Thời gian như lắng động, đại tướng quân bị những lời nói cùng khí thế
hào hùng của Chu Diệp làm cho ngây dại, những người có mặt tại hiện
trường cũng đều mang bộ mặt si ngốc. Đại tướng quân nhìn thẳng vào trong mắt Chu Diệp, nội tâm bị ánh mắt lăng lệ của hắn làm cho sững sờ, không kịp phản ứng. Nhưng có một dòng nhiệt lệ không cách nào khống chế, tự
chủ tràn ra ngoài khóe mắt.
Tất cả các tướng sĩ, phó tướng đồng loạt quỳ xuống, dập đầu về phía đại tướng quân.
"Cầu xin tướng quân rút lui!"
"Cầu xin tường quân rút lui!"
"Cầu xin tướng quân rút lui!"
Tất cả đồng thanh hô vang, hôm nay dù phải chết, bọn họ cũng phải chết cho xứng đáng.
"Cắt!" Âm thanh của đạo diễn được loa phát thanh phóng đại.
Dư âm vẫn còn vương vấn, Võ Tự Minh thoát vai đứng lên vỗ vỗ bụi đất. Hắn
nhìn về đạo diễn nói: "Đạo diễn không trách tôi tự ý sửa lời thoại chứ?"
"Không," đạo diễn đứng lên nói: "Cậu làm rất tốt, tất cả rất hoàn hảo! Cái thần
thái của cậu lúc đó, thật sự khiến cho tôi không thốt nên lời, nó, nó
làm trái tim tôi nảy lên kịch liệt."
Diễn viên đóng vai đại tướng quân đã hoàn hồn, đi đến chỗ hai người, nhìn Võ Tự Minh nói: "Cậu thật
sự là người mới vào nghề sao? Diễn xuất của cậu vừa rồi thật sự đã chạm
vào tâm của người xem."
Là một diễn viên gạo cội, từng đoạt nhiều giải thưởng lớn trong mảng phim ảnh, trong khoảng khắc vừa rồi đại
tướng quân là người nhìn rõ biểu cảm của hắn nhất, thật sự đã bị khí tức của hắn chinh phục.
Không chỉ có hai người họ, tất cả những
người có mặt cũng từ lời lẽ của hắn cảm nhận được tinh thần ngoan cường, dòng máu anh hùng trong cơ thể rục rịch thức tỉnh. Tâm thần đều bị xúc
động.
Đây là truyền thống yêu nước, bất khuất trước mọi thế lực thù địch, nguyện hy sinh thân mình vì nước, vì dân.
"Không dám nhận, tôi chỉ là nói ra những gì mình nghĩ thôi."
Lời thoại ấy là trong lúc nhất thời hắn đã nghĩ ra. Sau khi câu "action"
vang lên hắn liền đặt mình hoàn toàn trở thành nhật vật đó. Trong thời
điểm nhất định phải hy sinh để cứu đại tướng quân, hắn biết người hắn
muốn cứu là lê dân bá tánh, là non sông xã tắc này. Chính vì thông suốt
điểm này hắn mới có thể nói ra lời lẽ chạm đến nội tâm người khác. Đây
không phải diễn xuất, là nhập tâm, nhân vật chính là mình, mình chính là nhân vật.
Hắn cũng phải trải qua thời gian rất lâu mới ngộ ra điều này.
Dù lời thoại bị thay đổi, nhưng diễn biến câu chuyện vẫn giữ nguyên.
Dưới sự đồng lòng của toàn quân, đại tướng quân cắn chặt răng dẫn theo hai
trăm tướng sĩ tinh nhuệ rút lui. Trong lòng lập lời thề nhất quyết đem
lũ giặc ngoại xâm diệt sạch, dùng máu của chúng tế bái những người hôm
nay hy sinh.
Nhìn
theo tiểu đội đã đi khuất, ánh mắt của tiểu tướng quân dần trở nên xa
xâm. Nhưng sau một cái chớp mắt, trên gương mặt ấy chỉ còn lại quyết tâm mãnh liệt. Chu Diệp khoác lên người chiến giáp của đại tướng quân, dẫn
đầu tất cả tướng sĩ xông lên dẫn dụ quân địch.
Trong trận chiến,
tiểu tướng quân cùng 4 ngàn quân lính anh dũng hy sinh, còn kéo theo đại bộ phận quân địch cùng bồi táng. Sau khi thống soái của quân địch phát
hiện đại tướng quân là giả đã vô cùng tức giận, trong cơn thịnh nộ đã
hủy đi di thể của tiểu tướng quân. Một mẫu xương vụn cũng không còn
nguyên vẹn.
Suốt quá trình quay cảnh chém gϊếŧ, Võ Tự Minh đều tự mình thực hiện, không hề sử dụng diễn viên đóng thế. Điều này càng
chứng minh năng lực, khả năng xử lý nhạy bén của hắn.
Cho nên mới nói, Võ Tự Minh làm nên tên tuổi chỉ với một vai diễn.
Công việc của Võ Tự Minh ở đoàn phim xem như đã kết thúc, sau đó kết quả đấu thầu công trình cũng đã có kết quả. Điều đáng nói là có hai công ty
cùng được chọn.
Cát Đình và Minh Thành cùng đưa ra một giá thầu,
đối với nội dung trong hồ sơ dự thầu của hai bên, Trần Chí Kiện có điểm
hài lòng, cũng có điểm chưa như ý. Y cho rằng nếu hai bên kết hợp sẽ tạo ra sản phẩm hoàn hảo. Vì vậy sau khi bàn bạc với những thành viên còn
lại, y đã chọn cả hai công ty, muốn hai bên hợp tác với nhau.
Võ Tự Minh và Phạm Đình Vỹ nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Trần Chí Kiện đi đến chỗ hai người ngồi, nở nụ cười tiêu chuẩn: "Chúc mừng
hai quý công ty cùng giành được dự án. Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui
vẻ."
Ngoài mặt điềm tĩnh nhưng thực chất bên trong nội tâm Võ Tự Minh đang tiến hành thẩm vấn hệ thống.
Chết tiệt! Chắc chắn có gian trái!
Trong quá trình chuẩn bị hồ sơ, hệ thống đã đưa ra một vài gợi ý cho hắn. Hắn phải sớm phát hiện vấn đề mới đúng.
Hệ thống đáng thương hề hề biện bạch: "Oan uổng cho tôi quá! Tôi rõ ràng
là đang giúp ngài mà, đây là con số định mệnh, tôi có thể giúp ngài chen chân vào nhưng không thể đá Phạm Đình Vỹ ra khỏi được."
Đây là đỗ thừa do hắn gian lận sao?
Nếu hắn lại bỏ lỡ dự án lần này, chỗ đứng của hắn trong công ty chắc chắn
sẽ bị ảnh hưởng. Vậy thì kế hoạch thăng chức cho Nguyễn Ngọc Vinh cũng
sẽ gặp bất lợi. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Sau khi cân nhắc lợi hại phía sau, hợp tác là lựa chọn tốt nhất.
Võ Tự Minh đứng lên, dù không vui nhưng vẫn kéo khóe miệng tạo nên một độ
cong, nói: "Công ty tôi rất sẵn lòng thực hiện yêu cầu của giám đốc
Trần, chỉ là không biết Phạm tổng nghĩ thế nào?"
Sau khi suy nghĩ,
Phạm Đình Vỹ cũng đồng ý hợp tác cùng thực hiện. Ác cảm với đối phương
đã hóa giải, anh không có lý do để từ bỏ một dự án có quy mô lớn thế
này.
Phiền não, thật phiền não.
Có một câu tục ngữ, kẻ thù của kẻ thù là bạn. Vì để đối phó với Phạm Đình Vỹ, Trần Chí Kiện và Võ
Tự Minh đã có một lần ngấm ngầm họp tác. Thật trùng hợp, rắc rối mà Võ
Tự Minh tìm cho anh chính là ở công trình lần này. Nhưng có dùng thủ
đoạn gì thì anh đều có thể vượt qua. Kế hoạch thất bại gây ra tổn thất
rất lớn cho Võ Tự Minh và Minh Thành. Nhưng giờ đã khác rồi, Võ Tự Minh
sẽ không chuốc thêm phiền phức vào người. Thứ nhất, hắn và Phạm Đình Vỹ
không còn là kẻ thù nữa. Thứ hai, dự án này có sự tham gia của Minh
Thành. Nếu bắt buộc phải chọn đứng về một phía, hắn chắc chắn đứng về
phía Phạm Đình Vỹ. Hắn ghét nhất là loại người làm việc lén lúc đâm sau
lưng người khác.
Nhân cơ hội lần này, trong cuộc họp hội đồng quản
trị Võ Tự Minh đã tuyên bố việc muốn đề cử Nguyễn Ngọc Vinh lên vị trí
tổng giám đốc. Đối với vấn đề của hắn, các cổ đông thảo luận rất sôi
nổi, có người tán thành, có người phản đối, có người đâm chiêu suy nghĩ. Để đi đến kết luận cuối cùng, phương pháp dân chủ đã được sử dụng. Kết
quả có hơn bảy mươi phần trăm thành viên bỏ phiếu tán thành, đồng nghĩa
với việc Nguyễn Ngọc Vinh trở thành tổng giám đốc tân nhiệm của Minh
Thành.
Chỉ cần Võ Tự Minh bàn giao toàn bộ công việc cho Nguyễn Ngọc Vinh thì hắn đã trở thành người nhàn rỗi.
Võ Tự Minh lười biếng nằm trên giường, thở một hơi thật dài.
"Mọi chuyện cứ như một giấc mộng vậy."
Hệ thống đột nhiên hỏi: "Ký chủ, nếu như có một điều ước, ngài có tâm nguyện gì?"
"Điều ước?" Võ Tự Minh trở mình nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, thông thường khi ký chủ xuyên đến một thế giới và hoàn thành nhiệm vụ của thế giới đó thì sẽ nhận được phần thưởng là một điều ước. Nhưng
mà tôi lại không biết nhiệm vụ của ngài là gì..." Âm thanh của hệ thống
nhỏ dần, giống như đứa trẻ phạm lỗi.
"Cứ như hiện tại là tôi mãn nguyện rồi."
Hắn còn tưởng hệ thống nói cái gì quan trọng, điều ước sao? Ở đây hắn có người thân, có bạn bè, chỉ như vậy đã đủ với hắn rồi.