“Nếu Hứa Thiệu Khang có thế diệt môn nhà cậu, vì sao chúng ta không thể diệt cả nhà ông ta?” Tiêu Chấn Long hung hăng
trả lời.
“Hả? Giết cả nhà Hứa Thiệu Khang!” Lưu Minh Nghĩa không khỏi hoảng sợ, lâp bắp nói.
Vẻ mặt như không có gì của Tiêu Chấn Long đã làm Lưu Minh Nghĩa có cảm
giác dường như Tiêu Chấn Long là ma quỷ đến từ địa ngục, bởi vì chỉ có
ma quỷ mới chẳng hề quan tâm đến tính mạng con người, muốn mạng ai thì
lấy mạng người đó.
Lưu Minh Nghĩa có cảm giác được rầng cuộc đời sau này của mình tuyệt đối tràn ngập các kích thích, nhìn biểu cảm kiên định của Tiêu Chấn Long,
trong lòng Lưu Minh Nghĩa lại không sợ hãi chút nào. Dù không còn tương
lai cũng không làm cậu ta lo lắng, có lẽ vì cậu ta biết chỉ có đi theo
Tiêu Chấn Long mới có thế làm cậu ta cám nhận thì ra cuộc đời còn có thế kích thích đến vậy.
Đường Lockhart, VVanchai, Hồng Kông, đèn màu rực rỡ về đêm, cho dù đã
hơn mười hai giờ, nhưng với người Hong Kong mà nói thì cuộc sống về đêm
mới chỉ vừa bât đầu.
Cả đoạn đường Lockhart không dài nhưng lại có mấy chục Club, quán bar và vũ trường. Rất nhiều du khách và người trẻ tuối mặc trang phục quái dị
thỉnh thoảng đi qua đi lại trong đó. Cuối đường Lockhart có một quán bar tên Hoàng Mã, được trang trí xa hoa, sảnh chính của quán bar là một sản khấu lớn, thỉnh thoảng trên sân khấu cũng có cả trai lẫn gái điên cuồng lắc lư cơ thể, bên cạnh sảnh lớn là một quầy bar, bây giờ có không ít
người ngồi cạnh quầy bartrò chuyện. Thỉnh thoảng còn có vài chàng trai
hư đùa giỡn những cô gái trẻ, nhưng tiếng cười đùa, tiếng tức giận đều
bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc chôn vùi. ở phía Đông Bắc sảnh lớn có một căn phòng lớn nửa mờ, người thuê phòng là một người trẻ tuổi cỡ hai
mươi mặc quần áo màu đen, ngồi bên cạnh có năm sáu người giống như vệ
sĩ, trong đó còn có một người còn sinh viên có dáng vẻ bất an thỉnh
thoảng nhìn vào trong một góc.
Nhóm người này chính là đám người Tiêu Chấn Long, Hoàng Tây thám thính
tin tức trờ về báo cáo lại quán bar Hoàng Mã này là của Hứa Thiệu Khang, toàn bộ ờ đây có hơn ba mươi người đang canh giữ, những người này gần
như chính là đàn em tinh nhuệ trong tay Hứa Thiệu Khang, ở phía Đông Nam sảnh lớn có một cầu thang nối thắng lên tầng hai, hơn ba mươi đàn em
đều đang ngồi trong phòng hội nghị lớn trên tầng hai.
Tiêu Chấn Long dần theo Lưu Minh Nghĩa thay vì những anh em khác là vì
không muốn đế người khác nghi ngờ, giả vờ làm như không có gì mà đi
thằng lên lầu. Lén lút lên cầu thang, Tiêu Chấn Long đế Dương Tuấn
Phương dẫn tam đại hộ pháp canh giữ ở cửa cầu thang, không cho người
khác đi lên. Còn mình dẫn theo những người khác đi lẻn tầng hai. Cả tầng hai không có người nào, đối diện cầu thang tầng hai có một phòng hội
nghị lớn, bên trong đó thoáng truyền ra tiếng gào,
giống như đang chơi bài. Tất cả mọi người đứng ngoài cửa siết dao găm
trong tay, Tiêu Chấn Long vừa chớp mât ra hiệu đã lập tức đạp chân lên
cửa phòng Vâm” một cái, làm cửa phòng mồ bung ra. Hai cánh cửa bị đạp
lực mạnh đập vào vách tường phòng hội nghị tạo thành tiếng vang thật
lớn.
Ba mươi người đang chơi vui vẻ bên trong hoảng sợ vì đột nhiên xáy ra
biến cố, trong đó có một người giống như đại ca hét lên một câu theo
phán xạ cỏ điều kiện.
“Mẹ kiếp, ai vậy? Muốn chết à!”
Hơn ba mươi người nhìn người trẻ tuối đang đi chầm chậm từ ngoài vào,
phía sau có vài người đi theo, người trẻ tuối kia đi vào trong phòng rồi nhìn quanh xung quanh, đánh giá mọi người trong phòng, ra hiệu cho
người phía sau đóng cửa lại, sau đó tự mình tìm một cái ghế dựa bình
tĩnh ngồi xuống.
Dường như trong hơn ba mươi người có vài người vẫn chưa rõ tình hình,
nhưng khi nhìn lại phe mình có hơn ba mươi người, những người đi vào chỉ chưa đến mười người thì cảm thấy tự tin hơn, la lớn.
“Rốt cuộc các người là ai? Dám đến nơi đây giương oai? Có phải không muốn sống nữa hay không!”
“Tất cả đều quỳ xuống đất, tôi không thích ngửa đầu nói chuyện với người khác!” Tiêu Chấn Long nói.
“Tại sao lại bât bọn tôi quỳ xuống nói chuyện, anh cho anh là Ngọc Hoàng Đại Đế à!”
Trong đó có một người dẳn đầu xông lẻn, vừa định chỉ thầng mũi Tiêu Chấn Long máng. Nhưng anh ta vừa vươn tay phải
ra thì đột nhiên một người áo đen lẻn tới phía trước, bóp cánh tay phải
của anh ta. Người dần đầu lập tức cảm nhận được cánh tay phải của mình
giống như bị chặt đứt, chỉ nghe thấy hai tiếng “răng râc”, xương bả vai
đã bị người đàn ông áo đen cũng chính là Lý Thế Vinh đập cho vỡ vụn,
người dần đầu kia lập tức hét lên một tiếng thảm thiết rồi quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long liếc mắt nhìn người đang quỳ, giọng điệu vô cùng bĩnh tĩnh nói: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Người quỳ trên mặt đất đã đau đến ứa mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nghiến răng
nghiến lợi nói: “Mẹ kiếp tụi mày còn chờ gì mà không cầm vũ khí, lên!”
Tiêu Chấn Long giả vờ hơi ngạc nhiên nhìn người đang quỳ trên mặt đất,
ngấng đầu lên dùng giọng điệu như bình thường nói với những người còn
lại: “Các người nghe thấy anh ta nói gì chưa? Chà, có lẽ các người chưa
nghe rõ, để tỏi nói lại cho, anh ta bảo các người cầm vũ khí, lên!” Sau
đó cúi đầu hỏi trẻ tuối đang quỳ: “Đúng không?”
Người trẻ tuối kia hoảng sợ nhìn Tiêu Chân Long đang ngồi ghế trên, anh
ta cũng là người bước ra từ chém giết, sau khi nghe thấy Tiêu Chấn Long
nói vậy, anh ta biết chác chán Tiêu Chấn Long có chiêu sau, nếu không
thì sẽ không bình tĩnh ngồi đây. Nhất định là ngoài cửa còn có viện trợ, anh ta nghĩ thầm hôm nay khó mà về được nhà.
Những người khác cũng không phải không nghe người đang quỳ nói, ban đầu
định cầm dao muốn băm nhóm người này, nhưng làm cho bọn họ cảm thấy sợ
chính là người như Tiêu Chấn Long dường như trời có sập xuống cũng không đổi sắc. Lần đầu tiên hơn ba mươi người bọn họ cảm thấy hoảng sợ khi
chí đối mặt vởi một đám hơn mười người.
Nhưng vẫn có vài người không sợ chết vọt lên, vài người phía sau Tiêu
Chấn Long cầm dao găm nhào lên, tay chân nhanh nhẹn, ánh sáng lạnh bay
múa, gần như không có gì trì hoãn, đám người kia lại quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Chấn Long giống người dẫn đầu, cúi đầu thật sâu xuống mặt đất. Mà khác với người dẫn đầu chính là tất cả những người dám ra tay với
Tiêu Chấn Long đã không còn mạng sống, có hai người bị dao găm đâm sâu
vào bụng, máu tươi không ngừng trào ra, chỉ chốc lát sau cả phòng họp đã bốc lên mùi máu tươi nhàn nhạt.
Tất cả mọi người không ngờ rằng Tiêu Chân Long lại có thủ đoạn độc ác như thế, vừa ra tay đã không có người sống.
Tiêu Chấn Long lại từ từ cúi đầu, nói với người trẻ tuổi đang quỳ: “Mày
rất may mán!” Nói rồi anh hơi mỉm cười, nhưng với những người đang quỳ
kia thì nụ cười này giống nụ cười của ma quỷ. Người thanh niên trước mặt này sâu không lường được, vẻ mặt của anh khiến đột nhiên bọn họ cảm
thấy tuyệt vọng, sắc mặt như tro tàn.
Bất chợt Tiêu Chấn Long ngẩng đầu, trong mầt lóe lên tia sáng, lạnh lùng nói: ‘Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”
Tièu Chấn Long vừa bước vào phòng họp đã sử dụng thủ đoạn như sấm đúng
là làm đám người của Hứa Thiệu Khang chấn động, nhưng khiến những người
này sợ hãi không phải thủ đoạn Tiêu Chấn Long, mà là khí phách của Tiêu
Chấn Long, loại khí thế như nắm châc cục diện trong tay bẳt đầu từ khi
đạp cửa bước vào trong phòng.
Không khí có hơi áp lực, làm người trong phòng thấy hơi khó thờ.
Đột nhiên có một tiếng hét to: “Đại ca bọn tao nói mà chúng
mày không nghe thấy sao, bảo chúng mày quỳ xuống!” Người nói chính là Hoàng Tây.
Đôi lúc con người là động vật kỳ lạ, có đôi khi chỉ nghe theo người mạnh trong lòng họ, ban đầu chỉ có một người làm, nhưng rồi những người khác cũng sẽ học mà làm theo.
Tiếng hét của Hoàng Tây đã lập tức dọa cho hơn ba mươi người còn lại
hoảng sợ, có người nghe vậy đã không tự giác quỳ phịch xuống sàn nhà, có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, ngay sao đó liên tục có người quỳ
xuống.
Dù sao làm người thì có mấy ai muốn chết, đổi với những người đã lăn lộn để được sống, lúc mạng sống bị uy hiếp thì tôn nghiêm đã không còn quan trọng.
Dường như Tiêu Chấn Long rất hài lòng với cảnh tượng trước mát, cảm giác nám được quyền sinh sát trong tay, chính là khí thế của một bậc đế
vương. Đối với Hoàng Tây và những người đi theo Tiêu Chấn Long từ trước
thì dường như chuyện này hết sức bình thường, máu với bọn họ cũng không
còn đáng sợ, trong mât bọn họ thực lực chính là tư cách phách lối. Người có “tư cách” sẽ có quyền leo lên đầu người khác ị phân rưới nước tiểu,
nếu bạn khỏng có thực lực thì bạn chỉ cỏ thể để người khác coi như cái
bồn cầu mà dùng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, người khác biệt nhất chính là Lưu Minh Nghĩa,
hôm nay cậu ta mới được chứng kiến thú đoạn độc ác và giết chóc không
chừa đường sống của Tiêu Chấn Long. Đối với sinh viên còn chưa tốt
nghiệp chưa tiếp xúc xã hội như cậu ta thì đây chính là sự chấn động xưa nay chưa từng có, khí thế khiến người khác thần phục của Tiêu Chấn Long làm cậu ta kính nế không thôi. Có lẽ phần sâu nhất trong con người là
bạo lực, có lẽ phần tính cách tác oai tác quái, cáo mượn oai hùm này đâ
tác động đến Lưu Minh Nghĩa, Lưu Minh
Nghĩa không còn dáng vẻ đáng khinh như khi mới vào cửa, cậu ta không tự giác mà đứng thẳng sống lưng.