Đây là lần đầu tiên chỉ có hai người Võ Tự Minh và Phạm Đình Vỹ cùng
ngồi trên một bàn dùng bữa, không trang phục sang trọng, không đề phòng
đối phương, mỗi người đều rất bình thường.
Không cần đến công ty, hôm nay Võ Tự Minh mặc đồ ở nhà, áo thun quần thể thao đơn giản rộng
rãi, hoạt động đều thoải mái. Về phần Phạm Đình Vỹ, sau khi vác anh lên
giường rồi tốt bụng làm cho anh một ly nước rừng giải rượu thì Võ Tự
Minh để mặc anh không quản nữa. Cho nên anh vẫn mặc áo sơ mi quần tây
nhưng hiện giờ anh không sơ vin, vạc áo thả ở bên ngoài, tóc thì tùy ý
vuốt ngược ra sau.
Dù thời trang giống người bình thường thì nhan sắc của hai người vẫn không giảm đi chút nào (dù không mặc gì thì soái
ca vẫn là soái ca a~).
Nghe Phạm Đình Vỹ nói cảm ơn, Võ Tự Minh
cũng khách khí tiếp nhận: “Không có gì, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện
bình thường mà, chúng ta còn là đối tác, cũng xem như trả ơn anh lần
trước đã giúp tôi. Tôi không thích nợ ân tình.”
“Là vậy sao…” Phạm Đình Vỹ buông đũa, hơi nguy hiểm hỏi: “Cậu đã biết trước đúng không?”
“Hả?” Nghe anh hỏi, vẻ mặt Võ Tự Minh khó hiểu, không biết anh đang nói chuyện gì nên hỏi lại: “Tôi biết chuyện gì?”
Trong đầu đầy dấu chấm hỏi, Võ Tự Minh thật sự không hiểu anh muốn nói chuyện gì. Hắn biết trước cái gì? Hắn cũng không phải nhà tiên tri, hỏi một
câu ngắn ngủn như vậy, IQ 2000 cũng không đoán ra.
Nhìn biểu cảm
ngốc ngếch của hắn, Phạm Đình Vỹ thấy hơi buồn cười, cũng may anh vẫn
nhịn xuống được không biểu hiện ra ngoài. Anh kiên nhẫn nói rõ: “Trước
kia ở Thành Nam, cậu từng nói tôi nên cảnh giác với Trần Chí Kiện, có
phải lúc đó cậu đã biết chuyện gì không?”
Lúc đó, trong thời gian công tác ở Thành Nam để tranh thủ được thư mời đấu thầu dự án, Võ Tự
Minh từng ẩn ý nhắc nhở anh phải để mắt đến Trần Chí Kiện, hiện tại hợp
tác chưa chắc về sau không vì gì đó mà đối đầu. Là một người có tư duy
nhạy bén, anh lập tức phát hiện được đối với Trần Chí Kiện, Võ Tự Minh
không có thiện ý, mặc dù lúc giao lưu với đối phương vẫn là bộ dáng rất
có hứng thú hợp tác.
Trước lời nhắc nhở không rõ ràng ấy, Phạm Đình Vỹ không có nhiều để tâm. Bọn
họ cùng anh không có cạnh tranh gì, thời gian trước Trần Chí Kiện không
dành nhiều thời gian ở trong nước, cơ hội giao thiệp rất ít.
Chính là anh không ngờ thật sự lời nói ấy lại ứng nghiệm.
Đan Thy có liên hệ mập mờ với Trần Chí Kiện, vì chuyện này mà anh và Đan Thy đã ầm ỉ một trận trước nay chưa từng có.
Đan Thy nói giữa bọn họ không có gì, quen biết trong lúc cô đi biểu diễn ở
Phần Lan, sau đó y tìm được phương thức liên lạc của cô, hai người chỉ
nói chuyện vài lần như bạn bè bình thường, cô và y không có gì với nhau. Nhưng trong một bài báo giải trí tổng hợp của Phần Lan, Đan Thy đi biểu diễn ở nước ngoài thỉnh thoảng anh cũng có để ý tin tức của quốc gia
đó, anh đã đọc được tin tức liên quan đến hai người, còn có hình ảnh bọn họ cùng dùng bữa trong một nhà hàng cao cấp ở Phần Lan. Nhìn khung cảnh ái mụi đó, làm sao anh tin giữa cô và y không có gì? Không chỉ có vậy,
những tin nhắn hỏi han quan tâm quá mức của Trần Chí Kiện càng là bằng
chứng rõ ràng. Cô không nói một lời nào cho anh biết, còn thường xuyên
cùng y có trao đổi. Quan hệ không rõ ràng đã làm anh rất tức giận.
Đây đã trở thành một mòi lửa làm Phạm Đình Vỹ tỉnh táo, sau khi lời cầu hôn vào hơn hai năm trước bị từ chối, tuy bên ngoài không có gì thay đổi
nhưng đã có một bức tường vô hình giữa anh và cô. Không có cử chỉ nào
vượt quá quy củ giữa hai người, nhiều nhất chỉ là một nụ hôn phớt lờ như chuồn chuồn lướt nước.
Mối quan hệ này quá là trong sáng, trong
sáng đến mức anh không hiểu tại sao, trong khi bên cạnh anh luôn có
những nữ nhân tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh. Nếu nói đây là tình yêu
thuần khiết, vì người yêu có thể hy sinh bất cứ điều gì thì anh phải tự
cười nhạo chính mình. Bởi vì chính anh đã không nhận ra đây là gì, giống như một sự sắp đặt và anh phải làm theo.
Ngày hôm qua tranh cải
với Đan Thy, thật chất không phải là ghen tuông mù quán, Phạm Đình Vỹ
đang muốn trúc cơn bức bối trong lòng. Và nguyên nhân không từ người nào khác.
Sự kiện lần này làm cho anh nhớ lại lời Võ Tự Minh đã nói, anh không nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp. Nếu không phải hắn đã đưa anh
về thì anh cũng nhất định tìm cơ hội để hỏi rõ chuyện này.
Vừa
nhắc đến Trần Chí Kiện, Võ Tự Minh liền nhận ra nghi vấn của anh là từ
đâu. Hắn nói với hệ thống là không muốn quản chuyện giữa ba người họ
nhưng hắn vẫn nhắc nhở hai câu trước mặt Phạm Đình Vỹ. Nói đến đây thì
hắn cũng biết tại sao anh lại đi uống rượu một mình rồi.
Một cô
gái bên ngoài thì dịu dàng hiền thục, nhưng luôn có những hành động và
lời nói khiến người khác hiểu lầm, cô quá tự kiêu tin rằng bản thân là
trung tâm vũ trụ rồi. Làm bạn trai của cô thật không dễ dàng.
Trở lại nghi vấn của Phạm Đình Vỹ, xác thực Võ Tự Minh có nói những lời như vậy nhưng lời hắn nói là trước lúc Đan Thy đi biểu diễn. Nếu hắn thừa
nhận không phải là dấu đầu hở đuôi sao?
“Trần Chí Kiện đã làm gì? Lúc đó tôi chỉ cảm thấy hắn không phải chính nhân quân tử nên mới nói như
vậy.” Võ Tự Minh giả vờ vô tội nói.
Phạm Đình Vỹ nghi ngờ: “Cậu thật sự không biết?”
“Biết chuyện gì? Rốt cuộc hắn đã làm cái gì mà anh lại hỏi tôi như vậy?”
Võ Tự Minh nhăn mày hỏi lại, bộ dáng bực bồi khi không biết gì còn bị chất vấn.
Đã thấy qua kỹ năng diễn xuất của hắn, Phạm Đình Vỹ không phân biệt được những lời mà hắn nói là thật hay giả.
Trong lòng Phạm Đình Vỹ tự hỏi, đâu mới là con người thật của cậu?
Trước đây vì Đan Thy mà trở thành đối thủ của anh, mỗi lần cùng xuất hiện một chỗ đều sẽ cố ý mỉa mai, châm chọc. Bây giờ thì thay đổi 180 độ, từ
cách hành xử đến làm việc đều phi thường cẩn thận, không tự phụ, thái độ với anh và Đan Thy càng khác biệt rõ ràng.
Hình như, người thay đổi không chỉ có một mình hắn.
Nhìn bàn tay cầm ly nước cam của Võ Tự Minh, trong đầu Phạm Đình Vỹ xuất
hiện một hình ảnh, có một bàn tay chặn trên miệng ly ngay trước mắt anh. Từng đốt ngón tay thon dài, không quá mảnh khảnh nõn nà nhưng cũng
không phải loại thô cứng, ít nhất cũng xem như mềm mại. Móng tay đã hơi
dài một chút, lộ ra một đoạn nhỏ. Trên mu bàn tay hiện lên một ít đường
gân, chính xác thì đó là xương đốt bàn tay. Có chút gầy… anh nhìn bàn
tay của mình lại nghĩ thầm, nhỏ hơn anh một chút.
“...!” Phạm
Đình Vỹ không tin được bản thân lại có suy nghĩ như vậy, bàn tay ở một
nơi không ai nhìn thấy lặng lẽ nắm chặt để bình ổn cơn xúc động trong
lòng.
Anh im lặng không nói gì, Võ Tự Minh ‘tò mò muốn chết’ dò
hỏi: “Vì chuyện của Trần Chí Kiện mà anh đi mượn rượu giải sầu sao?
Khẳng định không phải là chuyện nhỏ hả?”
“Không có gì. Đây là chuyện riêng của tôi.” Phạm Đình Vỹ lạnh giọng trả lời.
Thấy anh không cao hứng, Võ Tự Minh cho rằng nguyên nhân là do hắn nhắc lại
lọ dấm (ghen) nhà anh bị đỗ. Nghĩ như vậy, tâm trạng hắn không hiểu sao
cũng trùng xuống.
Đan Thy, người phụ nữ này không tầm thường.
“Được, tôi không hỏi nữa.”
Mỗi người mang theo suy nghĩ riêng tiếp tục ăn sáng. Nhanh chóng dùng xong, Phạm Đình Vỹ liền đứng lên nói trở về. Võ Tự Minh không có lý do gì
ngăn cản, gật đầu nói anh tự nhiên, bản thân thì thông thả tiếp tục.
Trước khi đi, anh còn nói sẽ chuyển khoản số tiền mà hắn đã giúp anh
thanh toán ở quán rượu tối qua.