Tin chắc không có ai quan tâm đến việc bổn năm người đang nằm trên sàn
quảng trường có còn hy vọng sổng hay không, bởi vì cho dù là Tiêu Chấn
Long và các anh em của anh, hay bang Triều Châu do anh Thủy cầm đầu đều
đang sững sờ nhìn khung cảnh kinh khủng khác thường.
Một, hai, ba, bốn, năm.
Là xác chết sao?
Không! Làm sao xác chết có thế lăn được chứ?
Nếu đã không phải xác chết, vậy thì bộ phận nào trên cơ thế người vắn có thế lăn được?
Có, tất nhiên là có!
Đó là một cái đầu lâu! Hoặc có thế nói là đầu của một người!
Tống cộng có một, hai, năm, năm cái đầu, lăn dọc theo nền đá cấm thạch
của quảng trường mãi cho đến khi tất cả chúng đều mất quán tính và ngừng chuyến động. Mọi người đều có biếu cảm như nhìn thấy cái chết đang đến
gần, không có cảm giác đau đớn chút nào, bởi trong mắt họ có quá nhiều
thứ, có không thế tin được, không thể lý giải được và choáng váng.
Tuy nhiên điều đáng sợ nhất không phải là năm cái dẫu lăn trẽn sàn, mà
là năm người vẫn đang đứng trước mặt hai mươi người kia, nói chính xác
thì phải là năm cái xác – năm cái xác không đầu.
Năm người này là những người đã ăn nói thô lổ, cuối cùng họ đã phải trả
giá bằng máu cho những lời nói và việc làm trái đạo đức của mình.
Năm xác chết này vẫn giữ nguyên tư thế đứng sừng sững như pho tượng, vẫn đứng ở đó như cũ, không hề nhúc nhích.
Lúc này, cuối cùng Tiêu Chấn Long cũng nhìn ra được thực lực đáng ngạc
nhiên của Hỏa Phượng, bởi vì anh biết rất rõ lúc ở trên thuyền đến
Thượng Hải, Hỏa Phượng cũng dùng chiêu phi dao giết người này, nhưng lần đó, đầu của kẻ địch không hề bị Hỏa Phượng cắt rơi xuống một cách tinh
vi như vậy, chỉ bị cắt đứt cổ họng. Nhưng lần này Hỏa Phượng không chỉ
cắt đứt cố họng của năm người, còn trực tiếp cắt đứt xương cố của năm
người. Tất cả mọi người đều biết dùng dao chặt đứt xương cố của một
người là chuyện vỏ cùng tốn sức, huống chi là dùng tóc của một thiếu nữ
chứ?
Điều này không chỉ đòi hỏi sát thủ phải có tốc độ nhanh như chớp, còn
đòi hỏi sát thủ phải điều khiến được sức mạnh một cách vừa phải.
Mà Hỏa Phượng đều đã làm được tất cả những điều này, Tiêu Chấn Long tin rằng, trên đời này chỉ có Hỏa Phượng làm được như vậy.
Anh Thủy cũng sững sờ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, gã ta chỉ thấy
một cái bóng màu đỏ lóe lên, đầu của năm người đã rơi xuống. Lúc này,
nổi sợ hãi trong lòng anh Thủy không còn chỉ do cảnh tượng khủng bố
trước mặt đem lại, phần lớn là sự chấn động tâm hồn do Hỏa Phượng mang
lại, chuyện này hoàn toàn khác với cảnh chém giết trên đường phố, so với cảnh trước mắt, cảnh chém giết trên đường phố chỉ như đám trẻ con đánh
nhau mà thôi.
Máu liên tục văng ra từ xác của năm người kia, bẳn xuống mặt và cơ thế
của mười lăm người phía sau, mười lăm người này đã hoàn toàn đánh mất
khả năng chiến đấu, Hỏa Phượng vẫn đứng trước mặt họ. Có thế bọn họ chỉ
cần giơ đao trên tay là có thế chém trúng, hoặc có thế dùng thanh thép
trong tay đánh trúng cô ấy, nhưng mọi người đều không làm, vì họ biết
mình không thế, họ không dám, thậm chí họ không dám lau những giọt máu
bắn lẽn mặt mình.
“Á!” Một trong mười lăm người bị Hỏa Phượng trước mặt dọa sợ chết khiếp, nôn ra mật xanh, ngã xuống đất chết, bởi vì người đó gần với Hỏa Phượng nhất, gần đến mức có thế nhìn thấy họa tiết trên đôi giày của Hỏa
Phượng.
“Bộp!” Một tiếng, anh Thủy quỳ trên mặt đất, dùng sức cào cấu tóc của mình, lớn tiếng rên rỉ.
“Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng còn chưa được à?”
“Cầu xin các anh, đừng hành hạ chúng tôi nữa!”
Thấy anh Thủy khóc lóc không thỏi, Tiêu Chấn Long cũng hơi không chịu nối.
“Phượng Nhi, tha cho bọn họ đi!” Tiêu Chấn Long nhẹ giọng nói.
Hai vai Hỏa Phượng khẽ run lên, chậm rãi duỗi hai tay đang nắm chặt ra,
hít một hơi thật sâu, chầm chậm xoay người đi về phía Tiêu Chấn Long,
đứng bên cạnh anh.
Tiêu Chấn Long nhìn Hỏa Phượng đã khôi phục trạng thái bình
thường, cuối cùng cũng yên tâm, anh còn lo lắng Hỏa Phượng sẽ đánh mất
bản tính, không bao giờ trở lại nữa. Tiêu Chấn Long biết nếu thật sự có
một ngày như vậy thì không ai trong số họ có thể đổi phó với cô ấy.
“Anh Thủy, thật sự không đấu nữa sao?” Tiêu Chấn Long lạnh lùng nhìn bang Triều Chấn đều đã ngã khụy xuống, nói với anh Thủy.
Rõ ràng là anh Thủy vẫn chưa thoát khỏi cảnh tượng vừa rồi, vừa nói vừa
ỏm đầu nói: “Không đấu nữa, các người không phải người, các người là
quỷ!”
“Chúng ta là ma quỷ! Ha ha.” Nghe được lời của anh Thủy, Tiêu Chấn Long
cười hai tiếng, đột nhiên trầm giọng nói: “Không sai! Đối với kẻ thù,
chúng ta chính là ma quỷ!”
Nghe Tiêu Chấn Long nói, anh Thủy ngừng khóc, ngấng đâu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chấn Long.
Lúc này, trên đầu Tiêu Chấn Long có trăng sáng, ánh sáng màu bạc từ mặt
trăng chiếu xuống người Tiêu Chấn Long giống như một tấm áo choàng bạc,
dáng người anh thẳng tắp, vẻ mặt tuấn tú, ánh mắt kiên định. Giữa màn
đêm yên tĩnh này, hình ảnh Tiêu Chấn Long đứng chắp tay sau lưng ở trong mắt anh Thủy giống như ma đế xuống nhân gian.
“Cho các người hai mươi phút, lập tức tập trung toàn bộ người ở quảng
trường này, chờ mệnh lệnh tiếp theo của tôi!” Tiêu Chấn Long dùng giọng
điệu không thế phản kháng ra lệnh.
“Vâng! Đại ca!” Anh Thủy nhỏ giọng đồng ý, nếu đã không thể quay lại bầu trời, vậy thì chỉ có thế thuận theo thời thôi. Đây
là cách làm việc từ trước đến nay của anh Thủy, vì vậy gã ta đồng ý với Tiêu Chấn Long.
Đêm nay, Đài Nam đã định là một đêm không ngủ đối với một số người, nhiều người và việc đang lặng lẽ xảy ra thay đổi từ đêm nay.
Trong hai mươi phút, khu nội thành ở Đài Nam đã xảy ra chút rối loạn,
nếu như lúc này có người đứng trên không trung nội thành Đài Nam trông
xuống thì sẽ phát hiện đám xe cộ lớn nhỏ có trật tự hoặc là không có
trật tự đều chạy đến quảng trường phía sau Club Lệ Thiên, thi thoảng
dòng người xuống xe đố về trung tâm quảng trường tựa như dòng chảy ngằm, hai mươi phút sau lại trở về yên tĩnh.
Tiêu Chấn Long đứng trên đài cao ở trung tâm quảng trường, giương mẳt
nhìn đám người đông nghìn nghịt phía dưới, tính sơ cũng khoảng bốn năm
trăm người. Dù người đông như vậy, nhưng chẳng có chút ảm thanh ồn ào
nào. Bởi vì dường như người bên dưới đều nhìn ra bang Triều Châu đã xảy
ra chuyện không tầm thường, mọi người đều hết sức chăm chú nhìn anh Thuỷ đại ca bang Triều Châu, còn có mười mấy người mà bọn họ không hề quen
biết trên đài cao. Tiêu Chấn Long đã ra lệnh xử lý năm cái xác kia từ
lâu, nói cho cùng bày mấy cái xác trước mặt thì có là ai cũng không vui
nối.
“Anh Thuỷ, người của anh không ít.” Tiêu Chấn Long nói với anh Thuỷ bên cạnh.
“Ha ha, đại ca, khỏng giấu giếm anh, ở Đài Nam ngoại trừ Tam Liên thì
người của bang Triều Châu tôi là nhiều nhất.” Có lẽ đây là điều duy nhất đáng đế tự hào trong lòng anh Thuỷ, dù cho lần đầu gọi người khác là
đại ca trong lòng vẫn hơi không thoải mái, nhưng anh Thuỷ dần dần phát
hiện gọi nhiều rồi cũng quen thôi.
Con người là loài động vật kỳ lạ, càng đến độ dẻo dai, chỗ trổng để họ
quay đầu càng lớn. Anh Thuỷ sâu sắc hiểu rõ một điều, nếu đã không có
thực lực đế liều, thì phải học cách cúi đầu nói chuyện với người ta, đây là cách giữ mạng duy nhất. Bởi vì anh Thuỷ đã sợ hãi thủ đoạn như nhanh chóng tàn nhẫn
của Tiêu Chấn Long từ tận đáy lòng, Tiêu Chấn Long trong mắt gã ta là
một người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, ai dám làm trái
quyết định của anh đều sẽ không có kết cục tốt.
Tiêu Chấn Long nhìn người bên dưới, nói với anh Thuỷ bên cạnh: “Anh Thuỷ, anh mở màn trước đi.”