Đúng lúc này, nghe tin hộp đêm Hoàng Mã bị phóng hỏa, vá lại hơn ba mươi người anh em của ông ta cũng bị vùi trong biến lửa.
“Đây rõ ràng là có người cố ý gây ra.” Một tên đàn em bên cạnh Hứa Thiệu Lương lên tiếng phân tích.
“Mẹ kiếp, còn cần mày nói à, đương nhiên là tao biết rồi. Chỉ là kẻ nào
có thể to gan lớn mật dám làm chuyện động trời như vậy hả?” Một người
đàn ông chừng bốn mươi tuối, tay chống cằm đang ngồi trên ghế, giận dữ
hét lên. ồng ta chính là Hứa Thiệu Lương. Dưới trướng Hứa Thiệu Lương có gần hai trăm đàn em, nhưng râ*t ít kẻ thật sự có thế làm được việc, nói chung đều là thừa khả năng chém chém giết giết, nhưng thực sự biết sử
dụng đầu óc đế suy xét vấn đề thì số lượng chẳng được bao nhiêu người.
Nhưng người thanh niên tóc dài đang đứng bên cạnh kẻ vừa mở miệng thì
lại khác, Hứa Thiệu Lương bảo gã đó gọi Lông Rậm, người này được Hứa
Thiệu Lương coi trọng hơn, rất nhiều lần đều là anh ta giúp Hứa Thiệu
Lương bày mưu tính kế.
“Lông Rậm, cậu có nghĩ con trai của Lưu Đức Hòa đã làm điều này không?” Hứa Thiệu Lương hỏi.
“Châc chân là không phái. Thằng nhóc choai choai đó sao có thể làm ra chuyện tày trời như thế được?”
“Cậu đừng quên thằng oát đó đã giết em trai tôi.” Nói đến đây, gương mặt của Hứa Thiệu Lương tràn đầy sát khí, dề nhận thấy nổi hận của ông ta
đối với Lưu Minh Nghĩa là lên đến cực điếm.
Hai người đang nói chuyện thì lúc này có một đàn em đi tới
báo tin cho Hứa Thiệu Lương rằng có hơn chục người trả giá cao yêu cầu
vượt biên sang Đài Loan, vì số lượng người rất nhiều, nên bọn họ cũng
cực kỳ hào phỏng, cho nên người của đàn em đến báo cáo với Hứa Thiệu
Lương một tiếng. Các đường dây nhập cư trái phép sang Đài Loan hay các
nơi khác luôn do xã đoàn Tứ Hải kiếm soát, mà cụ thế là do Hứa Thiệu
Lương phụ trách. Vì đây gần như là một hoạt động làm ăn không cần bỏ
vốn, cho nên đổi với Hứa Thiệu Lương mà nói thì nó sẽ thu về nguồn lợi
nhuận béo bờ. Miền là mua chuộc được cảnh sát tuần tra trên biến, hầu
như lén lút tuồn người qua Đài Loan từ Hồng Kông hầu như không có rủi
ro.
“Ồ, mười mấy người à, từ trước tới nay một lần nhiều người như vậy trốn
sang Đài Loan vốn cũng chầng có gì là lạ, nhưng mà rộng rãi phóng tay
tận hai mươi vạn cho một người vượt biên thì quả thật là mới thấy lần
đầu.” Hứa Thiệu Lương không khỏi lầm bầm đôi chút. Tiền thì ai chắng
muốn kiếm, nhưng hôm qua hộp đêm Hoàng Mã vừa bị người ta châm lửa, hôm
nay lại cỏ người tới yẻu cầu dịch vụ nhập cư Đài Loan trái phép, điều
này không thế không khiến Hứa Thiệu Lương có chút hoài nghi, ống ta
ngẩng đâu nhìn Lông Rậm ởđầng sau, thấy Lông Rậm cũng đang dùng một ánh
mât nghi ngờ nhìn ông ta.
“Người tới liên hệ trông như thế nào?” Lông Rậm quay đầu hỏi
“Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đã trả trước năm mươi vạn tiền cọc theo đúng quy định.” Tên đàn em kính cấn thành thật trả lời.
“Đại ca, để đề phòng bất trác, theo em thấy thì vẫn là…” Lồng Mao khom
lưng thì thầm bên tai Hứa Thiệu Lương, Hứa Thiệu Lương cô’ rướn cổ một
chút đế nghe.
“Được rồi, cứ làm như vậy đi!” Hứa Thiệu Lương nói: “Cậu đi
nói với người kia ba ngày nữa có tàu đến Đài Loan, thời gian cụ thế thế nào thì tùy cậu sắp xếp.”
“Vâng, đại ca!” Đàn em xoay người đi ra ngoài.
“Lão đại, vậy em cũng đi làm việc.” Lông Rậm nói.
“ừ, đi đi!” Hứa Thiệu Lương nói.
Hứa Thiệu Lương ngồi ờ trên ghế cười cười và tự lẩm bẩm với chính mình:
“Tốt nhất không phải là do bọn mày làm, nếu không ba ngày nữa tụi mày sẽ phải về chầu ông bà.” Hứa Thiệu Lương nói xong, nỗi hận thù dần dần
hiện rõ trên gương mặt.
Khách hàng liên hệ vượt biên sang Đài Loan là Hoàng Tây, nếu Tiêu Chấn
Long biết kẻ phụ trách hoạt động tuồn người trái phép là anh trai của
Hứa Thiệu Khang, thì cho dù có đánh chết, anh cũng sẽ không chọn vượt
biên bằng cách này.
Mặc dù Tiêu Chấn Long không sợ gây sự, nhưng anh vẫn hiểu rõ đạo lý
“nhiều thêm một chuyện chi bầng bớt đi một chuyện”. Đế sớm đáp xuống Đài Loan, Tiêu Chấn Long mới gấp gáp nhờ Hoàng Tây đi liên hệ với bọn buôn
lậu. Tuy Tiêu Chấn Long đã sai Hoàng Bâc làm giả giấy tờ cá nhân hoàn
toàn mới cho từng người đế chuấn bị bay thẩng từ Hồng Kông sang Đài
Loan, nhưng khi đến sân bay, anh mới phát hiện tất cả đều sử dụng hệ
thống điện tử để quét thẻ chứng minh thư đê’ nhận dạng và đăng ký, vì
vậy cho dù Hoàng Bác có làm khống được chứng minh thư thì cũng chẳng ăn
thua.
Tinh huống bất ngờ này là điều mà trước đó Tiêu Chấn Long không hề
nghĩtới, vì không còn cách nên anh mới bảo Hoàng Tây đi liên hệ làm thủ
tục vượt biên và chấp nhận bỏ ra một số
tiền lớn để có thể đến Đài Loan càng sớm càng tốt. Nhưng có lẽ là Tiêu
Chấn Long đã bị cái lợi trước mắt che mất sự sáng suốt của bản thân rồi, anh không ngờ sự sơ suất của mình đã đem lại hàng loạt sóng gió cho bọn họ.
“Đại ca, xong rồi, đã liên hệ được rồi.” Hoàng Tây báo với Tiêu Chấn Long.
“Khi nào thì đi?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Ba ngày sau, mười hai giờ đêm.” Hoàng Tây trả lời.
“ừ, mấy ngày này mọi người đừng đi ra ngoài, nghỉ ngơi thật tốt đi, ba ngày nữa chúng ta lên đường.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Vâng!” Hai anh em đồng thanh đáp.
Ba ngày sau, một bến tàu ở quận Tây Cống, Hồng Kông.
Đoàn mười ba người Tiêu Chấn Long xuống taxi, đế không khơi dậy sự nghi
ngờ của những người xung quanh, tất cả họ đã đi bộ đến bến tàu này.
Tiêu Chấn Long đứng trên bờ nhìn ra biển với ngọn đèn đường mờ ảo, liếc
nhìn đồng hồ đã mười hai giờ rồi. Trên mặt biến chợt lóe lên từng tia
sáng đều đặn, trong tay Hoàng Tây cũng cầm một cây đèn và chớp liên tiếp ba cái, Tiêu Chấn Long biết đây là ám hiệu
Một lúc sau, một chiếc tàu lớn chậm rãi tới gần, ngay sau khi cập bến,
bốn mươi, năm mươi người từ trên tàu uỳnh uỳnh chạy xuống, trên tay ai
cũng lăm lăm một con dao sáng quâc.
“Đại ca, có vẻ không ổn!” Dương Tuấn Phương ở bèn cạnh lên tiếng.
“Có chút không đúng, bảo mọi người cấn thận.” Tiêu Chấn Long hạ lệnh.
Lúc này, từ trên tàu có người bước xuống và chậm rãi đi tới, bốn mươi,
năm mươi người kia lập tức tự động tách ra một đoạn. Tiêu Chấn Long
trông thấy một người đàn ông trung niên hói đầu, người đàn ông này chính là Hứa Thiệu Lương. Hứa Thiệu Lương cho rằng những người này có thế
liên quan đến vụ đốt phá hộp dèm Hoàng Mã, nèn hôm nay ông ta đưa người
tới xem thử, nếu đúng đám người này là thủ phạm thì sẽ cương quyết đánh
chết. Nếu như không phải thì sẽ thả đi, dù sao kinh doanh lĩnh vực nhập
cư trái phép thì chữ tín vần là quan trọng hàng đầu. Hứa Thiệu Lương dẫn đàn em bước lên bến tàu, đi tới trước mặt Tiêu Chấn Long, nhìn Tiêu
Chấn Long đang dẩn đầu đám người chuấn bị tham gia vượt biên, ánh mầt
thỉnh thoảng lại dò xét anh. Lúc này Lỏng Rậm ở bẽn cạnh tiến đến nói
nhò vài câu gì đó vào tai của Hứa Thiệu Lương, vừa nghe Lông Rậm nói
xong, ánh mát của Hứa Thiệu Lương thoáng quét qua gương mặt của Lưu Minh Nghĩa, hận thù trong đáy mắt chợt lóe lên.
Khi Hứa Thiệu Lương đang nhìn Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long cũng đang
quan sát Hứa Thiệu Lương, chú ý từng cử chỉ và hành động của ông ta.
Ngay khoảnh khác tầm nhìn của ông ta ngừng lại ở chỗ Lưu Minh Nghĩa,
Tiêu Chấn Long đã biết đêm nay chắc chắn sẽ rắc rối rồi, đoán chừng sẽ
lại có một cuộc đồ sát đố máu nữa. Ánh mât của Hứa Thiệu Lương tố cáo
ỏng ta, có thế khẳng định hơn một nửa số người đông đúc đang tập trung
tại bến tàu đêm nay là vì Lưu Minh Nghĩa.
“Người anh em, xin báo danh!” Hứa Thiệu Lương thong thả nói, ánh nhìn chăm chú tự nhiên hoặc không tự nhiên hướng về
phía Lưu Minh Nghĩa.
“Báo con mẹ ông chứ báo, các anh em, lên cho tôi!” Tiêu Chấn Long hùng hố quát lên.