Chuyện đạo diễn Dương đột nhiên thay đổi quyết định để cho Võ Tự Minh
một cơ hội thể hiện thật sự không phải do Tô Cảnh Phong làm. Tô Cảnh
Phong một mực nói không làm, Võ Tự Minh cũng nhìn thấy Tô tổng thật sự
bị bất ngờ khi được thông báo tin này nên tạm thời tin tưởng đối phương, không lăn tăn trong lòng.
Cơ hội đã có rồi chỉ còn chờ đến ngày
thử vai cạnh tranh với những diên viên khác nữa thôi, muốn Võ Tự Minh
chuẩn bị cũng không biết phải chuẩn bị gì. Yêu cầu của ban giám khảo đôi khi không phải chỉ cần đọc kịch bản tìm hiểu kỹ về nhân vật là đạt yêu
cầu, vẫn sẽ có những vấn đề khác được đặt ra. Khi tất cả đều có thực lực thì tiếp theo phải xem ai là người may mắn hơn rồi.
Đến buổi trưa, Võ Tự Minh đi đến nhà hàng mà hắn đã đặt bàn trước.
Tối hôm qua ra về quá vội vàng, Võ Tự Minh và Widen chưa kịp hàn huyên câu
nào, cũng muốn cảm ơn sự giúp sức của y nên hắn tranh thủ lúc y còn ở
đây mời một bữa cơm.
Lần này Widen đến mục đích chính là vì tham
gia hôn lễ của một người chị họ, y cũng định ở lại mười ngày nửa tháng
để du lịch nhưng thời gian không cho phép, sau khi hôn lễ kết thúc y
phải bay về ngay. Chuyến đi này có hơi vội vàng nên phải tranh thủ thời
gian.
Khi Võ Tự Minh đến, Widen đã có mặt hơn nữa còn rất tự
nhiên gọi món trước, nhân viên phục vụ đang sắp xếp để dọn những món
khác lên. Võ Tự Minh nhìn một bàn tròn đường kính một mét hai xếp đầy tô dĩa đựng thức ăn mà trợn mắt.
Tên này cầm tinh con lợn sao? Chỉ có hai người bọn họ không thể nào ăn hết một bàn đồ ăn này được.
Widen thấy hắn đứng yên như trời trồng ở trước, nhiệt tình vẫy tay với hắn, y còn rất đắc ý giới thiệu toàn bộ những món này vừa thơm vừa ngon thế
nào, đều là những món y rất yêu thích.
Với tính cách của Võ Tự Minh
mời người khác đi nhà hàng dùng bữa đã là chuyện rất sầu não, hôm nay
lại gặp ngay cái tên Widen cầm tinh con lợn này đúng là ‘vỏ quýt dày có
móng tay nhọn’.
“Bao lâu rồi cậu chưa ăn cơm vậy hả? Gọi nhiều
thế này có ăn hết không?” Võ Tự Minh ngồi xuống cái ghế ở đối diện, vẫn
không nhịn được hỏi y.
“Nhiêu đây mà nhiều cái gì, vẫn còn mấy
món chưa mang lên nữa đó. Người ở chỗ chúng tôi ăn rất khỏe cậu không
biết sao?” Y vừa nói vừa thưởng thức mỹ vị trước mặt.
Gắp một
miếng thịt gà xé phay chua ngọt cho vào miệng, thịt gà dai dai mang theo vị chua chua ngọt ngọt của các loại gia vị, y thỏa mãn ăn ngon lành.
Widen nhai nuốt xong đồ ăn trong miệng, quan tâm hỏi: “Chuyện hôm qua thế nào rồi?”
Nghe y hỏi, Võ Tự Minh dừng đũa nói: “Rất thuận lợi, hai người bọn họ đã hẹn hò rồi. Vốn dĩ có thể sớm một chút ở bên nhau, sao phải cứ dây dưa như
vậy chứ, làm tôi phải tốn công sức một chuyến.”
“Tôi không hỏi chuyện này.” Widen treo nụ cười thần bí trên môi, ánh mắt trêu chọc nhìn hắn
nói: “Ý của tôi là cậu với người đàn ông kia kìa.”
Võ Tự Minh: “...”
Y nhắc đến chuyện này làm Võ Tự Minh thông suốt tại sao lúc đó y lại nhìn hắn với biểu cảm kia, chính là bộ dạng thích thú như phát hiện ra bí
mật lớn. Widen chỉ nhìn ánh mắt của anh đối với Võ Tự Minh đã có thể
nhìn ra được tâm tư trong lòng anh, sẵn tiện dùng cùng một chiêu thức
xúc tiến quan hệ của hai người. Chuyến đi này của y đã làm được không ít chuyện rồi.
“Tôi với anh ta làm sao?” Võ Tự Minh đặt lại vấn đề.
Nói thế nào đây, hắn với anh có tiến triển nhưng cũng không tiến triển, bọn họ đã nhận thức được rồi nhưng tối hôm qua anh vẫn chưa nói xong lời
kia, hành động trước đó cũng không thể tính là gì. Nói cho rõ ràng thì
tình hình hiện tại giữa bọn họ khá khó xử, còn không bằng tình trạng của em trai hắn trước đó.
Di động của Võ Tự Minh kịp thời vang lên, màn
hình hiển thị tên người gọi đến, hắn nói với Widen “chờ một chút, tôi
nghe điện thoại.”. Widen mở tay ra hơi nâng một chút, ý bảo hắn cứ tự
nhiên. Trong lúc chờ thì y tiếp tục thưởng thức bữa trưa thịnh soạn này.
Võ Tự Minh nhanh chóng nhận cuộc gọi, hỏi đó phương có chuyện gì.
Người gọi đến là Nguyễn Ngọc Vinh. Trong cuộc gọi, Nguyễn Ngọc Vinh hỏi hắn
bây giờ có bận gì không, đang có một vấn đề muốn hỏi hắn.
Nhìn
một bàn đầy dĩa lớn dĩa nhỏ, Võ Tự Minh nói Nguyễn Ngọc Vinh chờ một
chút, sau đó quay sang hỏi Widen là bạn của hắn đến có được không, y
khoát tay bảo có thể.
Vì thế hắn dứt khoát nói Nguyễn Ngọc Vinh
đến đây: “Tôi đang ăn trưa, bằng không anh đến đây luôn đi, có việc gì
thì chúng ta vừa ăn trưa vừa thảo luận.”
Nguyễn Ngọc Vinh vẫn chưa dùng bữa trưa nên không nghĩ nhiều đã gật đầu đồng ý, hắn nói địa chỉ với đối phương rồi cúp máy.
“Ai vậy?” Widen tò mò hỏi.
Võ Tự Minh cất di động vào túi áo trong, giải thích: “Là đồng nghiệp trong công ty, chức vụ tổng giám đốc của tôi đã nhường lại cho y, chắc là có
một vài việc chưa quen nên tìm tôi hỏi rõ.”
“Quản lý công ty bận
quá không có thời gian yêu đương nên thuê người về làm tổng giám đốc hả? Cách này của cậu không tồi nha.” Widen bất ngón tay cái tán thưởng.
“...” Chuyện này mà y cũng có thể nghĩ ra được?
Võ Tự Minh lười giải thích, không để ý đến y nói hươu nói vượn.
Thấy hắn không để ý đến mình, Widen cũng tự thấy nhàm chán, lại quay về chủ
đề người đưa hắn đi: “Cậu còn chưa nói cậu với người kia thế nào, nhìn
một cái là biết y có vấn đề, ánh mắt còn sắc bén hơn bạn trai của em
cậu. Bản lĩnh của cậu cũng không tệ nha, có thể tìm được một người đẹp
trai khí chất như thế. Nhưng mà tôi thấy ý thức chiếm hữu của y rất lớn, nếu hẹn hò với một người chiếm hữu mạnh mẻ thì cuộc sống của cậu sẽ
không được tự do nữa. Nếu không ngày nào y cũng phải ghen tuông với
những người tiếp xúc với cậu.”
“...” Có phải hắn nên cảm ơn y đã lo
nghĩ thay cho hắn không? Hắn còn chưa dám nghĩ đến mà y chỉ mới gặp Phạm Đình Vỹ một lần đã thay hắn nghĩ xa như vậy, sợ tương lai của hắn bị
anh quản đến không thở nổi.
Lời của Widen rất đúng, nhưng từ
trước đến giờ anh chưa từng thể hiện du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của mình quá
mức. Thời gian đầu, anh có cảnh cáo Võ Tự Minh không được đến gần Đan
Thy nhưng dường như về sao mọi thứ rất bình thường. Anh chỉ thể hiện
điều đó với một vài người, ví dụ như đối với fans của cô thì anh không
có bất kỳ để tâm nào. Tác giả muốn anh làm một tổng tài lạnh lùng cuồng
chiếm hữu nhưng lại không đến nơi đến chốn, chỉ có những lúc đối diện
với tình địch mới bộc lộ được một mặt này.
“Cậu đừng có ở đó nói nhảm nữa, anh ta không phải người như vậy.” Võ Tự Minh không muốn tiếp tục nghe y ba hoa nữa.
“Chưa gì đã nói giúp cho người ta rồi?” Ngay sau đó Widen bỏ xuống bộ mặt đùa giỡn, nghiêm túc hỏi hắn: “Cậu cũng muốn lãng phí thời gian cho việc vô nghĩa này sao? Có thể sớm bên cạnh nhau, tại sao phải phí thời gian dây dưa?”
Y cũng nhìn ra tâm tư của Võ Tự Minh xao động, nhưng dựa
trên thái độ của hắn cho thấy quan hệ giữa hai người vẫn chưa có bước
đột phá. Hắn nói Đỗ Tuấn Kiệt và Võ Tự Đức lãng phí thời gian, nhưng
không phải bản thân hắn cũng như thế hay sao? Nếu hai bên đã lưỡng tình
tương duyệt thì không phải nên như hắn nói, có thể sớm bên nhau thì phải trân trọng.
>>>>>>
* Vỏ quýt dày có
móng tay nhọn: ở đây tôi dùng với hàm nghĩa là một điều gì đó sẽ có một
điều khác khắc chế. Không phải hiểu theo nghĩa sâu xa về triết lý đối
nhân xử thế.