còn chưa được ba tuổi..." Lúc này, trong đầu Jessica đã loạn
hết cả lên. Lớn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô tha thiết muốn biết
ba mẹ ruột của cô là ai đến vậy.
Trước đây, nhiều nhất cô cũng
chỉ tưởng tượng về dung mạo và thân phận của ba mẹ ruột mà thôi. Hơn nữa đấy cũng chỉ đơn thuần là tò mò, không hề có thương cảm như lúc này. Dù sao, ba mẹ Jones cũng đối xử với Jessica như con gái ruột cho nên cô
cũng không giống như những đứa trẻ bị bạo hành, ngược đãi, tha thiết
muốn biết ba mẹ ruột.
Đột nhiên, thầy Dumbledore trở lên hứng thú với thành quả nghiên cứu của
giáo sư Álvarez, cúi đầu xuống xem xét, tinh tế cho Jessica thời gian ổn định cảm xúc. Tầm mười phút sau, ông lão Phù thủy mới đem lực chú ý lên Jessica, tiếp tục nói: "Vừa rồi ta đã nói, Cổ ngữ này chủ yếu được dùng cho trẻ em dưới ba tuổi. Nó có thể bảo vệ những đứa trẻ khỏi bị thương
do từ trên cao rơi xuống linh tinh và đồng thời, nó cũng sẽ kiềm chế
phép thuật trên người chúng không bị bạo động."
"Nhưng hiện tại con đã trưởng thành, nên nó không còn phù hợp với con nữa phải không ạ?" Jessica suy nghĩ đăm chiêu.
"Đúng vậy. Không chỉ không thích hợp, nó còn trở thành xiềng xích kiềm chế sự tăng trưởng phép thuật trong trò. Bởi vì sự phát triển phép thuật lần
hai của phù thủy là không thể ngăn cản nên giữa chúng đã xung khắc với
nhau, khiến cho cơ thể trò cảm thấy không khỏe... Hơn nữa, nếu quá mệt
nhọc, việc bạo động phép thuật lần hai cũng không phải không thể."
"Con nghĩ con đã hiểu rồi ạ... Vậy, tất cả là do phép thuật phát triển và Cổ ngữ trên người con xung đột với nhau, và do cả mệt mỏi quá mức phải
không ạ?" Jessica vắt hai tay, tóm tắt lại nguyên nhân bản thân bị biến
hình rồi thở phào nhẹ nhõm.
"May quá, con còn tưởng con là quái vật các thứ... Ý con là, con chưa từng nghe thấy có ai bị cưỡng chế biến thành động vật..."
Jessica vừa dứt lời, một tiếng cười chế nhạo từ giường Snape vang lên. Cô quay
đầu nhìn sang thì thấy Snape đã tỉnh, trên mặt vẫn là nụ cười châm chọc
quen thuộc, trong đôi mắt đen chứa thêm tia đùa cợt.
Thấy
Jessica nhìn về phía mình, Snape liền quay đầu sang chỗ khác, không muốn đối mặt với cô. Oán thầm Snape lại đột nhiên phát bệnh gì, Jessica bũi
môi nhưng trong lòng lại không nỡ trách anh.
"A, chuyện đấy
không thể đâu. Ta có thể cam đoan với trò." Đôi mắt lam của thầy
Dumbledore lộ ra vẻ gian xảo, ông trừng mắt nhìn Jessica rồi nói: "Trò
Jones, đừng bao giờ coi mình là quái vật, đừng quên, trò chính là một
Phù thủy. Ta nghĩ, có lẽ trong mắt Muggle, họ đã vô thức đánh đồng 'Phù
thủy' là một danh từ thay thế cho từ 'quái vật'. Cho nên, trò không cần
phải lo lắng, ta và trò đều giống nhau, chúng ta đều là quái vật."
Nhìn thầy Dumbledore cố tỏ ra thần bí, khúc mắc trong lòng Jessica đã được
giải đáp, cô cười tươi như đã trút được gánh nặng: "Cảm ơn thầy, hiệu
trưởng Dumbledore."
"Trò Jones, rất vui khi thấy trò đã tỉnh,
còn đầy sức sống như vậy." Một giọng nói từ cửa phòng làm việc trong
Bệnh thất truyền đến. Phu nhân Pomfrey mệt mỏi được giáo sư McGonagall
đỡ ra, trong tay bà cầm một lọ dược.
"Nhưng mà, nếu muốn nhanh
chóng khôi phục sức khỏe, ta nghĩ trò vẫn nên uống dược này đi." Nhìn
bình chất lỏng màu xanh lục trước mặt, Jessica cảm thấy người lại có
chút không thoải mái, trong đầu không khỏi tự động nghĩ đến các dược
liệu cô từng thấy qua như con sên, con nhện, phân ngựa, mật chuột,...
Giống như đi guốc trong bụng Jessica, phu nhân Pomfrey mở nắp bình dược ra
cho Jessica, không chút để ý nói: "Ta đề nghị trò nên uống hết nó, trò
Jones... Đừng để ta phải dùng mấy biện pháp bắt trẻ nhỏ uống thuốc mà ta từng học ở Bệnh viện Thánh Mungo¹. Ta chắc chắn rằng trì sẽ không thích phương pháp này đâu."
Jessica lập tức đỏ mặt lên, chỉ biết cười trừ. Cô nhắm mắt tưởng tượng bình dược chỉ là một lọ siro ho bình
thường và đổ sạch hết vào miệng.
"Vị dược cũng không quá tệ như
trò nghĩ đúng không?" Nhìn Jessica cố ép mình uống hết dược, trên mặt
phu nhân Pomfrey không khỏi lộ ra ý cười.
"Có lẽ trò nên nhờ bạn học lấy hộ đồ ngủ. Mấy ngày tới trò nên ở lại đây cho ta quan sát."
"Không được!" Giống như nhớ tới điều gì đó, sắc mặt Jessica trở lên không tốt
lắm. Cô nhìn phu nhân Pomfrey rồi lại nhìn giáo sư McGonagall đứng bên
cạch, nhỏ giọng nói: "Vậy tiết học trên lớp của con thì phải làm sao ạ?
Còn có cả cấm túc và phạt lao động nữa..."
Giáo sư McGonagall
nghe thấy vậy lập tức sửng sốt, sau đó tự thấy áy náy trong lòng. Đứa
nhỏ này vì thế mới mệt quá sao? Nghĩ đến đây, giáo sư McGonagall không
trấn định được nữa. Bà đẩy mắt kính lên, đi tới chỗ phu nhân Pomfrey vừa đứng.
"Trò Jones, trò có thể cho ta biết lịch sinh hoạt thường ngày của trò chứ?"
"Dạ, vâng ạ." Jessica gật đầu, thoáng suy nghĩ một chút, cô đem lịch sinh hoạt gần đây nhất nói cho giáo sư McGonagall.
"Bình thường con thường dậy lúc sáu giờ sáng, vệ sinh cá nhân xong thì trước
tiên con xem trước bài học rồi sau đấy đi ăn sáng và đi học. Ờm, vào thứ hai và thứ tư, sau khi hoàn thành xong lịch học buổi sáng, con có lịch
cấm túc vào lúc hai giờ chiều. Nhưng như vậy thì lại phải lùi thời gian
làm bài tập, thế nên vào hai ngày này tầm khoảng một giờ sáng con mới đi ngủ. À nhưng mà con chỉ ở trong phòng ngủ, không hề trộm chạy ra
ngoài."
Bất tri bất giác, không khí cả phòng trở lên nghiêm túc
hẳn lên, ngay cả Snape cũng quay đầu nhìn về phía cô. Jessica khẩn
trương nhìn mọi người, không biết bản thân đã nói sai điều gù. Nhận được ánh mắt trấn an của giáo sư Dumbledore, cô mới tiếp tục: "Còn thứ ba,
thứ năm với chủ nhật không có cấm túc hay phạt lao động thì thời gian
thoải mái hơn chút. Lúc đấy, con có đủ thời gian để làm nài tập và thử
luyện tập một số bùa chú và phép biến hình."
"Vậy mấy giờ trò
mới đi nghỉ ngơi?" Người đặt câu hỏi là phu nhân Pomfrey. Hiển nhiên, nữ vương Bệnh thật thực sự râtd không thích thời gian biểu mà Jessica sắp
xếp.
"Dạ... mười hai giờ ạ."
Jessica có chút chột dạ. Cô đương nhiên biết giờ cấm là từ mười giờ đêm trở đi. Để tránh lại tiếp
tục bị phạt, cô vội vàng bổ sung "Con cũng không phải là người thông
minh nên để hơn những bạn khác con phải cố gắng, chăm chỉ hơn các bạn ấy mới được."
Nhìn khuôn mặt sợ hãi của Jessica, giáo sư
McGonagall không nhịn được thở dài. Đều là sơ sót của bà nên đứa nhỏ mới mệt mỏi đến nức này. Là do bà quên năm học của Jessica nên mới phạt cô
bé nặng đến thế, thế nên mới phát sinh chuyện ngày hôm nay.
"Thật xin lỗi trò, Jones. Tất cả là do sơ sót của ta." Dũng cảm nhận sai là
đức tính tốt của nhà Gryffindor, làm chủ nhiệm nhà sư tử, giáo sư
McGonagall phát huy rất tốt truyền thống này.
"Từ hôm nay trở
đi, trò không còn bị cấm túc và phạt lao động nữa. Hơn nữa, ta cũng rất
xin lỗi trò, vì ta không quan tâm học sinh nên mới khiến trò bị thương
như này."
"Cô, cô không cần phải vậy đâu ạ..." Jessica đứng ngồi không yên, cô cũng không có muốn bị cả nhà Gryffindor ghim.
"Trong chuyện này cũng có lỗi của con, do con không chăm sóc tốt bản thân..."
"Nhưng..."
"Được rồi, Minerva. Nếu cô còn thế nữa thì chắc trò Jones cũng không thể tha
thứ cho mình mất." Thầy Dumbledore đứng ra giải vây. Sau khi ngăn được
giáo sư McGonagall, ông lại hiền lành cười nói: "Trò nên nghỉ ngơi sớm
đi, trò Jones. Tất cả đã ổn rồi."
Nói xong, thầy Dumbledore rút đũa phép ra, không đợi ông kịp vẩy đũa Snape nằm giường bên cạnh đột nhiên chùm chăn kín mặt.
Jessica buồn bực, khó hiểu nhìn thầy Dumbledore liền thấy ông đang cười tủm tỉm đưa đũa phép lên, nhẹ nhàng nói: "Mặc đồng phục chắc chắn sẽ rất khó
chịu. Để ta giúp trò thay đồ chút nhé."
Ông vừa nói hết câu, bộ đồng phục nhà Slytherin trên người Jessica đã biến
mất và thay thế vào đó là bộ đồ ngủ màu xanh lam có in hình thỏ Bunny, ở cổ tay và cổ áo còn thêu một vài bông hoa nhỏ.
Thấy vậy,
Jessica liền lập tức đỏ mặt, nhanh chóng lấy chùm chăn che kín người,
chỉ để lộ ra đôi mắt xam lam ngượng ngùng nhìn ra ngoài. Hiện tại, cô đã hiểu động tác vừa nãy của Snape nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
"Con thỏ thật đáng yêu... Nó gọi là gì thế?" Hoàn toàn không để tâm tới sự
ngượng ngùng của Jessica, thầy Dumbledore lại thấy rất hứng thú với hoạt tiết trên áo ngủ của cô.
"Dạ, nó là thỏ Bunny ạ... Nó là nhân
vật trong một bộ phim hoạt hình Muggle rất được yêu thích." Jessica lí
nhí trả lời. Cô cảm thấy thật mất mặt, bị người khác nhìn thấy đồ ngủ
thì thôi đi, đã thế còn là đồ ngủ trẻ con như này.
"Hoạt hình
Muggle?" Dường như đã bị đề tài này thu hút, thầy Dumbledore rất hưng
phấn, muốn tiếp tục tìm hiểu thêm nhưng đã bị tiếng ho khan của giáo sư
McGonagall đánh gãy.
Ông lão phù thủy cười xấu hổ với Jessica
rồi quay sang giường Snape bên cạnh gật đầu và hiền từ nói chúc ngủ
ngon. Sau đó, ông cùng giáo sư McGonagall cùng nhau rời khỏi bệnh thất.
Cùng lúc đấy, Bulstrode trầm mặc đứng đấy từ đầu buổi đã thu dọn xong hết
bát đũa, nhìn thoáng qua Jessica rồi cũng xoay người rời đi. Sắp đến giờ cấm rồi, cô nàng cũng không muốn lại khiến nhà bị trừ điểm.
Lại qua một lúc lâu, đợi đến khi phu nhân Pomfrey dọn dẹp xong mọi thứ và
rời đi, cả Bệnh thất chỉ còn Jessica đang giả vờ ngủ và Snape nằm ở
giường bên cạnh.
- ---------
1. Bệnh viện thánh Mungo.
- Bệnh viện Thánh Mungo là bệnh viện duy nhất dành cho Phù thủy tại
London, Anh. Bệnh viện được một Lương y nổi tiếng - bà Mungo Bonham
thành lập vào đầu những năm 1600s.
- Bệnh viện thánh Mungo được ngụy trang đằng sau một cái cửa sổ màu đỏ, nằm trong trụ sở công ty Purge and Dowse.