Dưới sự giúp đỡ của giáo sư Slughorn, Jessica đã thuận lợi đi tới Tháp
cú. Cô đem một hộp đen đưa thư lấy từ trong phòng ký túc xá ra rồi cẩn
thận buộc vào chân chim cú mèo. Jessica nhẹ nhàng vuốt ve lông chim rồi
thì thào nói với cú mèo.
"Nhà của chị cách nơi này khá xa, vất
vả cho em rồi... Chị là học sinh năm nhất Slytherin, Jessica Jones. Chị
nghĩ em biết nhà chị ở chỗ nào, đúng không?"
Jessica có chút lo
lắng nhìn con cú mèo ngạo kiều rúc đầu vào tay mình. Cô không chắc rằng
nó xác định thực sự biết nhà cô ở đâu không. Tuy rằng đây là cách dùng
cú mèo công cộng để gửi thư mà giáo sư Slughorn nói cho Jessica biết
nhưng mà, cô chưa từng dùng cú mèo gửi thư bao giờ cả. Cô chưa có quen
với việc gửi thư mà không dùng tem thư và thông qua 'người đưa thư' ờ... không phải con người. Nhìn cú mèo giương cánh bay đi xa cho đến khi
khuất bóng, Jessica mới thả cánh tay xuống, xoay người rời khỏi Tháp cú.
Buổi chiều lại là hai môn học mới khác, môn Biến hình và Phòng
chống nghệ thuật Hắc ám*. Lúc này, Jessica không có cơ hội giành điểm
đầu tiên cho nhà Slytherin được, bởi vì tất cả đều bị Bulstrode giành
trước. Dù sao thì mấy cái như phép biến diêm thành kim rồi cách chống
lại mấy con quái vật mới học có chút đỉnh của cô làm sao mà so được với
cô nàng Vivian Bulstrode đã được học từ bé.
[Scor: * đoạn này trong cv viết là ma pháp lý luận nên mình thay bằng PCNHA. Bạn nào biết thì nói cho mình nhá.]
Không cần quá lo lắng! Jessica tự an ủi bản thân. Ba mẹ cô luôn nói trên đời
vẫn có cái gọi là bổ khuyết, cần cù bù thông minh. Chỉ cần cô cố gắng,
chăm chỉ thì sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ đuổi kịp bọn họ. Sau một ngày quan sát, cô nhận thấy không phải đứa học sinh xuất thân từ gia
đình Phù thủy nào cũng xuất sắc, dẫn đầu trong mọi môn học. Cô tiểu thư
Vivian Bulstrode kia chỉ là một ngoại lệ mà thôi.
Lễ thễ ôm sách vở đi đến thư viện, Jessica khẽ thở dài một hơi. Chán quá! Nếu cô có
một người bạn thì tốt biết mấy! Từ sáng đến giờ, trừ lúc nói chuyện với
giáo sư Slughorn ra thì cô vẫn chưa thực sự nói chuyện với ai cả. Thật
sự chán quá mà!
Rốt cuộc đến khi nào thì cô mới có thể kết bạn
với ai đó cùng niên cấp trong nhà Slytherin đây? Chẳng lẽ cô thật sự sẽ
cô đơn trong cả bảy năm học ở Hogwarts chỉ vì những lời nói đó sao?
Không, không được! Chuyện đó không thể xảy ra!
Mặc dù hiện tại,
cô với Lily và Snape cũng có thể coi là bạn bè nhưng bọn họ đều đã học
năm năm rồi. Chỉ còn hai năm nữa thôi là họ sẽ tốt nghiệp, ra trường.
Đến lúc đó thì cô phải làm sao đây!? Đến lúc đấy chỉ còn một mình cô thì chán chết!!
Mang theo đống suy nghĩ rối ren, Jessica phiền não bước vào Thư viện.
Bởi vì bây giờ mới là buổi chiều, còn là đầu năm học nữa, trong thư viện
cũng không có quá nhiều người. Vào lúc cô định tùy tiện tìm góc nào đó
để ngồi làm bài, cô lại nhìn thấy Lily đang vẫy tay về phía cô. Nhìn
Snape mặt vô cảm xúc ngồi cạnh Lily, Jessica có chút ngập ngừng, do dự.
Bây giờ cô nên đi tìm chỗ tiếp hay ra ngồi cạnh Lily đây? Thôi thì cứ đi qua đấy một chút cũng không sao đâu... nhỉ!?
"Hi, Jessica."
Lily liếc mắt, quan sát cô thủ thư - Pince phu nhân một chút rồi thấp giọng
nói chuyện với cô tiếp: "Buổi học đầu tiên của em như thế nào rồi?"
"Rất tốt luôn. Chị xem này!" Jessica bắt chước Lily, thấp giọng nói chuyện.
Dù sao thì không được nói chuyện ồn ào trước giờ vẫn là quy định đầu
tiên và quan trọng nhất ở bất kì thư viện nào. Tuy nhiên, không phải đứa học sinh nào cũng tuân thủ quy tắc đấy, thậm chí thì thầm nói chuyện
với nhau trong thư viện còn là thú vui kỳ quặc của một số đứa.
Cô đem Phúc lạc dược từ trong túi áo choàng cẩn thận lấy ra, đắc ý lắc
trước mặt Lily. Rốt cuộc thì cô cũng không cần cứ giấu giấu diếm diếm
tâm trạng kích động của bản thân, cô có thể ở trước mặc bạn bè mình thể
hiện ra.
"A, đây là phần thưởng em nhận được trong tiết độc dược sao?"
Mới liếc qua một cái Lily liền lập tức nhận ra đó là cái gì. Bây giờ trên mặt cô đầy vẻ hưng phấn giống y hệt Jessica.
"Jessica, em quá tuyệt luôn ý! Giống y hệt Sev lúc năm nhất đấy! Em biết gì
không, trong tiết độc dược đầu tiên của bọn chị, Sev cũng nhận được phần thưởng đấy. Hơn nữa còn là cậu ấy tự làm một mình cơ!"
Nói tới
đây, Lily quay người, huých khủy tay vào Snape đang ngồi đọc sách bên
cạnh, ý bảo anh nhìn xem lọ Phúc linh tề trong tay Jessica: "Sev, cậu
xem, Jessica xuất sắc hệt như cậu vậy."
"Ừm."
Snape
nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn lướt qua lọ Phúc linh tề cùng với người đang cầm lọ dược cười tươi, sáng lạn sau đó lại cúi đầu, dùng giọng mũi hừ
một tiếng coi là trả lời.
Lily có chút bất đắc dĩ, cười cười với Jessica rồi lại huých Snape một lần nữa: "Sev, cậu đừng như vậy chứ.
Jessica hẳn đã rất cố gắng mới có thể giành được phần thưởng này, cậu cổ vũ con bé chút đi chứ."
"Xin chúc mừng, cứ không ngừng cố
gắng." Snape lại ngẩng đầu, mặt không biến sắc, khô cằn nói. Sau đó, anh lại cúi đầu cầm bút lông chim lên rồi múa bút thành văn.
Lily
còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại bị Jessica lắc đầu ngăn lại. Cô
ẩn ẩn cảm thấy dường như Snape đang không có tí kiên nhẫn nào. Nếu đã
như vậy cô vẫn không cần phải quấy rầy anh thì hơn.
Nói chuyện
với Lily thêm vài câu, Jessica cũng bắt đầu mở sách giáo khoa, chuẩn bị
tất cả để làm đống bài tập luận văn phiền toái. Mà lực chú ý của Lily
cũng lại một lần nữa rời về đống sách vở trước mặt. Mới buổi học đầu
tiên của năm năm thôi nhưng bài tập của cô tăng thêm rõ rệt so với năm
ngoái luôn ấy, gần như tăng gấp đôi luôn. Hại cô đến thời gian nói
chuyện phiếm cũng không có luôn mà.
Thời gian từng giây trôi
qua, Jessica cũng ngẩng lên từ đống bài tập Lịch sử pháp thuật đầy buồn
tẻ. Xoay khớp, khởi động bả vai một lúc, cô chợt nhìn thấy một nữ sinh
mặc áo choàng Gryffindor vội vàng đi về phía bàn bọn cô. Chắc hẳn nữ
sinh đó đến tìm Lily.
Quả nhiên, cô nữ sinh lập tức đi tới bên
cạnh Lily, đơn giản gật đầu chào hỏi Snape một cái. Sau đó nữ sinh đấy
thì thầm nói chuyện gì đó bên tai Lily, nghe xong, Lily gật đầu bảo nữ
sinh chờ một chút rồi thu dọn sách giáo khoa, nói với Snape với Jessica: "Sev, Jessica, tớ phải đi trước đây, giáo sư McGonagall có chuyện tìm
tớ. Buổi tối gặp lại nhé!"
Snape và Jessica gật đầu, tạm biệt
Lily rồi nhìn theo cô gái tóc đỏ cùng cô nữ sinh sóng vai ra khỏi thư
viện. Sau đó, một lần nữa, Snape lại đem lực chú ý vùi vào trong sách
giáo khoa mà Jessica thì lại ngồi nghỉ ngơi chút. Dù sao thì bài tập của cô cũng không quá nhiều, cô nghỉ ngơi một lúc rồi viết tiếp cũng không
muộn.
Đứng lên giãn cốt xương khớp, Jessica đi đến bình nước chỗ góc thư viện, dùng cốc giấy lấy hai cốc nước rồi đem về chỗ.
"Nè, mẹ tôi nói uống nhiều nước tốt cho sức khỏe."
Jessica đem một cốc nước đặt trước mặt Snape. Vị trí đặt cốc nước cũng vừa đẹp, vừa cho anh dễ thấy mà khoảng cách cũng không quá gần khiến anh có thể
sơ sẩy làm đổ.
"...Cảm ơn."
Snape ngẩng đầu, ngẩn người
nhìn vẻ mặt tươi cười vô tội của Jessica. Anh máy móc như một cỗ máy,
không chút tự nhiên cầm cốc lên.
"Không có gì."
Jessica
vẫy tay, không chút để ý. Dù sao chuyện này cũng chỉ đơn giản là một cái nhấc tay. Cô làm sao có thể chỉ lấy nước cho bản thân mà không quan tâm bạn bè đang khát ở một bên. Cũng có thể là Snape không có khát nhưng
thừa còn hơn thiếu đi. Điều đó thể hiện rằng cô là một người có lễ nghi.
Snape cúi đầu, nhìn bài luận văn độc dược sắp làm xong rồi lại
cầm bút lông chim lên, viết thêm vài câu kết bài. Sau đó, thiếu niên tóc đen đặt bút xuống, kiểm tra bài lại một lượt, anh thản nhiên nói: "Cộng sự của cô là ai?"
Nghe Snape hỏi Jessica ngây ra một lúc mới
phản ứng được anh đang hỏi chuyện trong tiết độc dược. Lắc đầu để tỉnh
táo lại, cô mới chú ý anh vẫn như cũ, không ngẩng đầu mà tập trung kiểm
tra bài tập trước mặt.
"Không có, tôi làm một mình."
Tuy rằng Jessica nói chuyện với giọng điệu rất bình thường nhưng người tinh ý vẫn nhận ra trong giọng cô có chút mất mát.
"Anh cũng biết mà. Với tình hình hiện tại của tôi, không ai muốn làm cộng sự với tôi đâu."
Kỳ thật, ngay lúc vừa hỏi câu hỏi đấy, Snape đã có chút hối hận. So với
bất kì ai khác, hiện tại, anh biết rõ tình trạng hiện tại của Jones. Cô
so với anh năm đó khá giống nhau, chỉ khác ở chỗ anh không có ngốc
nghếch đi khiêu khích huyết thống thuần huyết như cô nàng. Cho dù là như vậy, anh năm đó cũng rất khó khăn, chứ càng nói gì đến con nhóc Jones
đã đắc tội với gần như là cả nhà Slytherin này.
Vì thế, khi nghe thấy câu trả lời của Jessica, anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Chẳng qua trong lòng có chút cảm xúc không nói lên lời... Là đồng tình
sao? Snape cười tự giễu bản thân một cái, là một người học đến năm năm
vẫn cô đơn, anh làm gì có tư cách gì mà đi đồng tình với người khác. Hơi nghiêng đầu quan sát Jessica đang cô đơn ngồi đấy, đáy lòng Snape có
chút xúc động. Jones lúc này thật sự rất giống chính anh lúc đó, đều
khát vọng có người vươn tay giúp đỡ... Nếu năm đó anh vẫn còn có Lily
cùng với Lucius Malfoy quan tâm thì hiện tại Jones thật sự hoàn toàn cô
đơn.
Qua vài lần tiếp xúc, anh nhận thấy Jessica là một cô gái
thích nói thích cười, y hệt Lily vậy. Nhưng cô và Lily vẫn có chút khác
biệt. Vì được phân vào Gryffindor, tuy rằng đám sư tử ngu ngốc đó thật
sự huyên náo, ầm ĩ nhưng Lily chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, tịch mịch.
So với Gryffindor mà nói thì Slytherin thật sự... Nhớ tới thân phận xấu
hổ kia của Jones, đôi mắt đen của Snape càng trở lên thâm thúy.
Giật mình, Snape chợt nhận ra anh cũng không phải là người thảm nhất... Anh
không ngờ rằng, có một ngày anh lại có tư cách đi đồng tình với người
khác.